Nàng nhắm lại mắt, đầu ngón tay lướt xuống sống mũi hắn, cẩn thận khắc sâu hình dáng của hắn vào trong lòng, khẽ cười nói: "Nhưng hiện tại ta lại cảm thấy rất may mắn khi có được một người thầy như chàng. Ngay cả Thanh Châu cũng là học trò của chàng phải không, ta nhớ trước kia hắn từng nói thuở nhỏ từng học cùng lớp với ta”.
“Ừm”.
"Cho nên Liên Thanh Chung ngay từ đầu chính là người mà chàng đã phái tới bên cạnh giúp đỡ ta sao?”
"Tôi kêu hắn giúp đỡ nàng hết mức có thể, nàng ở tại phủ tướng quân, rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào bản thân để nỗ lực”.
“Tô Vũ”, Thẩm Nguyệt nỉ non tên hắn, có hắn bên cạnh thực sự là một điều tốt đẹp.
Tô Vũ nhẹ nhàng đáp lại nàng, trong lòng vừa động liền ôm lấy vai nàng, hắn lại bắt đầu nhớ nhung mùi vị ngọt ngào của nàng, cúi đầu muốn kề sát môi nàng.
Gần nhau trong gác tấc nhưng Thẩm Nguyệt bất thình lình vươn ngón tay chặn lấy bờ môi của hắn, rồi đột nhiên mở mắt ra.
Nàng cười hỏi: “Còn muốn nữa sao?”
“Không thể sao?”
“Chàng nói thử xem? Lỡ miệng vết thương lại vỡ ra phải làm thế nào? Xử lý rất phiền phức, như vậy chàng cũng không thể nhanh chóng khỏe lại được”.
Tô Vũ vẫn còn đang sửng sốt thì nàng đã vùi đầu làm ổ vào trong vòng tay hắn, trên môi nở nụ cười, mơ hô mang theo giọng mũi nói: "Ngủ đi”.
Nằm bên cạnh hắn Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng thanh thản.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã chìm vào giấc ngủ yên bình.
Một giấc ngủ này nàng thiếp đi vô cùng sâu, cho dù Tô Vũ lay nàng thế nào nàng cũng không có phản ứng lại.
Tô Vũ rất tỉnh táo, hắn có thể dùng thời gian cả một đêm này ngắm nhìn nàng, bù đắp cho những thiếu sót trong những ngày qua.
Hắn cũng xoa nhẹ khuôn mặt của nàng, đầu ngón tay dịu dàng lướt nhẹ qua mái tóc mây của nàng, một lần lại nối tiếp một lần không hề biết chán.
Trời rạng sáng, giấc ngủ này đủ để phục hồi tinh thần và sức sống cho Thẩm Nguyệt.
Nàng vươn vai thức dậy với tinh thần sảng khoái, tâm trạng cực tốt.
Sau khi rửa mặt lại mang nước tới cho Tô Vũ dùng, tiếp đó liền ra ngoài sắc thuốc nấu cháo thuốc cho hắn.
Ánh sáng chiếu rọi chân trời, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp.
Khi Tần Như Lương từ cửa đối diện đi ra thấy Thẩm Nguyệt đang ngồi trước cửa bắc thuốc, mới sáng sớm trong sân đã nồng nặc mùi thuốc.
Hắn bước vào sân, đảo mắt tới trên người nàng đột nhiên nói: "Hắn tỉnh rồi?"
Động tác trên tay Thẩm Nguyệt khựng lại, đáp: “Sao ngươi biết?”
Chuyện Tô Vũ tỉnh lại còn chưa thông báo cho bất kỳ ai, hơn nữa hắn vẫn luôn nằm trên giường cũng không bước chân ra ngoài phòng, ngoại trừ Thẩm Nguyệt hẳn là không ai biết được việc này.
Vết thương trên người Tần Như Lương cũng ngày một tốt lên, nhưng sắc mặt cũng không cải thiện được bao nhiêu chỉ đáp: “Toàn bộ đều viết lên mặt nàng rồi”.
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt: “Từ lúc nào mà ngươi học được cách xem sắc mặt của người khác vậy?”
“Nếu hắn đã tỉnh, ta nghĩ nàng không cần phải khẩn trương như vậy nữa, nàng nên quay lại cửa đối diện đi”.
