Tô Vũ hỏi: “Biết đau mà sao còn cố sức như vậy? May mà dây lụa này mềm mại chứ không như dây thừng, chỉ cần giãy một tí thôi là rách da rồi”.
“Vậy chàng cởi trói cho ta đi”.
“Ta bôi thuốc cho nàng trước”.
Tô Vũ đứng dậy đi lấy thuốc, chăm chú bôi thuốc lên hai cổ tay cho Thẩm Nguyệt. Chẳng bao lâu, cảm giác mát lạnh ập đến, cơn đau bỏng rát cũng dần tiêu tan.
Thẩm Nguyệt vẫn cố dằn lòng hỏi tiếp: “Vậy chàng có thể cởi trói cho ta chưa?”
Tô Vũ cất thuốc đi rồi nằm lại bên cạnh nàng: “Lần này chỉ cần nàng không giãy giụa quá mạnh thì sẽ không đau nữa”.
“…”, Thẩm Nguyệt nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng không thể nhịn nữa: “Tô Vũ, rượu phạt chàng không uống, rượu mời cũng không uống phải không!”
Tô Vũ đáp: “Nàng biết đấy, ta không uống rượu”.
Thẩm Nguyệt sắp tức đến nghẹt thở, lập tức trở mặt luôn: “Chàng có tin ta gọi người tới, tố cáo chàng phi lễ không!”
Tô Vũ nhìn nàng rồi hỏi: “Trong viện tử này chỉ có bốn người chúng ta, nàng muốn gọi ai tới?”
Thẩm Nguyệt đột nhiên nhớ ra, vẫn còn Tần Như Lương và Hạ Du! Hạ Du bị người này thu phục thì thôi, chứ Tần Như Lương không bị hắn mua chuộc, nếu Tần Như Lương có thể nghe thấy nàng hét lên phi lễ, chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy tới giải cứu!
Thế nên Thẩm Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt: “Ta gọi Tần Như Lương đến!”
Tô Vũ mỉm cười rất điềm nhiên: “Trái tim của Tần tướng quân đã bị nàng tổn thương quá sâu rồi, hắn ta quan tâm đến chuyện giữa hai ta làm gì”.
Có lẽ vì bị nụ cười cực kỳ thản nhiên của Tô Vũ chọc giận nên Thẩm Nguyệt thực sự lớn giọng hét lên.
Nàng không mong Hạ Du tới cứu nàng, nhưng vẫn gọi tên Hạ Du vài lần, quả nhiên tên phản đồ Hạ Du này không hề xuất hiện, sau đó mới gọi tên Tần Như Lương.
Ban đầu Tần Như Lương cũng không đáp lời, không xuất hiện.
Thẩm Nguyệt đột nhiên nghĩ thoáng hơn, nàng hô ầm lên: “Tô Vũ, chàng đừng qua đây! Đừng tưởng rằng bây giờ chàng trói chân tay của ta là có thể... có thể, có thể cưỡng ép ta! Ta sẽ không khuất phục đâu! Á, đồ khốn nạn, chàng cởi y phục của ta làm gì, đừng mà…”
Thẩm Nguyệt giãy giụa nhiều quá nên mệt, nằm trên giường vừa thở hồng hộc vừa biểu diễn bằng giọng điệu vô cùng kinh hãi và hoảng loạn.
Tiếng thở dốc của nàng quả thực rất dễ khiến người ta hiểu nhầm, như thể Tô Vũ thực sự đang cưỡng ép, cởi quần áo của nàng vậy.
Tô Vũ gập ngón tay lại, nắn nắn sống mũi với vẻ đau đầu: “Đừng hét nữa”.
“Không, ta cứ hét!”, Thẩm Nguyệt trông thấy phản ứng của hắn thì càng hăng hái hơn, lại bắt đầu la toáng lên y như thật: “Á, càn rỡ! Tô Vũ chàng lần mò chỗ nào đó? Đừng chạm vào ta!”
