Suốt cả buổi chiều trận đấu đã diễn ra, cuối cùng quán quân là một gã tiểu đội trưởng của Cuồng ưng quân đoàn, tuy hắn chỉ là nhị cấp võ sư nhưng lại có thể chiến thắng hai gã Kim giáp quân võ sư, khó trách lại được chọn vào Cuồng ưng quân đoàn.
Sau khi vào tửu lâu ăn cơm chiều xong, sắc trời đã tối đen, Trương Hiểu Vũ cáo từ Lý Đức chuẩn bị trở về nhà.
Ngôi nhà mới mua nằm trong một cái ngõ nhỏ trong Bạch ngân khu, ở xung quanh là một số thương nhân có tiền nên kiến trúc phong cách rất là khí phái.
Trong bóng đêm, trên đỉnh một toà nhà, năm thân ảnh quỷ dị đang ẩn núp trong bóng đêm nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Lần này mục tiêu là một gã tứ cấp Đại võ sư, thực lực rất mạnh, hắn đã từng thoát khỏi tay sáu gã lục cấp Đại võ sư nên Công Dương gia tộc đã đặt cọc năm vạn lượng bạc muốn tổ chức sát thủ chúng ta giết hắn”.
“Đội trưởng, yên tâm đi, sát thủ chúng ta am hiểu nhất là đánh lén, đừng nói hắn là một Đại võ sư lợi hại, cho dù là Võ vương cao thủ nhưng không kịp đề phòng cũng sẽ phải chết, độc trên chủy thủ cũng không phải là đồ ăn chay”.
“Cẩn thận một chút vẫn thỏa đáng hơn, đối phương có thể thoát khỏi sa mạc coi như là có bản sự, không phải là Đại võ sư bình thường”. Gã Đội trưởng đối với lần hành động này vẫn rất tin tưởng nhưng mà vẫn muốn nhắc nhở đám đội viên một chút.
“Hắn đến rồi!”, gã phụ trách quan sát ra hiệu. Mọi người vội thu liễm khí tức, nếu không dùng mắt nhìn thì cho dù đối phương có đứng ở trước mặt cũng khó phát hiện ra, đây chính là bản lĩnh độc đáo của sát thủ.
“Ba người các ngươi lên trước, ta cùng quân sư ở mặt sau phối hợp tác chiến”.
Trên con ngõ nhỏ, một gã thiếu niên mặc quần áo màu xanh không nhanh không chậm đi tới, thân hình cao gầy dưới ánh trăng trở nên hùng tráng mạnh mẽ dị thường.
Cái ngõ nhỏ này quả thật là yên tĩnh, không giống như các ngõ nhỏ ở khu tiểu tư, ngày nào cũng có hoạt động giải trí, xem ra kẻ có tiền đều thích yên tĩnh, người không có tiền lại không muốn tịch mịch mà nghĩ biện pháp kiếm tiền, thế giới này chính là mâu thuẫn như vậy.
Đi qua một tòa đại kiến trúc, ánh trăng bị che khuất, không gian tựa như trong nháy mắt trở nên tối sầm, da dầu Trương Hiểu Vũ không hiểu sao lạnh toát, có nguy hiểm.
Hộ thể nguyên lực không kịp phát ra, Trương Hiểu Vũ hầu như là theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Soạt, một thân hình như quỷ mỵ lướt qua trước ngực hắn, một mũi nhọn ảm đạm vọt qua rồi đâm vào vách đá hoa cương cứng rắn, lưu lại vết hằn sâu hoắm trên vách đá.
Đến tột cùng là người nào muốn giết ta, hơn nữa còn có thể tránh khỏi được sự cảm ứng của hắn. Trong quá trình đào vong khỏi Đôn Hoàng sa mạc, thứ mà Trương Hiểu Vũ cảm ngộ sâu sắc nhất là cảm nhận khí tức cùng linh giác nên mới tránh thoát các lần đuổi giết, nhưng mà lúc này đối phương đã tiếp cận đến rất gần hắn rồi, nếu không phải chúng ra tay mà bại lộ thân hình thì Trương Hiểu Vũ ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Nhất kích không trúng, kẻ sau lưng liền tập kích lần thứ hai, một thanh chủy thủ màu đen trong bóng đêm lấp loé nhiều điểm màu tím yêu dị lao tới phía sau lưng Trương Hiểu Vũ.