Thẩm Nguyệt hờ hững đáp: "Lần trước ta nói không rõ ràng sao?"
“Ta biết nàng thích hắn, nhưng hiện tại nàng vẫn là thê tử trên danh nghĩa của ta”.
Sau khi trở về kinh nếu hoàng thượng thấy Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ thân thiết như vậy tuyệt đối sẽ không phải là một chuyện tốt đối với nàng.
Thẩm Nguyệt để ngoài tai, tự mình tiếp tục đun thuốc cho Tô Vũ.
Tần Như Lương có chút nôn nóng: “Thẩm Nguyệt, nàng chớ u mê không tỉnh ngộ, hắn thế nhưng là thầy giáo của nàng đó”.
Thẩm Nguyệt thờ ơ đáp: “Chỉ cần không có quan hệ huyết thống với ta, ta không quan tâm hắn là ai”.
Chuyện và người mà nàng đã nhận định, nàng đều sẽ không dễ dàng thay đổi.
Tần Như Lương thấy nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì liền dứt khoát vượt qua bên người nàng đi thẳng vào phòng.
Hắn ngước mắt liền thấy Tô Vũ quả thực đã tỉnh lại nhưng người vẫn còn rất yếu, mặt không chút máu, tóc đen như mực tùy ý xõa trên vai, trăng thanh gió mát không tranh với đời.
Tần Như Lương liếc nói: “Thì ra ngươi biết võ công”.
Hắn biết chỉ dựa vào Thẩm Nguyệt không có khả năng hạ gục những sát thủ kia, hơn nữa khi tảng đá khổng lồ đó rơi xuống, nếu thực sự là một người không biết võ công sẽ không thể chống đỡ nổi, lại càng không có khả năng sau khi chịu phải chấn thương nghiêm trọng như vậy vẫn có thể tỉnh lại.
Không còn nghi ngờ gì nữa Tô Vũ đã bại lộ.
Tô Vũ nhàn nhã, giống như đang nói chuyện phiếm: “Chỉ là biết chút da lông bên ngoài, khiến tướng quân phải cười chê rồi, nếu không cũng sẽ không rơi vào kết cục như hiện tại, Tần tướng quân mời ngồi”.
Hai bệnh nhân trong phòng bình tĩnh ngồi xuống.
Tần Như Lương lạnh giọng chất vấn: “Chỉ biết chút da lông? Ta nghe tướng quân Dạ Lương nói vết kiếm trên người những sát thủ đó đều rất hiểm hóc, ngươi không chỉ biết sơ qua đơn giản như vậy đâu?”.
Tô Vũ mỉm cười, chẳng hề dao động: “Lúc đó tình hình khẩn cấp, có lẽ phát huy hơn hẳn ngày thường, nếu chậm một bước công chúa cũng sẽ gặp nguy hiểm”.
Thẩm Nguyệt ở ngoài cửa không đi vào, cánh cửa khép hờ không ngăn được tiếng nói chuyện của hai người mà lọt vào tai nàng.
Nàng nheo mắt ung dung nhìn ánh ban mai tràn ngập trong sân.
Tần Như Lương im lặng một hồi: “Người ở cùng nàng ấy vào tối trung thu hôm đó cũng là ngươi có phải không?”
Tô Vũ chỉ hơi nhướng mày, phong thái tự nhiên, không trả lời câu hỏi này của hắn.
Tần Như Lương nói gần như chắc chắn: “Ta rất biết ơn ngươi đã ra tay cứu giúp nàng ấy khi gặp nạn, nhưng nếu ngay từ đầu ngươi đã không muốn dính dáng tới nàng ấy thì hiện ta cũng đừng dây dưa với nàng ấy nữa”
Tô Vũ suy nghĩ một lúc, sau đó trịnh trọng nói: "Ta sẽ nghiêm túc tham khảo lời của ngươi”.
Thẩm Nguyệt ở bên ngoài chỉ nghe thấy lời này của hắn nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hắn lúc này, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tần Như Lương thuộc phái hành động, về phương diện đối đáp không phải là đối thủ của hắn.
Lời nói của Tô Vũ dường như không đồng ý cũng chẳng từ chối, thái độ cũng không nóng không lạnh khiến Tần Như Lương cảm thấy bực bội nhưng lại không làm sao được.