Tô Vũ thở dài: “Lúc nên diễn cho đàng hoàng thì nàng không diễn ra được, bây giờ thì trơn tru quá”.
Thế mà hắn vừa dứt lời, một luồng lực từ bên ngoài tông cửa xông vào.
Tần Như Lương tông gãy then cửa, xuất hiện trong phòng.
Nhất thời ba người họ đều im lặng không nói gì.
Tần Như Lương vốn rất nóng lòng, hắn ta biết chuyện Tô Vũ nhân lúc Thẩm Nguyệt hôn mê mà trói nàng lại. Để tránh cho bản thân Thẩm Nguyệt tỉnh dậy sẽ tìm cách thoát thân, họ sắp xếp cho nàng ở trong phòng của Tô Vũ, để Tô Vũ trông chừng.
Tuy Tần Như Lương có thành kiến với Tô Vũ, nhưng với sự hiểu biết của hắn ta về Tô Vũ, người này cũng khá quân tử.
Nhưng ban nãy nghe tiếng hét của Thẩm Nguyệt, giống như thực sự có chuyện gì đó.
Tần Như Lương tưởng rằng Tô Vũ cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt cầm thú của mình, hắn dám cưỡng ép Thẩm Nguyệt!
Tần Như Lương biết Thẩm Nguyệt thích Tô Vũ, nhưng cho dù là vậy, Tô Vũ cũng không thể cưỡng ép nàng!
Thế nên khi lao tới đây, Tần Như Lương vô cùng nóng ruột.
Nhưng ngẩng đầu lên, hình như Thẩm Nguyệt không cuống cuồng như tiếng hét của nàng.
Tần Như Lương mím môi, “Ban nãy hắn có bắt nạt cô không?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Trước khi ngươi tiến vào thì có”.
Tần Như Lương nhìn sang Tô Vũ, Tô Vũ chậm rãi ngồi dậy, tựa vào đầu giường, hai chân vắt chéo, vô cùng biếng nhác.
Hắn thong dong nói: “Nếu ta thực sự muốn bắt nạt nàng thì còn để cơ hội cho nàng hét lớn như vậy sao?”, hắn liếc nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta sẽ bịt miệng nàng ngay”.
Tần Như Lương cũng nhìn Thẩm Nguyệt: “Cô không muốn ở chung một phòng với hắn hả?”
Thẩm Nguyệt gật đầu rất mạnh: “Chưa từng có lúc nào không muốn như lúc này”.
“Thế cô qua phòng ta đi”, Tần Như Lương nói.
“…”, Thẩm Nguyệt im lặng: “Có thể cởi trói giúp ta trước để ta đi qua đó không?”
Tần Như Lương đáp: “Có lẽ là không được. Nếu nửa đêm cô muốn chạy, bây giờ ta cũng không địch nổi cô”.
Thẩm Nguyệt lại nổi khùng lên: “Thế ngươi cứ quay về nghỉ ngơi đi!”
Tần Như Lương im lặng liếc mắt nhìn Tô Vũ: “Nếu hắn thực sự bắt nạt cô, cô cứ hét to lên nhé”.
Nói xong hắn ta bỏ đi thật.
Thẩm Nguyệt trừng mắt lườm Tô Vũ: “Hắn ta cũng bị chàng mua chuộc từ bao giờ thế?”
“Ta làm sao mua chuộc được Tần tướng quân, có lẽ hắn ta cũng hiểu rằng, như thế này là tốt nhất cho nàng rồi”.
Tất cả kiên nhẫn của Thẩm Nguyệt đã bay biến sạch, nàng tức đến ngứa răng, lăn tới lộn lui trên giường, điên cuồng va đụng vào người Tô Vũ.
“Tối nay chàng mà không thả ta ra thì chàng cũng đừng hòng được ngủ!”
