Tế Công Hoạt Phật

Chương 133: Miếu Mã Vương, thiệt giả cùng gặp mặt

/240


Nghe quan phủ có lệnh mời, Tế Điên cùng Trương Văn Nguyên bước vào bên trong. Tế Điên giả hỏi:

- Pháp huynh mới tới à? Tên là gì?

- Ta là Tế Điên Tăng ở chùa Linh Ẩn đây. Ông tên là gì?

- Ta cũng là Tế Điên. Ông cũng là Tế Điên sao ở chùa ta không thấy ông?

- Cần gì thấy với không thấy! Lát nữa lên đài ai có tài bắt yêu được thì biết.

- Cũng được! Bây giờ chúng ta ăn uống trước đã. Làm quan xa ngàn dặm cũng chỉ vì cơm áo thôi. Nào, dọn rượu lên đi!

Quan Tri phủ bảo dọn rượu thịt lên. Tế Điên bốc một miếng lớn mời quan Tri phủ:

- Mời lão gia miếng này.

Quan Tri phủ dòm thấy bàn tay Tế Điên đất cát bám đầy giống như năm cục than, lật đật từ chối:

- Xin mời Hòa thượng!

Tế Điên cứ ăn nhồm nhoàm, uống rượu tì tì. Ăn uống xong quan phủ cùng hai Tế Điên thiệt, giả đi đến pháp đài. Người xem đông nghẹt. Tế Điên gia nói:

- Pháp huynh lên đài đi!

- Làm sao lên đây?

- Cứ thi triển pháp mà lên!

- Ta không biết, phải bắt thang mới lên được!

Tế Điên giả nhún chân một cái đã ở trên pháp đài, còn Tế Điên thiệt cố ý bò từ nấc thang mới lên tới. Tế Điên giả nói:

- Pháp huynh đảo cáo điều gì không?

- Đảo cáo thế nào?

- Tâm pháp huynh muốn gì thì đảo cáo điều đó.

Tế Điên lẩm nhẩm:

Ta nghèo,

Nghèo không ai lo,

Ta đói.


- Pháp huynh cứ niệm chú bắt yêu, thi triển pháp thuật, đừng có giả bộ nữa!

- Ta không biết.

Nói xong cắm nhang vào lư hương rồi quay mình tuột xuống pháp đài. Vừa xuống tới đất gặp ngay Hồ Tú Chương và Tôn Đạo Toàn. Hai người hỏi:

- Sư phụ sao không ở lại bắt yêu?

- Hai ông đến sớm dữ a! Chúng ta không xen vào. Lát nữa đây sẽ có người tài giỏi gấp mười bọn ta đến bắt yêu, vui đáo để.

Tế Điên lại hỏi Tôn Đạo Toàn:

- Hòa thượng ta dạy ông đọc chú, ông còn nhớ hay không?

- Bạch sư phó, chú gì nào?

- Án ma ni bát mê hồng. Án sắc lịnh hích!

- Cái đó thì con nhớ.

- Nhớ được thì tốt! Ông cầm bảo kiếm đứng bên mép hồ niệm câu chú này thì hồ nước sẽ không dâng cao được. Nếu không đọc, nước hồ sẽ dâng cao nhận chìm dân chúng ở đây hết.

Tôn Đạo Toàn gật đầu nghe lời, đến bên mép hồ niệm chú.

Ngay lúc đó, Tế Điên giả ở trên pháp đài thấy Tế Điên thiệt tuột xuống làm trò cười cho dân chúng xem cũng không thèm để ý đến nữa. Ông ta vẽ ba đạo bùa, đốt ném xuống hồ. Tức thì mặt hồ nước réo sôi ùng ục, tiếng vang như bò rống, sóng bủa ngất trời. Mặt nước bỗng rẽ hai, xông ra hai luồng khí âm dương bay thẳng đến pháp đài. Tế Điên giả lật đật há miệng phun ra luồng khói đen chặn luồng khí âm dương kia lại. Nhưng ông ta không phải là đối thủ của con yêu tinh dưới hồ nên luồng khí âm dương lần lần lấn tới, bắt buộc luồng khói đen phải lùi dần lùi dần.

Trong lúc Tế Điên giả đang gặp nguy cấp ấy, bỗng nghe có tiếng niệm:

- Vô lượng Phật!

