Đại tướng quân Dạ Lương đang thẩm vấn tên thích khách còn sống ở trong phòng tra tấn.
Vừa đi vào đã cảm nhận được mùi máu tanh khắp nơi.
Phòng tra tấn có ánh lửa lập lòe, nhưng lại thấy rất rõ bóng người được treo thành hình chữ thập ở trên giá.
Cả người gã toàn là vết máu, gần như nhiễm đỏ cả lớp áo trắng.
Thấy người kia ngất đi, lao vệ hất nước lạnh vào mặt gã. Đây là nước muối, rơi từ mặt gã xuống miệng vết thương, khiến cho cả người gã có khỏe đến mấy thì cũng không khỏi phát ra tiếng rên rỉ.
Nhưng bất kể đại tướng quân hỏi thế nào thì gã cũng chẳng mở miệng.
Thẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn hết cảnh đó, hôm bị tập kích, nàng và Tô Vũ bị ép vào đường cùng, có một tên sát thủ nhân lúc bọn họ không phòng bị mà đã nhảy lên sườn núi, đạp cho đá loạn rơi xuống, nên mới khiến cho Tô Vũ và nàng thập tử nhất sinh.
Thẩm Nguyệt nghĩ đến cảnh Tô Vũ bị đá loạn đè lên người, lại nghĩ đến lúc cản lại khối đá lớn kia, hắn không chút do dự mà lấy thân mình che chắn cho nàng, trái tim nàng không khỏi đau đớn.
Ánh máu trước mắt làm mắt Thẩm Nguyệt đỏ rực.
Tất cả là vì gã mà ra.
Thẩm Nguyệt vô cảm đi lên, đứng trước mặt tên sát thủ bị treo trên giá, vươn tay ra gẩy tóc gã, nâng mặt gã lên.
Đó là một gương mặt lạ lùng, nhưng khi gã nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì bất chợt để lộ sự bất ngờ rồi biến mất.
Thẩm Nguyệt âm u nói: “Thấy ta vẫn sống như vậy, ngươi chắc phải tiếc lắm? Không những ta sống sót mà Tô Vũ cũng vậy, chúng ta đều còn sống, giờ chỉ sót lại mỗi ngươi thôi”.
Tên sát thủ kia vẫn không nói.
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nhướng mày: “Nghe nói ngươi không chịu khai?”
Sát thủ khẽ hừ một tiếng rồi im lặng.
Nàng bèn buông tóc gã ra, quay lại hỏi đại tướng quân Dạ Lương: “Sao tướng quân lại đoán được gã là người Đại Sở?”
Hôm qua nghe hoàng đế Dạ Lương nói, nhưng vẫn cần chứng cứ mới được.
Đại tướng quân cho người trình chứng cứ lên, nói: “Kẻ này mặc quân phục của binh sĩ Dạ Lương ta, nhưng bên dưới lớp quân phục lại là đồ của Đại Sở, không phải người Đại Sở thì ai? Dạ Lương ta dù có kẻ phản nghịch, nhưng trước mắt hai nước đã hòa đàm thành công, không đến mức phải động thủ trên chính đất của mình”.
Thẩm Nguyệt không nói lời nào, Tần Như Lương càng im lặng.
Đại tướng quân lại nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt, Tần tướng quân, không phải là Dạ Lương ta chối bỏ trách nhiệm đâu, nếu không hoàng thượng mời hai vị tới làm gì chứ. Nếu các ngươi không tin thì có thể thẩm vấn gã”.
Thẩm Nguyệt nói: “Đại tướng quân thẩm vấn còn không được gì thì chúng ta càng chẳng mò nổi lời nào thôi”.
Nói là thế, Thẩm Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm sát thủ, lại nói: “Nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu, ai phái ngươi tới? Ta chỉ hỏi một lần thôi, nếu ngươi trả lời thì ta sẽ tha mạng cho ngươi”.
Một lúc lâu sau, sát thủ đơn giản nói: “Vậy ngươi giết ta đi”.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười, tà mị nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi không chịu nói thì ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong”.
Nàng quay đầu nhìn đại tướng quân Dạ Lương: “Đại tướng quân, Dạ Lương các ông chỉ có cách dùng hình như thế này thôi à? Không còn loại khác sao?”