Tô Vũ nói nhẹ như không: “Ta không ngủ, nếu nàng muốn giày vò, ta sẽ bầu bạn cùng nàng”.
“Vậy chàng cởi trói cho ta đi”.
“Ta bôi thuốc cho nàng trước”.
Tô Vũ đứng dậy đi lấy thuốc, chăm chú bôi thuốc lên hai cổ tay cho Thẩm Nguyệt. Chẳng bao lâu, cảm giác mát lạnh ập đến, cơn đau bỏng rát cũng dần tiêu tan.
Thẩm Nguyệt vẫn cố dằn lòng hỏi tiếp: “Vậy chàng có thể cởi trói cho ta chưa?”
Tô Vũ cất thuốc đi rồi nằm lại bên cạnh nàng: “Lần này chỉ cần nàng không giãy giụa quá mạnh thì sẽ không đau nữa”.
“…”, Thẩm Nguyệt nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng không thể nhịn nữa: “Tô Vũ, rượu phạt chàng không uống, rượu mời cũng không uống phải không!”
Tô Vũ đáp: “Nàng biết đấy, ta không uống rượu”.
Thẩm Nguyệt sắp tức đến nghẹt thở, lập tức trở mặt luôn: “Chàng có tin ta gọi người tới, tố cáo chàng phi lễ không!”
Tô Vũ nhìn nàng rồi hỏi: “Trong viện tử này chỉ có bốn người chúng ta, nàng muốn gọi ai tới?”
Thẩm Nguyệt đột nhiên nhớ ra, vẫn còn Tần Như Lương và Hạ Du! Hạ Du bị người này thu phục thì thôi, chứ Tần Như Lương không bị hắn mua chuộc, nếu Tần Như Lương có thể nghe thấy nàng hét lên phi lễ, chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy tới giải cứu!
Thế nên Thẩm Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt: “Ta gọi Tần Như Lương đến!”
Tô Vũ mỉm cười rất điềm nhiên: “Trái tim của Tần tướng quân đã bị nàng tổn thương quá sâu rồi, hắn ta quan tâm đến chuyện giữa hai ta làm gì”.
Có lẽ vì bị nụ cười cực kỳ thản nhiên của Tô Vũ chọc giận nên Thẩm Nguyệt thực sự lớn giọng hét lên.
Nàng không mong Hạ Du tới cứu nàng, nhưng vẫn gọi tên Hạ Du vài lần, quả nhiên tên phản đồ Hạ Du này không hề xuất hiện, sau đó mới gọi tên Tần Như Lương.
Ban đầu Tần Như Lương cũng không đáp lời, không xuất hiện.
Thẩm Nguyệt đột nhiên nghĩ thoáng hơn, nàng hô ầm lên: “Tô Vũ, chàng đừng qua đây! Đừng tưởng rằng bây giờ chàng trói chân tay của ta là có thể... có thể, có thể cưỡng ép ta! Ta sẽ không khuất phục đâu! Á, đồ khốn nạn, chàng cởi y phục của ta làm gì, đừng mà…”
Thẩm Nguyệt giãy giụa nhiều quá nên mệt, nằm trên giường vừa thở hồng hộc vừa biểu diễn bằng giọng điệu vô cùng kinh hãi và hoảng loạn.
Tiếng thở dốc của nàng quả thực rất dễ khiến người ta hiểu nhầm, như thể Tô Vũ thực sự đang cưỡng ép, cởi quần áo của nàng vậy.
Tô Vũ gập ngón tay lại, nắn nắn sống mũi với vẻ đau đầu: “Đừng hét nữa”.
“Không, ta cứ hét!”, Thẩm Nguyệt trông thấy phản ứng của hắn thì càng hăng hái hơn, lại bắt đầu la toáng lên y như thật: “Á, càn rỡ! Tô Vũ chàng lần mò chỗ nào đó? Đừng chạm vào ta!”
