Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 75 - Chương 42

/191


Cung Ngưng Hòa.

Khắp nơi đều là vẻ trang nghiêm và cao quý, ngoài cửa bày một đôi bình hoa sen men xanh, tường ngoài cửa lớn được phủ một lớp bột vàng, phía dưới để một chiếc giường lớn sơn son thếp vàng bằng gỗ đàn hương trạm trổ phượng hoàng, bên cạnh là lư hương bằng đồng hình bát quái hoa xanh, hai bên đại điện có vài ghế dựa lớn trạm trổ hoa văn phức tạp, bên phải là bốn bức bình phong bằng gỗ lim trạm hình hoa chuông, ngăn cách bên ngoài điện với nội các.

An Linh mặc cung trang màu đỏ thẫm, nhắm mắt nằm nghiêng trên giường lớn, hai bàn tay được chăm sóc rất tốt, ngón áp út và ngón út đeo móng tay bằng ngọc trai cẩn vàng ròng đang nhẹ nhàng đưa qua đưa lại vuốt ve búi tóc.

Đột nhiên từ bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân hối hả, một tỳ nữ mặc cung trang màu hồng nhạt thở hổn hển quỳ trên mặt đất. “Nương nương, không xong rồi, Hoàng thượng, ngài ấy…”

“Choang…” Cung nữ còn chưa nói dứt lời thì bị một ly trà ném vào giữa trán, tiếng vỡ vụn vang vọng rõ ràng trong đại điện, tất cả cung nữ phục vụ bên cạnh đều bị dọa cho sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất.

An Linh chợt mở mắt ra, con ngươi thâm độc nhìn về phía dòng chất lỏng đỏ tươi đang chảy từ trán xuống mắt cung nữ, lạnh lùng nói: “Lần sau còn dám làm càn, ban chết!”

Hai chữ ban chết khiến cho cung nữ đang tê dại vì vết thương trên đầu bỗng phục hồi lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch dập đầu tạ ơn. “Tạ ơn nương nương không giết.”

“Được rồi, có chuyện gì quan trọng?” An Linh lười biếng quét mắt nhìn cung nữ đang sợ hãi, thu lại thần sắc dữ tợn trên mặt, tựa như cái người tàn nhẫn vừa rồi không phải là bà!

Cung nữ lại cảm thấy có một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng, run rẩy đáp lời: “Nương nương, nô tỳ nhìn thấy Hoàng thượng chơi chọi dế cùng với một đứa trẻ khoảng ba tuổi ở Ngự hoa viên.”

An Linh chớp mắt như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Hả?”

“Điều nô tỳ nói là thật, bên Ngự thư phòng cũng truyền tin đến, nói… nói đứa trẻ đó muốn làm Ma quân.” Đáy mắt cung nữ có vẻ bất an, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thái hậu, thấy sắc mặt bà trong nháy mắt đã trở nên khó coi, nàng liều mạng khấu đầu nói: “Nương nương, từng câu nô tỳ nói đều là thật, hôm nay Hoàng thượng chơi chọi dế cùng đứa bé kia, nếu người không tin có thể phái Điền cô cô đi tra xét.”

Nàng vốn tưởng rằng đây là một miếng bánh ngon, làm nhiệm vụ ở Cung Ngưng Hòa được thưởng tiền rất hậu hĩnh, nhưng nàng lại quên rằng chỉ số nguy hiểm cũng tương đương.

Hôm nay, nàng chỉ cầu xin có thể giữ lại mạng sống.

“Bốp!” An Linh vỗ mạnh tay xuống bên cạnh giường, hỏi với giọng thâm độc: “Điền cô cô, thực sự có chuyện này sao?”