Đại tướng quân nói: “Có thì có, chỉ sợ lấy ra thì sẽ khiến gã chết mất, nên ta dùng cách này là đơn giản và trực tiếp nhất rồi”.
Thẩm Nguyệt nói: “Cứ mang hết ra cho ta”.
Nàng yên lặng nhìn sát thủ, ung dung nói: “Các ngươi không giết người được thì coi như là thất bại, thật ra ngươi có khai hay không thì cũng chẳng sao cả, ngươi tưởng rằng ngươi không khai ra thì ta không làm gì được ngươi à?”
Hình cụ lần lượt được mang ra, Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: “Thật ra ta cũng không quá quan tâm ai phái ngươi đến”.
Bên cạnh có lò than, bên trong là một que hàn được nung đỏ, khiến cho phòng giam đang ướt lạnh cũng trở nên ấm áp hơn.
Thẩm Nguyệt cầm que hàn lên, nói: “Ta đơn giản chỉ muốn giày vò ngươi, không làm ngươi chết đi quá nhanh, nhưng sẽ khiến ngươi phải ghi sâu ấn tượng, cho đến khi làm quỷ đầu thai cũng vẫn phải nhớ như in”.
Nàng nói rất bình tĩnh, bên trong ẩn chứa sự tàn nhẫn không thể bỏ qua.
Nói xong, nàng lấy que hàn dán lên lồng ngực tên sát thủ, nhẹ nhàng như chuyện bình thường. Tiếng xèo xèo thiêu đốt da thịt kèm theo một mùi khét lẹt khó tả vang vọng cùng với tiếng gầm của tên sát thủ.
Nhưng Thẩm Nguyệt không rung động dù chỉ một chút.
Nàng nói: “Hôm đó, chính ngươi đã đẩy đá loạn xuống nhỉ”.
Sát thủ chỉ lo thở hồng hộc và gào rú, không có nổi sức để nói.
Nếu không vì gã, Tô Vũ sao có thể bị thương nặng đến vậy.
Thẩm Nguyệt cảm thấy cho dù dùng toàn bộ cực hình lên sát thủ này thì vẫn còn không đủ.
Vừa đi vào đã cảm nhận được mùi máu tanh khắp nơi.
Phòng tra tấn có ánh lửa lập lòe, nhưng lại thấy rất rõ bóng người được treo thành hình chữ thập ở trên giá.
Cả người gã toàn là vết máu, gần như nhiễm đỏ cả lớp áo trắng.
Thấy người kia ngất đi, lao vệ hất nước lạnh vào mặt gã. Đây là nước muối, rơi từ mặt gã xuống miệng vết thương, khiến cho cả người gã có khỏe đến mấy thì cũng không khỏi phát ra tiếng rên rỉ.
Nhưng bất kể đại tướng quân hỏi thế nào thì gã cũng chẳng mở miệng.
Thẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn hết cảnh đó, hôm bị tập kích, nàng và Tô Vũ bị ép vào đường cùng, có một tên sát thủ nhân lúc bọn họ không phòng bị mà đã nhảy lên sườn núi, đạp cho đá loạn rơi xuống, nên mới khiến cho Tô Vũ và nàng thập tử nhất sinh.
Thẩm Nguyệt nghĩ đến cảnh Tô Vũ bị đá loạn đè lên người, lại nghĩ đến lúc cản lại khối đá lớn kia, hắn không chút do dự mà lấy thân mình che chắn cho nàng, trái tim nàng không khỏi đau đớn.
Ánh máu trước mắt làm mắt Thẩm Nguyệt đỏ rực.
Tất cả là vì gã mà ra.
Thẩm Nguyệt vô cảm đi lên, đứng trước mặt tên sát thủ bị treo trên giá, vươn tay ra gẩy tóc gã, nâng mặt gã lên.
Đó là một gương mặt lạ lùng, nhưng khi gã nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì bất chợt để lộ sự bất ngờ rồi biến mất.
Thẩm Nguyệt âm u nói: “Thấy ta vẫn sống như vậy, ngươi chắc phải tiếc lắm? Không những ta sống sót mà Tô Vũ cũng vậy, chúng ta đều còn sống, giờ chỉ sót lại mỗi ngươi thôi”.