Tốc độ của sát thủ tập kích quá nhanh, Trương Hiểu Vũ ngay cả nguyên lực cũng không kịp phát ra nhưng hai tay đã trải qua Hắc Ma thủ cường hóa nên có lực sát thương rất mạnh, hắn vươn tay vỗ vào cạnh bên của thanh chủy thủ.
Đinh một tiếng, thanh chủy thủ rời tay bay ra, kẻ tập kích thì nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, ẩn nấp để tìm kiếm cơ hội công kích tiếp theo.
Lần tập kích thứ ba rất nhanh đã đến, hơn nữa là hai người cùng đánh, một cây chủy thủ chém vào cổ, một thanh khác thì chém vào đùi, tất cả đều vô thanh vô tức, không có nguyên lực dao động hoa lệ nhưng lại dị thường kinh tâm động phách.
Rốt cuộc, nguyên lực ở dưới sự điều động kiệt lực của Trương Hiểu Vũ rốt cuộc bắt đầu vận chuyển, dưới chân hắn lam mang chợt lóe lên rồi thân hình đột ngột biến mất, sau đó lại một lần nữa xuất hiện giữa không trung.
“Phong Lôi chưởng!”.
Một đạo lôi quang lóe ra giữa cự chưởng trống rỗng, ánh sáng chiếu rọi vào đám người đang tập kích, đám hắc y nhân bịt mặt trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc cùng bất an.
Oanh, cự chưởng giống như đập ruồi đem người áo đen ở trước mặt đốt thành một đống than.
Vẻ mặt không chút thay đổi, Trương Hiểu Vũ vung tay trái đập xuống phía dưới một trảo, một hắc y nhân đâm chủy chủ ra, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười quỷ dị cổ tay cong đi ấn mạnh muốn cắt đứt da Trương Hiểu Vũ khiến hắn trúng độc.
Tuy nhiên trong khoảnh khắc thanh chuỷ thủ đã bị vặn vẹo biến hình thành một khối sắt vụn, theo sau lôi điện mãnh liệt theo kim chúc chủy thủ truyền vào tay người áo đen, xoạt một tiếng hắn đã bị nướng chín.
Còn hắc y nhân cuối cùng thì đang lui về phía sau.
Muốn chạy sao! Trương Hiểu Vũ chợt lóe lên rồi xuất hiện ở sau lưng hắn, bàn tay dễ dàng đập tới, máu me bắn ra tung toé.
Lần giao thủ này tuy rằng ngắn ngủi nhưng mức độ nguy hiểm trong đó thì lại là lớn nhất kể từ khi Trương Hiểu Vũ chào đời tới nay, nếu không phải tốc độ phản ứng của hắn đủ nhanh hơn một tia, chỉ cần hắn hơi chậm hơn một chút thì đã ngã xuống rồi.
Hắn ngồi xổm xuống lột khăn che mặt mấy người của mấy người kia, tướng mạo của chúng mười phần bình thường thuộc loại người đi trên đường cái cũng không khiến ai chú ý đến, nhưng ai biết được mấy người này vừa rồi thiếu chút nữa đã giết chết một vị tứ cấp Đại võ sư.
Trương Hiểu Vũ đứng lên mà âm thầm tự hỏi, người nào muốn giết hắn đây, hắn chỉ đắc tội với Thần Sa phủ cùng Huyền Âm Môn mà Huyền Âm Môn thì không có khả năng đã biết hắn giết chết Triệu Nguyên và Ô Lương Câu. Đáp án xem ra không cần nói cũng biết đây là người của Thần Sa phủ rồi, mấy người này hẳn là do đối phương thuê tới giết mình. Thực lực của chúng đều ở một cấp Đại võ sư gì đó nhưng thủ đoạn ám sát lại ít nhất ở lục cấp Đại võ sư, ngay cả Võ vương bình thường nếu không cẩn thận cũng bị bọn hắn giết chết.
