” James, hy vọng cậu sớm bình phục.” Harry có lỗi nói, ” Thật sự xin lỗi, lúc ấy không chú ý, không cẩn thận va phải chổi của cậu, hại cậu bị thương, thật có lỗi.”
James liên tục khoát tay, ” Không không không, là do tớ không tập trung tinh thần. Tia chớp bay quá nhanh, lúc ấy tớ lại cách cậu gần như vậy, nếu tớ chú ý, thì đã tránh được, sẽ không xảy ra việc gì.”
Để tỏ vẻ hắn không để ý chuyện này, hắn lấy một thanh chocolate con ếch mà Lupin mang tới cho hắn, đưa tới trước mặt Harry: ” Nếm thử xem, là sản phẩm mới, lúc đầu đắng, nhưng sau đó sẽ rất ngọt.”
Harry cảm ơn James, bóc vỏ một thanh Chocolate, cắn một miếng, thưởng thức. Mới vào miệng, Chocolate có chút đắng, nhưng sau đó, lại dần dần biến thành hương vị ngọt ngào, nhấm nháp, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng, khác hẳn với lúc đầu, hương vị càng ngày càng ngọt.
” Cảm giác giống như đời người.”
” Đời người?” Khóe miệng James run run, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi lại mang theo chút khinh thường liếc nhìn Harry. Chẳng qua là ăn thanh Chocolate, sao lại giống như đời người, rõ ràng là giả bộ.
Harry thấy được ánh mắt không thiện ý của James, cười cười, giống như gió xuân lướt qua, trăm hoa nở rộ.” Người phải nếm qua đắng, rồi mới biết quý trọng ngọt. Càng đắng nhiều, lúc thưởng thức lại càng thấy ngọt, nói cách khác, trải qua gian khổ càng nhiều, thì tư vị thắng lợi càng ngọt. Nếu cuộc sống quá thuận buồm xuôi gió, sẽ không biết quý trọng.”
James nghĩ lời của Harry là đang nói hắn, trong lòng cáu giận. Chỉ là một trận khai mạc Quidditch, lại nói giống như giành được cúp Quidditch. Đợi 6 tháng sau Gryffindor và Slytherin chính thức đấu Quidditch, nhất định phải đánh bại Harry thê thảm, khiến Slytherin thảm bại! Bởi vậy hắn tức giận trừng mắt nhìn Harry, kết quả phát hiện Harry có vẻ không có ý dạy dỗ hắn, hai mắt trong suốt bao phủ một tầng sương mù, mông lung mà say mê, là đang thất thần, không biết trong lòng đang nghĩ đến ai. James nhất thời cực kỳ tức giận, hắn ghét nhất khi nói chuyện mà không tập trung, nghĩ đông nghĩ tây. ” Này, nghĩ cái gì đó? Bạn gái sao?” Trong lòng không thoải mái, nói ra cũng không khách sáo.
Harry ngẩn ngơ, nói lắp ba lắp bắp, ” Bạn gái? Không có, không có, tớ không có nghĩ.” Cậu tránh đi ánh mắt của James, sợ bị hắn nhìn ra cái gì. Trước khi cậu đưa ra quyết định cuối cùng, cậu không muốn người ngoài nghĩ giữa cậu và Voldemort có quan hệ đặc biệt. Đúng vậy, vừa rồi cậu nghĩ đến Voldemort. Một cô nhi không cha không mẹ, tại Hogwarts không được các giáo sư giúp đỡ, rời khỏi trường học cũng tự mình phấn đấu, người kia phải trải qua không ít gian khổ mới trở thành người đứng đầu vĩ đại như bây giờ? Hôm nay thành tựu của người kia càng cao, càng chứng minh sự gian khổ trước đây của hắn rất nhiều, Harry không biết Voldemort trước kia đã chịu đựng những gian khổ gì, nhưng nghĩ đến chính mình lúc ở tại nhà Dursley, cậu không biết nói thể nào để diễn tả sự đau khổ mà Voldemort trải qua. Thật sự là không biết nói thế nào, linh hồn Voldemort một mình chịu dày vò 13 năm ở rừng rậm Bulgaria, sự cô độc, oán hận, đau khổ, lo lắng, chờ đợi vô vọng, sự đau khổ của Harry so với nó chỉ là mưa phùn thoáng qua. Lúc Harry 13 tuổi thì Voldemort mới được Pettigrew giúp thoát khỏi Bulgaria trở lại London, Harry 14 tuổi thì sống lại, tim Harry như bị cái gì đó đè lên, thật khó chịu. Vì sao tất cả đau khổ đều rơi vào người Voldemort? Chẳng lẽ sự kiên trì của Voldemort là sai lầm? Harry cắn môi, ngón tay nắm chặt vạt áo, không, hành động của Voldemort thật sự là không đúng, cậu không thể để Voldemort dẫm lên vết xe đổ, cậu không thể trơ mắt nhìn Voldemort đánh mất hơn một nửa sức mạnh, chỉ có thể dựa vào linh hồn tuyệt vọng sống nơi rừng rậm, cho dù đau khổ trong tương lai của Voldemort là do cậu tạo thành, thì cậu nhất định phải ngăn cản, cho dù sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì, cho dù cậu sẽ vì thế mà giết nhiều người, cậu cùng không tiếc!
