Thẩm Nguyệt nhíu mày nhìn Tần Như Lương: “Đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn tin tưởng cặp huynh muội đó”.
“Bởi vì cô cho rằng đây là chuyện cô nên làm, nên đã không còn quan tâm việc ta có tin hay không nữa đúng không?”, ánh mắt Tần Như Lương có chút bi thương, thở dài nói.
“Ta nhớ khi ta cần ngươi tin ta nhất thì ngươi lại lựa chọn tin Liễu Mi Vũ, chưa từng thật lòng tin ta”.
Thẩm Nguyệt thản nhiên cười nói: “Tóm lại là đã qua rồi, ta vẫn lựa chọn làm thế không phải để trả thù mà muốn ngươi nhìn rõ rằng Liễu Mi Vũ không xứng đáng”.
Nhưng những sai lầm hắn ta đừng phạm phải thì mãi mãi không có khả năng vãn hồi.
Thẩm Nguyệt sẽ không quay đầu hay cho hắn ta thêm một cơ hội.
Tần Như Lương luôn cho rằng Thẩm Nguyệt không cần hắn ta bảo vệ.
Nhưng hắn ta đột nhiên hiểu được, vấn đề ở đây không phải ai bảo vệ ai mà là ngay từ đầu giữa bọn họ đã không có tín nhiệm lẫn nhau.
Hắn ta chưa từng tin nàng.
Hắn ta chỉ tin duy nhất một người phụ nữ, nhưng người này lại luôn lừa gạt hắn ta.
Tần Như Lương cảm thấy vừa nực cười vừa bi thương.
Hốc mắt hắn ta đỏ bừng, nghiêm túc nói với nàng: “Thẩm Nguyệt, là ta có lỗi với cô. Cô không chọn ta, không thích ta là đúng. Bởi vì ta là một tên khốn”.
Thẩm Nguyệt sửng sốt, nghĩ lại chuyện cũ, ai mà không cảm thán.
Ánh mắt nàng cũng hơi nóng, nhìn sang ánh nắng mùa thu trong viện, nói: “Lời xin lỗi này của ngươi không muộn, ta nhận”.
“Nếu sau này ta có cơ hội bù đắp thì nhất định sẽ không chối từ”.
Ngày hôm sau, thân binh dọn dẹp chuẩn bị lên đường rời khỏi thành Kinh.
Vốn định âm thầm rời đi, ai ngờ tin tức này đã lan ra khắp bách tính thành Kinh.
Thủ thành dẫn theo dân chúng lưu luyến tiễn đưa.
Bách tính vốn không đủ lương thực, nhưng lại dâng lên lương thực tốt nhất nhà mình làm thành lương khô cho bọn họ mang đi đường.
Thẩm Nguyệt sao nhẫn tâm lấy của bọn họ, bọn họ còn phải trải qua một mùa đông lạnh lẽo nữa.
Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không nhận lấy chút gì cả, lúc xe ngựa đi ra cửa thành, nàng chỉ quay đầu vẫy tay từ biệt với dân chúng trong thành.
Đến lúc quay đầu lại mới thấy bách tính trong thành nhao nhao quỳ xuống, dập đầu đưa tiễn công chúa.
Đoàn người nhìn thấy cảnh này đều yên lặng không nói.
Sức mạnh của dân chúng cũng có thể cổ vũ lòng dân như vậy.
Trên chiến trường, Tần Như Lương có thấy tam quân tướng sĩ cùng chung mối thù, nhưng chưa từng thấy bách tính nào đoàn kết như vậy.
Bọn họ luôn là tầng lớp sinh hoạt thấp nhất.
Nhưng chính những người tầm thường này lại là nguồn gốc cung dưỡng quân đội, chống đỡ quốc gia.
Khi Hạ Du ở kinh thành thì chưa bao giờ cảm nhận được sự rung động này.
Bởi vì bách tính trong kinh thành phồn hoa trông có vẻ đều an cư lạc nghiệp, thực tế ra ai cũng có lòng riêng, hắn ta chẳng có cơ hội thấy bách tính đoàn kết như thế.
Thấy những bách tính kia bái lạy Thẩm Nguyệt, số lượng còn đông hơn lúc trước quỳ trước nha môn, Hạ Du cảm thấy có thể dùng sức mình tạo phúc cho bách tính cũng là một việc rất thành công.
Thẩm Nguyệt tràn ngập nước mắt, quay đầu ngồi vào trong xe ngựa, nói: “Đi thôi”.
Tô Vũ là một chính khách, biết nắm bắt lòng người, nàng hiểu đây là lòng người mà Tô Vũ thắng về cho nàng.
Trái tim Thẩm Nguyệt rất phức tạp.
Muốn có được thì nhất định phải hy sinh.
Tô Vũ dùng cách nhanh nhất và hữu hiệu nhất, không phải chỉ bằng sức một mình nàng cố gắng lâu dài mà được.