Điền cô cô ở phía sau rèm lập tức có mặt, quỳ xuống đất đáp lời: “Đúng vậy, mấy ngày trước Hoàng thượng có mang một đứa trẻ vào cung, sống ở trong Cung Trường Khanh, Hoàng thượng đối xử với nó cũng không có gì đặc biệt, nô tỳ vẫn còn đang điều tra thân phận của nó nên trước tiên chưa bẩm báo lên.” Trong lòng Điền cô cô không kìm được lo lắng, không ngờ cái loại con hoang tầm thường như vậy lại được Hoàng thượng yêu thích, khiến cho Hoàng thượng máu lạnh vô tình phải cùng chơi chọi dế. Quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

An Linh trầm mặt, thù hận trong lòng lại cuồn cuộn dâng trào, tựa như muốn nhấn chìm bà.

Bà vốn đã an phận tại Cung Ngưng Hòa, là bởi vì Quân Mặc U vì cái chết của tiện nhân kia nên không còn lòng dạ nào xử lý chuyện triều chính, chỉ bồi dưỡng cho Quân Trần Kiêu tiểu nhi tử của bà. Nội ứng báo cáo với bà không chỉ một lần rằng Quân Mặc U không còn nhiều thời gian để chờ, dự định hai năm sau sẽ nhường ngôi vị Hoàng đế cho Quân Trần Kiêu. Với tư cách mẫu thân của Quân Mặc U, cho dù bà có hận hắn hơn nữa thì cũng không thể quá mức vô tình, đành mặc kệ hắn mà ung dung tự tại thêm hai năm nữa, đến lúc Quân Trần Kiêu lên ngôi thì bà chính là Hoàng Thái hậu cao quý nhất, có thể nắm giữ triều chính, trở thành một Nữ đế!

Ai ngờ súc sinh kia lại không lĩnh hội được tâm tình của bà, lại tự ý dẫn theo một đứa con hoang vào cung, định truyền ngôi vị Hoàng đế cho nó.

Đáy mắt bà hiện lên vẻ thù hận, Quân Mặc U ơi Quân Mặc U, ngươi đừng trách Bổn cung không đếm xỉa đến tình mẫu tử!

“Bãi giá!” Bà vén vạt áo đứng dậy rồi để cho hai cung nữ dìu mình đến Ngự hoa viên.

Từ phía xa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, An Linh nghiến chặt răng, bất chợt thấy Thương Hoán với cái bụng lớn ở phía sau núi giả, ánh mắt bà lóe lên rồi cười lạnh nói: “Đến Cung Hoán Tuyết.”

Bà xoay người nhìn thật kỹ hai người một lớn một nhỏ đang quỳ trên mặt đất chơi chọi dế, đáy mắt chứa đầy vẻ hung ác nham hiểm, không ai được giành mất ngôi vị Hoàng đế của Kiêu Nhi!



Cung Hoán Tuyết.

Gương mặt của Thương Hoán tê liệt, suy sụp bước vào tẩm cung, thấy Thương Tiệp Ảnh đã rời đi nên nàng nhắm mắt lại, giấu kín vẻ tàn nhẫn trong đáy mắt rồi ngồi ngay ngắn ở trên giường.

Cúi đầu nhìn cái bụng hơi gồ lên của mình, khóe miệng nàng nở nụ cười trào phúng, dùng sức xoa bụng cho đến lúc có một cảm giác khó chịu từ trong bụng truyền ra mới buông tay.

“Công chúa, đây là tổ yến mà Nhị công chúa sai người đem tới.” Cung nữ bê khay, đặt chén tổ yến ở trên bàn trà rồi múc ra một chén nhỏ.

Thương Hoán thờ ơ liếc nhìn, nhếch miệng nói: “Đem đến cho đứa nhỏ kia.”

“Nhưng…” Cung nữ nghĩ đến lời của Thương Tiệp Ảnh, mặt liền biến sắc, hơi khó xử.

“Bổn cung sai bảo ngươi đi làm, thì ngươi cứ đi.” Trên mặt Thương Hoán tràn ra một nụ cười yếu ớt, khẽ vuốt bụng nói: “Nhị tỷ yêu thích đứa trẻ kia, nên tặng cho nó để bồi bổ thân thể.”