Tên sát thủ kia vẫn không nói.
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nhướng mày: “Nghe nói ngươi không chịu khai?”
Sát thủ khẽ hừ một tiếng rồi im lặng.
Nàng bèn buông tóc gã ra, quay lại hỏi đại tướng quân Dạ Lương: “Sao tướng quân lại đoán được gã là người Đại Sở?”
Hôm qua nghe hoàng đế Dạ Lương nói, nhưng vẫn cần chứng cứ mới được.
Đại tướng quân cho người trình chứng cứ lên, nói: “Kẻ này mặc quân phục của binh sĩ Dạ Lương ta, nhưng bên dưới lớp quân phục lại là đồ của Đại Sở, không phải người Đại Sở thì ai? Dạ Lương ta dù có kẻ phản nghịch, nhưng trước mắt hai nước đã hòa đàm thành công, không đến mức phải động thủ trên chính đất của mình”.
Thẩm Nguyệt không nói lời nào, Tần Như Lương càng im lặng.
Đại tướng quân lại nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt, Tần tướng quân, không phải là Dạ Lương ta chối bỏ trách nhiệm đâu, nếu không hoàng thượng mời hai vị tới làm gì chứ. Nếu các ngươi không tin thì có thể thẩm vấn gã”.
Thẩm Nguyệt nói: “Đại tướng quân thẩm vấn còn không được gì thì chúng ta càng chẳng mò nổi lời nào thôi”.
Nói là thế, Thẩm Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm sát thủ, lại nói: “Nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu, ai phái ngươi tới? Ta chỉ hỏi một lần thôi, nếu ngươi trả lời thì ta sẽ tha mạng cho ngươi”.
Một lúc lâu sau, sát thủ đơn giản nói: “Vậy ngươi giết ta đi”.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười, tà mị nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi không chịu nói thì ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong”.
Nàng quay đầu nhìn đại tướng quân Dạ Lương: “Đại tướng quân, Dạ Lương các ông chỉ có cách dùng hình như thế này thôi à? Không còn loại khác sao?”
Đại tướng quân nói: “Có thì có, chỉ sợ lấy ra thì sẽ khiến gã chết mất, nên ta dùng cách này là đơn giản và trực tiếp nhất rồi”.
Thẩm Nguyệt nói: “Cứ mang hết ra cho ta”.
Nàng yên lặng nhìn sát thủ, ung dung nói: “Các ngươi không giết người được thì coi như là thất bại, thật ra ngươi có khai hay không thì cũng chẳng sao cả, ngươi tưởng rằng ngươi không khai ra thì ta không làm gì được ngươi à?”
Hình cụ lần lượt được mang ra, Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: “Thật ra ta cũng không quá quan tâm ai phái ngươi đến”.
Bên cạnh có lò than, bên trong là một que hàn được nung đỏ, khiến cho phòng giam đang ướt lạnh cũng trở nên ấm áp hơn.
Thẩm Nguyệt cầm que hàn lên, nói: “Ta đơn giản chỉ muốn giày vò ngươi, không làm ngươi chết đi quá nhanh, nhưng sẽ khiến ngươi phải ghi sâu ấn tượng, cho đến khi làm quỷ đầu thai cũng vẫn phải nhớ như in”.
Nàng nói rất bình tĩnh, bên trong ẩn chứa sự tàn nhẫn không thể bỏ qua.
Nói xong, nàng lấy que hàn dán lên lồng ngực tên sát thủ, nhẹ nhàng như chuyện bình thường. Tiếng xèo xèo thiêu đốt da thịt kèm theo một mùi khét lẹt khó tả vang vọng cùng với tiếng gầm của tên sát thủ.
Nhưng Thẩm Nguyệt không rung động dù chỉ một chút.
Nàng nói: “Hôm đó, chính ngươi đã đẩy đá loạn xuống nhỉ”.
Sát thủ chỉ lo thở hồng hộc và gào rú, không có nổi sức để nói.
Nếu không vì gã, Tô Vũ sao có thể bị thương nặng đến vậy.
Thẩm Nguyệt cảm thấy cho dù dùng toàn bộ cực hình lên sát thủ này thì vẫn còn không đủ.
/625
|