Theo tiếng niệm Phật, hai vị đạo sĩ bước lên pháp đài. Vị đạo sĩ đi đầu tóc rẽ thành hai búi, mặc đạo bào bằng vải xanh, khăn đoạn quấn cổ cũng màu xanh, lưng buột nhung vàng, vớ trắng hài xanh, mặt như dao sắc, mày to mắt lớn, tai đầy lông đen, bộ râu quai nón dưới cằm giống như kim đồng, nhỏ tợ giây sắt, bên sườn đeo bảo kiếm, lưng thắt cây Càn khôn điên đảo mê lộ kỳ. Lão đạo sĩ đi phía sau đầu đội mũ cửu lương đạo sĩ màu xanh, mình mặc đạo bào bằng đoạn lam, khăn quấn cổ cũng màu xanh, lưng thắt dây tơ, vớ trắng vân hài, mặt trắng trẻo, tuấn phẩm hơn người, sau lưng đeo một thanh Chu Thiên Liệt Hỏa kiếm. Vị lão đạo sĩ mặt mày trắng trẻo đó chính là Thần đồng tử Chữ Đạo Duyên. Trước đây có kết thù với Tế Điên, sau khi chạy trở về đến Tỵ Tu quán trên Thiết Ngưu Lãnh mắc bệnh khí thương hàn. Sư huynh ông ta là Tôn Đạo Toàn không trả thù giùm, nhưng đi mãi mà không thấy về. Khi Chữ Đạo Duyên hết bệnh, nghe tin chẳng những Tôn Đạo Toàn không trả thù giùm mà còn nhận Tế Điên Hòa thượng làm thầy nữa. Chữ Đạo Duyên nghe tin đó càng tức giận hơn, ông ta tự cắp kiếm Chu Thiên Liệt Hỏa đi về Tam Thanh quán ở Song Tòng Lãnh. Trong miếu này có một lão đạo sĩ tên là Uyên ương đạo Trương Đạo Lăng rất thân với ông tạ Chữ Đạo Duyên biết trong miếu của Trương Đạo Lăng có một bảo vật trấn quán tên là Càn khôn điên đảo mê lộ kỳ. Bất luận là linh tinh cỡ nào, hễ gặp cờ này phất tới bắt buộc phải hiện nguyên hình, dù cho Đái lộ Tiên ông đi nữa mà gặp phải cờ này quét tới cũng phải ngã ngang bất tỉnh, nếu là phàm phu tục tử gặp phải cờ này thì ba hồn bảy vía cũng tan mất. Hôm đó, Chữ Đạo Duyên đến Tam Thanh quán gặp Trương Đạo Lăng, mới đem việc Tế Điên làm nhục thuật lại một hồi, hiện tại Tôn Đạo Toàn nhận Tế Điên là thầy làm điếm nhục Tam Thanh giáo ra sao. Rồi nói:

- Tôi đến đây để thỉnh cầu huynh trưởng có cây Càn khôn điên đảo mê lộ kỳ, anh có thể mang theo cùng tôi đến Lâm An kiếm Tế Điên báo thù được không?

- Việc này tôi không dám hứa. Càn khôn điên đảo mê lộ kỳ là vật báu trấn quán của tiền bối để lại. Lần trước Xà tinh đến lấy trộm mà cũng không trộm được, lần sau lại có Bích hổ tinh đến lén lấy nhưng cũng không thành. Hồi còn sanh tiền sư phụ tôi có dặn, nếu vô cớ không nên dùng cẩu thả. Sư đệ nên thỉnh vị cao minh khác đi!

- Chúng ta là bạn tri kỷ, bất luận như thế nào huynh trưởng cũng phải báo thù cho tôi, không được phải được mà!

Trương Đạo Lăng thấy Chữ Đạo Duyên năn nỉ quá, không cách gì từ chối được, bèn nói:

- Thôi được, để ta đi với hiền đệ.

Nói rồi thỉnh Càn khôn điên đảo mê lộ kỳ cùng Chữ Đạo Duyên xuống núi. Ngày kia đến Lâm An, lên chùa Linh Ẩn tìm Tế Điên và được thầy giữ cửa cho biết:

- Tế Điên có người mời đi Bạch Thủy Hồ bắt yêu rồi.

Hai người lật đật quay về Bạch Thủy Hồ kiếm Tế Điên, cả Tôn Đạo Toàn nữa, gặp mặt cũng giết không thạ Hôm đó hai lão đạo sĩ vừa đến cổng Đông phủ Thiệu Hưng thì thấy người kéo đi coi đông nghẹt, chen chân không lọt và truyền miệng nhau:

- Tế Công trưởng lão bắt yêu ở Bạch Thủy Hồ.

Hai người đến gần pháp đài xem kỹ thì không phải là Tế Điên thiệt. Trương Đạo Lăng mới nói:

- Hiền đệ coi đó, ta tưởng đâu Tế Điên thiệt bắt yêu tinh, trên pháp đài cũng là yêu tinh nốt. Yêu tinh bắt yêu tinh, cái đó mới kỳ lạ đời!

- Này huynh trưởng, hôm nay chúng ta lên pháp đài giúp con yêu tinh này bắt con yêu tinh dưới hồ đi. Dịp này chúng ta phô trương tài năng chút đỉnh. Huynh trưởng hãy để bửu bối Mê hồ kỳ lại để dành bắt Tế Điên. Còn Chu Thiên Liệt Hỏa kiếm của tôi có thể thỉnh thiên hỏa, địa hỏa, nhơn hỏa, tam muội chơn hỏa. Đó là bửu bối của sư phụ tôi có thể bắt yêu được.