Cung nữ cũng là một kẻ nhanh trí, nghe vậy trong lòng lập tức có tính toán, đổ ngược tổ yến vào trong chén rồi bê đi.

Chốc lát sau, bên ngoài thông báo Thái hậu nương nương giá lâm.

Mắt Thương Hoán tối sầm, đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, thân phận của nàng rất khó xử nên chỉ quỳ mà không mở miệng.

An Linh không vui, đã là công chúa vong quốc rồi mà vẫn còn bày đặt.

Liếc mắt thấy cái bụng hơi gồ lên kia, khóe miệng bà nở một nụ cười lạnh, cũng không để cho nàng đứng lên, bà đi thẳng qua đám cung nữ vây xung quanh, ngồi lên chủ vị, thanh nhã nhận lấy ly trà nóng mà cung nữ bưng tới, nhấp một ngụm rồi nói: “Đứng lên đi, lỡ Hoàng thượng nhìn thấy sẽ nói ai gia hà khắc với ngươi.”

Thương Hoán cúi đầu, trong mắt tràn đầy lo lắng, lão bà đáng chết, chẳng phải bà ta cũng đang cố tình làm khó nàng sao?

“Ai gia biết trong lòng ngươi bất mãn, ai gia cũng không đành lòng để cho ngươi bụng lớn như vậy cũng phải quỳ hành lễ. Nhưng chẳng còn cách nào khác, lễ nghi không thể bỏ, nếu ai gia tự ý cắt bỏ sẽ làm rối loạn phép tắc, đến lúc Hoàng thượng truy cứu, phạt ngươi không biết lễ nghi thì lòng tốt của ai gia cũng biến thành thâm hiểm độc ác.” An Linh ân cần nói, niềm nở nhìn bụng nàng rồi dò hỏi: “Thân thể có khó chịu không?”

Thương Hoán lắc đầu, cất giọng bình tĩnh: “Thái hậu dạy bảo rất phải.”

Trong lòng nàng hận không thể xé nát cái khuôn mặt đạo đức giả kia, bà ta đang ước gì đứa con trong bụng mình bị sảy mất.

“Ai gia nghe nói Hoàng thượng mang theo một đứa trẻ không rõ lai lịch vào cung, hôm nay ta mới nhìn một cái từ phía xa, chưa nói đến chuyện khác, cặp mắt kia y như đúc từ một khuôn với công chúa Trường Nhạc của Nam Chiếu.” Dừng lại một chút, An Linh nhíu mày, ý tứ sâu xa nói: “Hoán Nhi đã từng đến Nam Chiếu một lần, chắc hẳn cũng đã gặp công chúa Trường Nhạc, có nhận ra điểm tương tự không?”

An Linh ngụp lặn ở trong cung hơn nửa đời người, cũng gặp qua đủ mọi loại người, ánh mắt cũng sớm đã thành tinh, trong Ngự hoa viên chỉ nhìn thoáng qua đã thấy đôi mắt xuất sắc kia có vài phần tương tự với đôi mắt của kẻ tiện nhân kia.

Thương Hoán kinh ngạc rồi dần dần hồi tưởng, so sánh một chút thì cũng thấy thực sự là có vài phần tương tự, khuôn mặt tầm thường lại càng làm tôn lên đôi mắt kia, càng khiến người ta khắc sâu thêm ấn tượng.

An Linh thở dài, vừa giống như đau khổ lại vừa giống thông cảm nói: “Đứa nhỏ U Nhi này từ nhỏ đã không thân thiết với ai gia, vốn tưởng rằng nó đã tìm được người mình yêu thương, có thể mãn nguyện mà sống qua ngày, nhưng không ngờ lại xảy ra bi kịch như vậy, hiện tại nó cũng chỉ là cái xác rỗng, linh hồn nhỏ bé đã sớm đi theo Trường Nhạc kia rồi. Sở dĩ mang theo đứa bé kia về đây có lẽ do trông thấy cặp mắt kia quen


/191

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status