“Tốt nhất ngươi nên nghĩ rõ ràng, ta không muốn ngươi liên lụy tới nàng ấy”.
“Tướng quân để tâm tới công chúa như vậy khiến người khác thật vui vẻ yên tâm”.
“Ừm”.
"Cho nên Liên Thanh Chung ngay từ đầu chính là người mà chàng đã phái tới bên cạnh giúp đỡ ta sao?”
"Tôi kêu hắn giúp đỡ nàng hết mức có thể, nàng ở tại phủ tướng quân, rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào bản thân để nỗ lực”.
“Tô Vũ”, Thẩm Nguyệt nỉ non tên hắn, có hắn bên cạnh thực sự là một điều tốt đẹp.
Tô Vũ nhẹ nhàng đáp lại nàng, trong lòng vừa động liền ôm lấy vai nàng, hắn lại bắt đầu nhớ nhung mùi vị ngọt ngào của nàng, cúi đầu muốn kề sát môi nàng.
Gần nhau trong gác tấc nhưng Thẩm Nguyệt bất thình lình vươn ngón tay chặn lấy bờ môi của hắn, rồi đột nhiên mở mắt ra.
Nàng cười hỏi: “Còn muốn nữa sao?”
“Không thể sao?”
“Chàng nói thử xem? Lỡ miệng vết thương lại vỡ ra phải làm thế nào? Xử lý rất phiền phức, như vậy chàng cũng không thể nhanh chóng khỏe lại được”.
Tô Vũ vẫn còn đang sửng sốt thì nàng đã vùi đầu làm ổ vào trong vòng tay hắn, trên môi nở nụ cười, mơ hô mang theo giọng mũi nói: "Ngủ đi”.
Nằm bên cạnh hắn Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng thanh thản.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã chìm vào giấc ngủ yên bình.
Một giấc ngủ này nàng thiếp đi vô cùng sâu, cho dù Tô Vũ lay nàng thế nào nàng cũng không có phản ứng lại.
Tô Vũ rất tỉnh táo, hắn có thể dùng thời gian cả một đêm này ngắm nhìn nàng, bù đắp cho những thiếu sót trong những ngày qua.
Hắn cũng xoa nhẹ khuôn mặt của nàng, đầu ngón tay dịu dàng lướt nhẹ qua mái tóc mây của nàng, một lần lại nối tiếp một lần không hề biết chán.
Trời rạng sáng, giấc ngủ này đủ để phục hồi tinh thần và sức sống cho Thẩm Nguyệt.
Nàng vươn vai thức dậy với tinh thần sảng khoái, tâm trạng cực tốt.
Sau khi rửa mặt lại mang nước tới cho Tô Vũ dùng, tiếp đó liền ra ngoài sắc thuốc nấu cháo thuốc cho hắn.
Ánh sáng chiếu rọi chân trời, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp.
Khi Tần Như Lương từ cửa đối diện đi ra thấy Thẩm Nguyệt đang ngồi trước cửa bắc thuốc, mới sáng sớm trong sân đã nồng nặc mùi thuốc.
Hắn bước vào sân, đảo mắt tới trên người nàng đột nhiên nói: "Hắn tỉnh rồi?"
Động tác trên tay Thẩm Nguyệt khựng lại, đáp: “Sao ngươi biết?”
Chuyện Tô Vũ tỉnh lại còn chưa thông báo cho bất kỳ ai, hơn nữa hắn vẫn luôn nằm trên giường cũng không bước chân ra ngoài phòng, ngoại trừ Thẩm Nguyệt hẳn là không ai biết được việc này.
Vết thương trên người Tần Như Lương cũng ngày một tốt lên, nhưng sắc mặt cũng không cải thiện được bao nhiêu chỉ đáp: “Toàn bộ đều viết lên mặt nàng rồi”.
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt: “Từ lúc nào mà ngươi học được cách xem sắc mặt của người khác vậy?”
“Nếu hắn đã tỉnh, ta nghĩ nàng không cần phải khẩn trương như vậy nữa, nàng nên quay lại cửa đối diện đi”.
Thẩm Nguyệt hờ hững đáp: "Lần trước ta nói không rõ ràng sao?"
“Ta biết nàng thích hắn, nhưng hiện tại nàng vẫn là thê tử trên danh nghĩa của ta”.