Thở ra một ngụm trọc khí, Trương Hiểu Vũ cẩn thận đi về nhà.
“Quân sư, có nhận xét gì không”. Trên đỉnh kiến trúc kia, gã đội trưởng thản nhiên hỏi.
“Dưới tình huống có nguyên lực thì tốc độ trở nên rất nhanh, hơn nữa bàn tay cứng như sắt và tố chất rất tốt, khả năng phản kích phi thường sắc bén, đâu vào đấy”.
“Nhược điểm là gì?”.
“Nhược điểm của hắn giống như mọi người thôi, chỉ có thể trước khi hắn kịp điều động nguyên lực phải ám sát thành công ”.
“Cũng chính là phải rất nhanh, phải đánh trúng mục tiêu ngay tại đòn đầu tiên”. Gã đội trưởng khẽ gật đầu nói.
Trong nháy mắt vừa rồi, Trương Hiểu Vũ đã tránh được hai lần công kích, đến lần công kích thứ ba mới điều động được nguyên lực, bất quá gã đội trường tin tưởng là mình có thể nhanh hơn, đem ba lần công kích biến thành hai lượt, đương nhiên cái này phải cùng quân sư phối hợp mới được.
Sau khi có được kết quả, đội trưởng hỏi:“Tiếp theo nên công kích khi nào là tốt nhất”.
“Ngay bây giờ”.
Trong một cái đại viện gần nhà Hiểu Vũ đang có yến hội, đây là một số đại thương nhân tổ chức yến hội hoặc là đàm phán sinh ý gì đó, âm nhạc du dương cùng với tiếng ăn uống linh đình truyền ra, thoạt nhìn khá náo nhiệt.
Chi dát, đại môn đối diện mở ra rồi hai gã mập mạp đi ra, mặt đỏ bừng, hai mắt lờ đờ.
“Lão Lý, lần này...... Kết... Kết minh lại có thể kiếm được món lớn, bạc của Kim Quang quận thành kiếm rất nhiều”.
“Lão Ngô, ngươi say rồi, loại chuyện này nên giữ bí mật ”.
“Ta không có say, ngươi say thì có!”.
Sau khi vào tửu lâu ăn cơm chiều xong, sắc trời đã tối đen, Trương Hiểu Vũ cáo từ Lý Đức chuẩn bị trở về nhà.
Ngôi nhà mới mua nằm trong một cái ngõ nhỏ trong Bạch ngân khu, ở xung quanh là một số thương nhân có tiền nên kiến trúc phong cách rất là khí phái.
Trong bóng đêm, trên đỉnh một toà nhà, năm thân ảnh quỷ dị đang ẩn núp trong bóng đêm nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Lần này mục tiêu là một gã tứ cấp Đại võ sư, thực lực rất mạnh, hắn đã từng thoát khỏi tay sáu gã lục cấp Đại võ sư nên Công Dương gia tộc đã đặt cọc năm vạn lượng bạc muốn tổ chức sát thủ chúng ta giết hắn”.
“Đội trưởng, yên tâm đi, sát thủ chúng ta am hiểu nhất là đánh lén, đừng nói hắn là một Đại võ sư lợi hại, cho dù là Võ vương cao thủ nhưng không kịp đề phòng cũng sẽ phải chết, độc trên chủy thủ cũng không phải là đồ ăn chay”.
“Cẩn thận một chút vẫn thỏa đáng hơn, đối phương có thể thoát khỏi sa mạc coi như là có bản sự, không phải là Đại võ sư bình thường”. Gã Đội trưởng đối với lần hành động này vẫn rất tin tưởng nhưng mà vẫn muốn nhắc nhở đám đội viên một chút.
“Hắn đến rồi!”, gã phụ trách quan sát ra hiệu. Mọi người vội thu liễm khí tức, nếu không dùng mắt nhìn thì cho dù đối phương có đứng ở trước mặt cũng khó phát hiện ra, đây chính là bản lĩnh độc đáo của sát thủ.