Thẩm Nguyệt biết, để cho hai nước không tàn sát lẫn nhau, khiến con dân Đại Sở kêu than đầy trời thì đây đã là lựa chọn tốt nhất.
Thời cơ sẽ không cho nàng thời gian từ từ trưởng thành, cũng không đợi nàng đi từng bước một theo cách mình muốn.
Dọc đường đi, nàng và Tô Vũ nói chuyện cực ít.
Nhưng Thẩm Nguyệt đã có ý định muốn đứng ở góc độ của Tô Vũ để suy nghĩ, nàng muốn tìm hiểu hắn, hiểu rõ hắn.
Hạ Du và Tần Như Lương không hỏi nhiều, có những chuyện nhạy cảm, hỏi càng nhiều thì càng nặng nề.
Nhưng trong lúc nghỉ ngơi giữa đường, bầu không khí thực sự quá nặng nề, Hạ Du đi chọc tức Liễu Thiên Hạc một hồi thì ngồi xuống cạnh Thẩm Nguyệt.
Thân binh lấy nồi ra đun trên lửa, nấu chút rau dại vừa hái được gần đây.
Như vậy còn dễ ăn hơn lương khô.
Hạ Du nhìn nàng, nói: “Cô với Đại Học Sĩ cãi nhau à?”
Thẩm Nguyệt liếc hắn ta, nói: “Mọi khi ngươi chỉ muốn hai chúng ta bất ổn thôi mà, bây giờ toại nguyện rồi thì ngươi phải vui chứ”.
Hạ Du phản bác: “Ta là loại người vui mừng khi thấy người gặp họa vậy sao, ta thấy cô không vui nên mới quan tâm mà!”
Thẩm Nguyệt nói: “Vậy thì ta cảm ơn ngươi nhiều”.
“Nè, Thẩm Nguyệt, cô nói chuyện đàng hoàng xem nào! Âm dương quái khí như vậy dễ mất bạn lắm đấy!”
Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng mỉm cười.
Thấy nàng mỉm cười, Hạ Du cũng vui theo, nói: “Cười là tốt, cô cười lên vẫn hơn là sì cái mặt ra”.
Thẩm Nguyệt đảo rau ở trong nồi, nghe Hạ Du nói: “Thẩm Nguyệt, từ kinh thành đến đây, chúng ta có thấy nhiều người chết không?”
Thẩm Nguyệt im lặng.
Đúng là số người chết mà bọn họ gặp không hề ít.
“Bởi vì cô cho rằng đây là chuyện cô nên làm, nên đã không còn quan tâm việc ta có tin hay không nữa đúng không?”, ánh mắt Tần Như Lương có chút bi thương, thở dài nói.
“Ta nhớ khi ta cần ngươi tin ta nhất thì ngươi lại lựa chọn tin Liễu Mi Vũ, chưa từng thật lòng tin ta”.
Thẩm Nguyệt thản nhiên cười nói: “Tóm lại là đã qua rồi, ta vẫn lựa chọn làm thế không phải để trả thù mà muốn ngươi nhìn rõ rằng Liễu Mi Vũ không xứng đáng”.
Nhưng những sai lầm hắn ta đừng phạm phải thì mãi mãi không có khả năng vãn hồi.
Thẩm Nguyệt sẽ không quay đầu hay cho hắn ta thêm một cơ hội.
Tần Như Lương luôn cho rằng Thẩm Nguyệt không cần hắn ta bảo vệ.
Nhưng hắn ta đột nhiên hiểu được, vấn đề ở đây không phải ai bảo vệ ai mà là ngay từ đầu giữa bọn họ đã không có tín nhiệm lẫn nhau.
Hắn ta chưa từng tin nàng.
Hắn ta chỉ tin duy nhất một người phụ nữ, nhưng người này lại luôn lừa gạt hắn ta.
Tần Như Lương cảm thấy vừa nực cười vừa bi thương.
Hốc mắt hắn ta đỏ bừng, nghiêm túc nói với nàng: “Thẩm Nguyệt, là ta có lỗi với cô. Cô không chọn ta, không thích ta là đúng. Bởi vì ta là một tên khốn”.
Thẩm Nguyệt sửng sốt, nghĩ lại chuyện cũ, ai mà không cảm thán.
Ánh mắt nàng cũng hơi nóng, nhìn sang ánh nắng mùa thu trong viện, nói: “Lời xin lỗi này của ngươi không muộn, ta nhận”.
“Nếu sau này ta có cơ hội bù đắp thì nhất định sẽ không chối từ”.
Ngày hôm sau, thân binh dọn dẹp chuẩn bị lên đường rời khỏi thành Kinh.
Vốn định âm thầm rời đi, ai ngờ tin tức này đã lan ra khắp bách tính thành Kinh.
Thủ thành dẫn theo dân chúng lưu luyến tiễn đưa.