James liên tục khoát tay, ” Không không không, là do tớ không tập trung tinh thần. Tia chớp bay quá nhanh, lúc ấy tớ lại cách cậu gần như vậy, nếu tớ chú ý, thì đã tránh được, sẽ không xảy ra việc gì.”
Để tỏ vẻ hắn không để ý chuyện này, hắn lấy một thanh chocolate con ếch mà Lupin mang tới cho hắn, đưa tới trước mặt Harry: ” Nếm thử xem, là sản phẩm mới, lúc đầu đắng, nhưng sau đó sẽ rất ngọt.”
Harry cảm ơn James, bóc vỏ một thanh Chocolate, cắn một miếng, thưởng thức. Mới vào miệng, Chocolate có chút đắng, nhưng sau đó, lại dần dần biến thành hương vị ngọt ngào, nhấm nháp, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng, khác hẳn với lúc đầu, hương vị càng ngày càng ngọt.
” Cảm giác giống như đời người.”
” Đời người?” Khóe miệng James run run, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi lại mang theo chút khinh thường liếc nhìn Harry. Chẳng qua là ăn thanh Chocolate, sao lại giống như đời người, rõ ràng là giả bộ.
Harry thấy được ánh mắt không thiện ý của James, cười cười, giống như gió xuân lướt qua, trăm hoa nở rộ.” Người phải nếm qua đắng, rồi mới biết quý trọng ngọt. Càng đắng nhiều, lúc thưởng thức lại càng thấy ngọt, nói cách khác, trải qua gian khổ càng nhiều, thì tư vị thắng lợi càng ngọt. Nếu cuộc sống quá thuận buồm xuôi gió, sẽ không biết quý trọng.”
James nghĩ lời của Harry là đang nói hắn, trong lòng cáu giận. Chỉ là một trận khai mạc Quidditch, lại nói giống như giành được cúp Quidditch. Đợi 6 tháng sau Gryffindor và Slytherin chính thức đấu Quidditch, nhất định phải đánh bại Harry thê thảm, khiến Slytherin thảm bại! Bởi vậy hắn tức giận trừng mắt nhìn Harry, kết quả phát hiện Harry có vẻ không có ý dạy dỗ hắn, hai mắt trong suốt bao phủ một tầng sương mù, mông lung mà say mê, là đang thất thần, không biết trong lòng đang nghĩ đến ai. James nhất thời cực kỳ tức giận, hắn ghét nhất khi nói chuyện mà không tập trung, nghĩ đông nghĩ tây. ” Này, nghĩ cái gì đó? Bạn gái sao?” Trong lòng không thoải mái, nói ra cũng không khách sáo.
Harry ngẩn ngơ, nói lắp ba lắp bắp, ” Bạn gái? Không có, không có, tớ không có nghĩ.” Cậu tránh đi ánh mắt của James, sợ bị hắn nhìn ra cái gì. Trước khi cậu đưa ra quyết định cuối cùng, cậu không muốn người ngoài nghĩ giữa cậu và Voldemort có quan hệ đặc biệt. Đúng vậy, vừa rồi cậu nghĩ đến Voldemort. Một cô nhi không cha không mẹ, tại Hogwarts không được các giáo sư giúp đỡ, rời khỏi trường học cũng tự mình phấn đấu, người kia phải trải qua không ít gian khổ mới trở thành người đứng đầu vĩ đại như bây giờ? Hôm nay thành tựu của người kia càng cao, càng chứng minh sự gian khổ trước đây của hắn rất nhiều, Harry không biết Voldemort trước kia đã chịu đựng những gian khổ gì, nhưng nghĩ đến chính mình lúc ở tại nhà Dursley, cậu không biết nói thể nào để diễn tả sự đau khổ mà Voldemort trải qua. Thật sự là không biết nói thế nào, linh hồn Voldemort một mình chịu dày vò 13 năm ở rừng rậm Bulgaria, sự cô độc, oán hận, đau khổ, lo lắng, chờ đợi vô vọng, sự đau khổ của Harry so với nó chỉ là mưa phùn thoáng qua. Lúc Harry 13 tuổi thì Voldemort mới được Pettigrew giúp thoát khỏi Bulgaria trở lại London, Harry 14 tuổi thì sống lại, tim Harry như bị cái gì đó đè lên, thật khó chịu. Vì sao tất cả đau khổ đều rơi vào người Voldemort? Chẳng lẽ sự kiên trì của Voldemort là sai lầm? Harry cắn môi, ngón tay nắm chặt vạt áo, không, hành động của Voldemort thật sự là không đúng, cậu không thể để Voldemort dẫm lên vết xe đổ, cậu không thể trơ mắt nhìn Voldemort đánh mất hơn một nửa sức mạnh, chỉ có thể dựa vào linh hồn tuyệt vọng sống nơi rừng rậm, cho dù đau khổ trong tương lai của Voldemort là do cậu tạo thành, thì cậu nhất định phải ngăn cản, cho dù sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì, cho dù cậu sẽ vì thế mà giết nhiều người, cậu cùng không tiếc!
/270
|