“Ba người các ngươi lên trước, ta cùng quân sư ở mặt sau phối hợp tác chiến”.
Trên con ngõ nhỏ, một gã thiếu niên mặc quần áo màu xanh không nhanh không chậm đi tới, thân hình cao gầy dưới ánh trăng trở nên hùng tráng mạnh mẽ dị thường.
Cái ngõ nhỏ này quả thật là yên tĩnh, không giống như các ngõ nhỏ ở khu tiểu tư, ngày nào cũng có hoạt động giải trí, xem ra kẻ có tiền đều thích yên tĩnh, người không có tiền lại không muốn tịch mịch mà nghĩ biện pháp kiếm tiền, thế giới này chính là mâu thuẫn như vậy.
Đi qua một tòa đại kiến trúc, ánh trăng bị che khuất, không gian tựa như trong nháy mắt trở nên tối sầm, da dầu Trương Hiểu Vũ không hiểu sao lạnh toát, có nguy hiểm.
Hộ thể nguyên lực không kịp phát ra, Trương Hiểu Vũ hầu như là theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Soạt, một thân hình như quỷ mỵ lướt qua trước ngực hắn, một mũi nhọn ảm đạm vọt qua rồi đâm vào vách đá hoa cương cứng rắn, lưu lại vết hằn sâu hoắm trên vách đá.
Đến tột cùng là người nào muốn giết ta, hơn nữa còn có thể tránh khỏi được sự cảm ứng của hắn. Trong quá trình đào vong khỏi Đôn Hoàng sa mạc, thứ mà Trương Hiểu Vũ cảm ngộ sâu sắc nhất là cảm nhận khí tức cùng linh giác nên mới tránh thoát các lần đuổi giết, nhưng mà lúc này đối phương đã tiếp cận đến rất gần hắn rồi, nếu không phải chúng ra tay mà bại lộ thân hình thì Trương Hiểu Vũ ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Nhất kích không trúng, kẻ sau lưng liền tập kích lần thứ hai, một thanh chủy thủ màu đen trong bóng đêm lấp loé nhiều điểm màu tím yêu dị lao tới phía sau lưng Trương Hiểu Vũ.
Tốc độ của sát thủ tập kích quá nhanh, Trương Hiểu Vũ ngay cả nguyên lực cũng không kịp phát ra nhưng hai tay đã trải qua Hắc Ma thủ cường hóa nên có lực sát thương rất mạnh, hắn vươn tay vỗ vào cạnh bên của thanh chủy thủ.
Đinh một tiếng, thanh chủy thủ rời tay bay ra, kẻ tập kích thì nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, ẩn nấp để tìm kiếm cơ hội công kích tiếp theo.
Lần tập kích thứ ba rất nhanh đã đến, hơn nữa là hai người cùng đánh, một cây chủy thủ chém vào cổ, một thanh khác thì chém vào đùi, tất cả đều vô thanh vô tức, không có nguyên lực dao động hoa lệ nhưng lại dị thường kinh tâm động phách.
Rốt cuộc, nguyên lực ở dưới sự điều động kiệt lực của Trương Hiểu Vũ rốt cuộc bắt đầu vận chuyển, dưới chân hắn lam mang chợt lóe lên rồi thân hình đột ngột biến mất, sau đó lại một lần nữa xuất hiện giữa không trung.
“Phong Lôi chưởng!”.
Một đạo lôi quang lóe ra giữa cự chưởng trống rỗng, ánh sáng chiếu rọi vào đám người đang tập kích, đám hắc y nhân bịt mặt trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc cùng bất an.
Oanh, cự chưởng giống như đập ruồi đem người áo đen ở trước mặt đốt thành một đống than.
Vẻ mặt không chút thay đổi, Trương Hiểu Vũ vung tay trái đập xuống phía dưới một trảo, một hắc y nhân đâm chủy chủ ra, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười quỷ dị cổ tay cong đi ấn mạnh muốn cắt đứt da Trương Hiểu Vũ khiến hắn trúng độc.