Bách tính vốn không đủ lương thực, nhưng lại dâng lên lương thực tốt nhất nhà mình làm thành lương khô cho bọn họ mang đi đường.
Thẩm Nguyệt sao nhẫn tâm lấy của bọn họ, bọn họ còn phải trải qua một mùa đông lạnh lẽo nữa.
Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không nhận lấy chút gì cả, lúc xe ngựa đi ra cửa thành, nàng chỉ quay đầu vẫy tay từ biệt với dân chúng trong thành.
Đến lúc quay đầu lại mới thấy bách tính trong thành nhao nhao quỳ xuống, dập đầu đưa tiễn công chúa.
Đoàn người nhìn thấy cảnh này đều yên lặng không nói.
Sức mạnh của dân chúng cũng có thể cổ vũ lòng dân như vậy.
Trên chiến trường, Tần Như Lương có thấy tam quân tướng sĩ cùng chung mối thù, nhưng chưa từng thấy bách tính nào đoàn kết như vậy.
Bọn họ luôn là tầng lớp sinh hoạt thấp nhất.
Nhưng chính những người tầm thường này lại là nguồn gốc cung dưỡng quân đội, chống đỡ quốc gia.
Khi Hạ Du ở kinh thành thì chưa bao giờ cảm nhận được sự rung động này.
Bởi vì bách tính trong kinh thành phồn hoa trông có vẻ đều an cư lạc nghiệp, thực tế ra ai cũng có lòng riêng, hắn ta chẳng có cơ hội thấy bách tính đoàn kết như thế.
Thấy những bách tính kia bái lạy Thẩm Nguyệt, số lượng còn đông hơn lúc trước quỳ trước nha môn, Hạ Du cảm thấy có thể dùng sức mình tạo phúc cho bách tính cũng là một việc rất thành công.
Thẩm Nguyệt tràn ngập nước mắt, quay đầu ngồi vào trong xe ngựa, nói: “Đi thôi”.
Tô Vũ là một chính khách, biết nắm bắt lòng người, nàng hiểu đây là lòng người mà Tô Vũ thắng về cho nàng.
Trái tim Thẩm Nguyệt rất phức tạp.
Muốn có được thì nhất định phải hy sinh.
Tô Vũ dùng cách nhanh nhất và hữu hiệu nhất, không phải chỉ bằng sức một mình nàng cố gắng lâu dài mà được.
Thẩm Nguyệt biết, để cho hai nước không tàn sát lẫn nhau, khiến con dân Đại Sở kêu than đầy trời thì đây đã là lựa chọn tốt nhất.
Thời cơ sẽ không cho nàng thời gian từ từ trưởng thành, cũng không đợi nàng đi từng bước một theo cách mình muốn.
Dọc đường đi, nàng và Tô Vũ nói chuyện cực ít.
Nhưng Thẩm Nguyệt đã có ý định muốn đứng ở góc độ của Tô Vũ để suy nghĩ, nàng muốn tìm hiểu hắn, hiểu rõ hắn.
Hạ Du và Tần Như Lương không hỏi nhiều, có những chuyện nhạy cảm, hỏi càng nhiều thì càng nặng nề.
Nhưng trong lúc nghỉ ngơi giữa đường, bầu không khí thực sự quá nặng nề, Hạ Du đi chọc tức Liễu Thiên Hạc một hồi thì ngồi xuống cạnh Thẩm Nguyệt.
Thân binh lấy nồi ra đun trên lửa, nấu chút rau dại vừa hái được gần đây.
Như vậy còn dễ ăn hơn lương khô.
Hạ Du nhìn nàng, nói: “Cô với Đại Học Sĩ cãi nhau à?”
Thẩm Nguyệt liếc hắn ta, nói: “Mọi khi ngươi chỉ muốn hai chúng ta bất ổn thôi mà, bây giờ toại nguyện rồi thì ngươi phải vui chứ”.
Hạ Du phản bác: “Ta là loại người vui mừng khi thấy người gặp họa vậy sao, ta thấy cô không vui nên mới quan tâm mà!”
Thẩm Nguyệt nói: “Vậy thì ta cảm ơn ngươi nhiều”.
“Nè, Thẩm Nguyệt, cô nói chuyện đàng hoàng xem nào! Âm dương quái khí như vậy dễ mất bạn lắm đấy!”
Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng mỉm cười.
Thấy nàng mỉm cười, Hạ Du cũng vui theo, nói: “Cười là tốt, cô cười lên vẫn hơn là sì cái mặt ra”.
Thẩm Nguyệt đảo rau ở trong nồi, nghe Hạ Du nói: “Thẩm Nguyệt, từ kinh thành đến đây, chúng ta có thấy nhiều người chết không?”
Thẩm Nguyệt im lặng.
Đúng là số người chết mà bọn họ gặp không hề ít.
/625
|