Sau khi trở về kinh nếu hoàng thượng thấy Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ thân thiết như vậy tuyệt đối sẽ không phải là một chuyện tốt đối với nàng.
Thẩm Nguyệt để ngoài tai, tự mình tiếp tục đun thuốc cho Tô Vũ.
Tần Như Lương có chút nôn nóng: “Thẩm Nguyệt, nàng chớ u mê không tỉnh ngộ, hắn thế nhưng là thầy giáo của nàng đó”.
Thẩm Nguyệt thờ ơ đáp: “Chỉ cần không có quan hệ huyết thống với ta, ta không quan tâm hắn là ai”.
Chuyện và người mà nàng đã nhận định, nàng đều sẽ không dễ dàng thay đổi.
Tần Như Lương thấy nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì liền dứt khoát vượt qua bên người nàng đi thẳng vào phòng.
Hắn ngước mắt liền thấy Tô Vũ quả thực đã tỉnh lại nhưng người vẫn còn rất yếu, mặt không chút máu, tóc đen như mực tùy ý xõa trên vai, trăng thanh gió mát không tranh với đời.
Tần Như Lương liếc nói: “Thì ra ngươi biết võ công”.
Hắn biết chỉ dựa vào Thẩm Nguyệt không có khả năng hạ gục những sát thủ kia, hơn nữa khi tảng đá khổng lồ đó rơi xuống, nếu thực sự là một người không biết võ công sẽ không thể chống đỡ nổi, lại càng không có khả năng sau khi chịu phải chấn thương nghiêm trọng như vậy vẫn có thể tỉnh lại.
Không còn nghi ngờ gì nữa Tô Vũ đã bại lộ.
Tô Vũ nhàn nhã, giống như đang nói chuyện phiếm: “Chỉ là biết chút da lông bên ngoài, khiến tướng quân phải cười chê rồi, nếu không cũng sẽ không rơi vào kết cục như hiện tại, Tần tướng quân mời ngồi”.
Hai bệnh nhân trong phòng bình tĩnh ngồi xuống.
Tần Như Lương lạnh giọng chất vấn: “Chỉ biết chút da lông? Ta nghe tướng quân Dạ Lương nói vết kiếm trên người những sát thủ đó đều rất hiểm hóc, ngươi không chỉ biết sơ qua đơn giản như vậy đâu?”.
Tô Vũ mỉm cười, chẳng hề dao động: “Lúc đó tình hình khẩn cấp, có lẽ phát huy hơn hẳn ngày thường, nếu chậm một bước công chúa cũng sẽ gặp nguy hiểm”.
Thẩm Nguyệt ở ngoài cửa không đi vào, cánh cửa khép hờ không ngăn được tiếng nói chuyện của hai người mà lọt vào tai nàng.
Nàng nheo mắt ung dung nhìn ánh ban mai tràn ngập trong sân.
Tần Như Lương im lặng một hồi: “Người ở cùng nàng ấy vào tối trung thu hôm đó cũng là ngươi có phải không?”
Tô Vũ chỉ hơi nhướng mày, phong thái tự nhiên, không trả lời câu hỏi này của hắn.
Tần Như Lương nói gần như chắc chắn: “Ta rất biết ơn ngươi đã ra tay cứu giúp nàng ấy khi gặp nạn, nhưng nếu ngay từ đầu ngươi đã không muốn dính dáng tới nàng ấy thì hiện ta cũng đừng dây dưa với nàng ấy nữa”
Tô Vũ suy nghĩ một lúc, sau đó trịnh trọng nói: "Ta sẽ nghiêm túc tham khảo lời của ngươi”.
Thẩm Nguyệt ở bên ngoài chỉ nghe thấy lời này của hắn nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hắn lúc này, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tần Như Lương thuộc phái hành động, về phương diện đối đáp không phải là đối thủ của hắn.
Lời nói của Tô Vũ dường như không đồng ý cũng chẳng từ chối, thái độ cũng không nóng không lạnh khiến Tần Như Lương cảm thấy bực bội nhưng lại không làm sao được.
“Tốt nhất ngươi nên nghĩ rõ ràng, ta không muốn ngươi liên lụy tới nàng ấy”.
“Tướng quân để tâm tới công chúa như vậy khiến người khác thật vui vẻ yên tâm”.
/625
|