Tuy nhiên trong khoảnh khắc thanh chuỷ thủ đã bị vặn vẹo biến hình thành một khối sắt vụn, theo sau lôi điện mãnh liệt theo kim chúc chủy thủ truyền vào tay người áo đen, xoạt một tiếng hắn đã bị nướng chín.
Còn hắc y nhân cuối cùng thì đang lui về phía sau.
Muốn chạy sao! Trương Hiểu Vũ chợt lóe lên rồi xuất hiện ở sau lưng hắn, bàn tay dễ dàng đập tới, máu me bắn ra tung toé.
Lần giao thủ này tuy rằng ngắn ngủi nhưng mức độ nguy hiểm trong đó thì lại là lớn nhất kể từ khi Trương Hiểu Vũ chào đời tới nay, nếu không phải tốc độ phản ứng của hắn đủ nhanh hơn một tia, chỉ cần hắn hơi chậm hơn một chút thì đã ngã xuống rồi.
Hắn ngồi xổm xuống lột khăn che mặt mấy người của mấy người kia, tướng mạo của chúng mười phần bình thường thuộc loại người đi trên đường cái cũng không khiến ai chú ý đến, nhưng ai biết được mấy người này vừa rồi thiếu chút nữa đã giết chết một vị tứ cấp Đại võ sư.
Trương Hiểu Vũ đứng lên mà âm thầm tự hỏi, người nào muốn giết hắn đây, hắn chỉ đắc tội với Thần Sa phủ cùng Huyền Âm Môn mà Huyền Âm Môn thì không có khả năng đã biết hắn giết chết Triệu Nguyên và Ô Lương Câu. Đáp án xem ra không cần nói cũng biết đây là người của Thần Sa phủ rồi, mấy người này hẳn là do đối phương thuê tới giết mình. Thực lực của chúng đều ở một cấp Đại võ sư gì đó nhưng thủ đoạn ám sát lại ít nhất ở lục cấp Đại võ sư, ngay cả Võ vương bình thường nếu không cẩn thận cũng bị bọn hắn giết chết.
Thở ra một ngụm trọc khí, Trương Hiểu Vũ cẩn thận đi về nhà.
“Quân sư, có nhận xét gì không”. Trên đỉnh kiến trúc kia, gã đội trưởng thản nhiên hỏi.
“Dưới tình huống có nguyên lực thì tốc độ trở nên rất nhanh, hơn nữa bàn tay cứng như sắt và tố chất rất tốt, khả năng phản kích phi thường sắc bén, đâu vào đấy”.
“Nhược điểm là gì?”.
“Nhược điểm của hắn giống như mọi người thôi, chỉ có thể trước khi hắn kịp điều động nguyên lực phải ám sát thành công ”.
“Cũng chính là phải rất nhanh, phải đánh trúng mục tiêu ngay tại đòn đầu tiên”. Gã đội trưởng khẽ gật đầu nói.
Trong nháy mắt vừa rồi, Trương Hiểu Vũ đã tránh được hai lần công kích, đến lần công kích thứ ba mới điều động được nguyên lực, bất quá gã đội trường tin tưởng là mình có thể nhanh hơn, đem ba lần công kích biến thành hai lượt, đương nhiên cái này phải cùng quân sư phối hợp mới được.
Sau khi có được kết quả, đội trưởng hỏi:“Tiếp theo nên công kích khi nào là tốt nhất”.
“Ngay bây giờ”.
Trong một cái đại viện gần nhà Hiểu Vũ đang có yến hội, đây là một số đại thương nhân tổ chức yến hội hoặc là đàm phán sinh ý gì đó, âm nhạc du dương cùng với tiếng ăn uống linh đình truyền ra, thoạt nhìn khá náo nhiệt.
Chi dát, đại môn đối diện mở ra rồi hai gã mập mạp đi ra, mặt đỏ bừng, hai mắt lờ đờ.
“Lão Lý, lần này...... Kết... Kết minh lại có thể kiếm được món lớn, bạc của Kim Quang quận thành kiếm rất nhiều”.
“Lão Ngô, ngươi say rồi, loại chuyện này nên giữ bí mật ”.
“Ta không có say, ngươi say thì có!”.
/545
|