Hai người thương lượng xong, đến gần pháp đài hô:

- Tăng nhân trên đài đừng sợ, để sơn nhân giúp cho bắt yêu.

Nói rồi nhảy vọt lên pháp đài. Tế Điên giả ở trong trình trạng yếu thế, hận không có ai đến giúp để duy trì cục diện, vội nói:

- Xin nhị vị chân nhân đại phát lòng từ bi, bắt lấy yêu quái trừ hại cho dân lành.

Chữ Đạo Duyên nói:

- Huynh trưởng hãy coi đây!

Nói xong lập tức họa ba đạo bùa dán vào Chu Thiên Liệt Hỏa kiếm, hét to:

- Đạo bùa của ta ném xuống hồ, bắt yêu quái phải hiện nguyên hình trồi lên.

Ông ta tự cho mình pháp thuật cao cường, thật ra không phải như vậy! Đốt bùa lên, ông ta lâm râm niệm chú, hô "sắc lịnh hích", ném đạo bùa ra. Nào ngờ bảo kiếm trong tay hình như có người giật lấy, tuột khỏi tay rơi ngay xuống hồ. Chữ Đạo Duyên nhảy dựng lên nói:

- Không xong, bảo kiếm mất tiêu rồi!

Trương Đạo Lăng nói:

- Ai bảo hiền đệ xía vào chuyện bá láp làm chi cho mất tiêu bảo kiếm. Thôi chúng mình đi kiếm Tế Điên đi!

Chữ Đạo Duyên không cách nào hơn bèn nhảy xuống pháp đài. Hai người khi tới hùng hổ bao nhiêu bây giờ trở về tiu nghỉu bấy nhiêu! Đang đi, bỗng thấy đối diện có hai người đi lại đều có dáng vẻ tráng sĩ. Một người đội mũ tía, tiễn tụ bào cùng màu, mình khoác áo choàng, gương mặt màu xanh lam, râu tóc như chu sạVị kia mình mặt áo thúy lam, tuấn phẩm hơn người. Đó chính là Lôi Minh và Trần Lượng. Họ từ Tiểu Nguyệt Đồn đi tìm Tế Điên, vừa đến đây gặp ngay hai lão đạo sĩ. Lôi Minh hỏi thăm:

- Hai vị Đạo gia cho hỏi thăm. Có phải hai vị từ Bạch Thủy Hồ đến không?

- Đúng thế!

- Hai vị có thấy Tế Điên bắt yêu ở Bạch Thủy Hồ hay không?

Chữ Đạo Duyên nghe nói, ngạc nhiên hỏi:

- Hai người hỏi thăm Tế Điên, bộ có quen biết với Tế Điên hả?

- Có quen chớ. Tế Điên là sư phụ của chúng tôi mà!

Chữ Đạo Duyên nghe nói, "a" lên một tiếng:

- Hai đứa bây là đồ đệ của Tế Điên, thiệt là hay quá! Ta đang kiếm Tế Điên mà không gặp, lại gặp hai đứa bây. Này Trương đạo huynh, anh đưa bảo kiếm cho tôi để tôi giết hai đứa này.

- Cần gì phải động thủ! Hiền đệ hãy xem Càn khôn điên đảo mê lộ kỳ của ta lợi hại đến mức nào!

Nói rồi lấy cờ cầm tay xổ ra, miệng lâm râm đọc chú. Lôi Minh, Trần Lượng hai người thấy trời đất quay cuồng, bèn buột miệng mắng lớn:

- Hay cho lão đạo lộn sòng kia, hai đại thái gia đây cùng các ông trước kia không oán, gần đây không cừu; oan có đầu, trái có chủ, mà hai ông vô cớ ám hại chúng tạ Ta phải giết hai tên lộn sòng này mới được!

Lôi Minh, Trần Lượng định rút dao động thủ, nào ngờ thân không tự chủ, đầu nhức mắt mờ, té ngã xuống đất không còn cục cựa được nữa. Trương Đạo Lăng cuốn cờ lại, cười hà hà, nói:

- Hiền đệ đã nhìn thấy chưa?

- Thấy rồi. Thiệt là bửu bối! Tìm không được Tế Điên, giết hai đứa đồ đệ của ông ta coi như báo thù được một nửa.

Nói rồi cầm bảo kiếm đưa cho Chữ Đạo Duyên. Chữ Đạo Duyên cầm kiếm dự định giết Lôi Minh và Trần Lượng, thì đâu có tiếng hét:

- Hay cho tên lộn sòng kia, vô cớ muốn giết đồ đệ của tạ Oan có đầu, trái có chủ, để Hòa thượng ta phân tài cao thấp với mi mới được.

/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status