Tô Vũ thở dài: “Lúc nên diễn cho đàng hoàng thì nàng không diễn ra được, bây giờ thì trơn tru quá”.
Thế mà hắn vừa dứt lời, một luồng lực từ bên ngoài tông cửa xông vào.
Tần Như Lương tông gãy then cửa, xuất hiện trong phòng.
Nhất thời ba người họ đều im lặng không nói gì.
Tần Như Lương vốn rất nóng lòng, hắn ta biết chuyện Tô Vũ nhân lúc Thẩm Nguyệt hôn mê mà trói nàng lại. Để tránh cho bản thân Thẩm Nguyệt tỉnh dậy sẽ tìm cách thoát thân, họ sắp xếp cho nàng ở trong phòng của Tô Vũ, để Tô Vũ trông chừng.
Tuy Tần Như Lương có thành kiến với Tô Vũ, nhưng với sự hiểu biết của hắn ta về Tô Vũ, người này cũng khá quân tử.
Nhưng ban nãy nghe tiếng hét của Thẩm Nguyệt, giống như thực sự có chuyện gì đó.
Tần Như Lương tưởng rằng Tô Vũ cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt cầm thú của mình, hắn dám cưỡng ép Thẩm Nguyệt!
Tần Như Lương biết Thẩm Nguyệt thích Tô Vũ, nhưng cho dù là vậy, Tô Vũ cũng không thể cưỡng ép nàng!
Thế nên khi lao tới đây, Tần Như Lương vô cùng nóng ruột.
Nhưng ngẩng đầu lên, hình như Thẩm Nguyệt không cuống cuồng như tiếng hét của nàng.
Tần Như Lương mím môi, “Ban nãy hắn có bắt nạt cô không?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Trước khi ngươi tiến vào thì có”.
Tần Như Lương nhìn sang Tô Vũ, Tô Vũ chậm rãi ngồi dậy, tựa vào đầu giường, hai chân vắt chéo, vô cùng biếng nhác.
Hắn thong dong nói: “Nếu ta thực sự muốn bắt nạt nàng thì còn để cơ hội cho nàng hét lớn như vậy sao?”, hắn liếc nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta sẽ bịt miệng nàng ngay”.
Tần Như Lương cũng nhìn Thẩm Nguyệt: “Cô không muốn ở chung một phòng với hắn hả?”
Thẩm Nguyệt gật đầu rất mạnh: “Chưa từng có lúc nào không muốn như lúc này”.
“Thế cô qua phòng ta đi”, Tần Như Lương nói.
“…”, Thẩm Nguyệt im lặng: “Có thể cởi trói giúp ta trước để ta đi qua đó không?”
Tần Như Lương đáp: “Có lẽ là không được. Nếu nửa đêm cô muốn chạy, bây giờ ta cũng không địch nổi cô”.
Thẩm Nguyệt lại nổi khùng lên: “Thế ngươi cứ quay về nghỉ ngơi đi!”
Tần Như Lương im lặng liếc mắt nhìn Tô Vũ: “Nếu hắn thực sự bắt nạt cô, cô cứ hét to lên nhé”.
Nói xong hắn ta bỏ đi thật.
Thẩm Nguyệt trừng mắt lườm Tô Vũ: “Hắn ta cũng bị chàng mua chuộc từ bao giờ thế?”
“Ta làm sao mua chuộc được Tần tướng quân, có lẽ hắn ta cũng hiểu rằng, như thế này là tốt nhất cho nàng rồi”.
Tất cả kiên nhẫn của Thẩm Nguyệt đã bay biến sạch, nàng tức đến ngứa răng, lăn tới lộn lui trên giường, điên cuồng va đụng vào người Tô Vũ.
“Tối nay chàng mà không thả ta ra thì chàng cũng đừng hòng được ngủ!”
Tô Vũ nói nhẹ như không: “Ta không ngủ, nếu nàng muốn giày vò, ta sẽ bầu bạn cùng nàng”.
/625
|