Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)

Chương 45: Hải Đường không sắc

/51


Sáng ngày sinh nhật của Mai Trang. Trà My chưa kịp nhìn thấy ông mặt trời thì điện thoại đã reo inh ỏi. Khỏi đoán cũng biết là ai, cô bắt máy trả lời Mai Trang vài câu rồi bò ra khỏi giường. Vệ sinh cá nhân xong cô thay quần áo để chuẩn bị đến Spa làm đẹp. Tối qua cô đã hứa đi chung với nó.

Minh Phong vẫn chu đáo như mọi khi chuẩn bị buổi sáng cho cô. Hôm nay anh cũng phải đi gặp đối tác, nên rất chỉn chu trong bộ đồ tây được may rất tinh tế. Dặn dò đủ thứ nào là phải cẩn thận, đến nơi nhớ gọi điện… trước khi nuối tiếc nhìn cô lên xe Mai Trang. Nếu là người khác thì cô đã cảm thấy phiền chết được. Nhưng với Minh Phong, cô lại xem đó là một nét tính cách hấp dẫn riêng biệt của anh.

“Xem ra, cậu và Minh Phong càng lúc càng gắn bó. Tớ thấy rõ trong mắt anh ấy chỉ có mỗi mình cậu.” Mai Trang tay lái xe, liếc mắt sang nhìn Trà My nói.

“Tớ cũng thấy vậy...” Trà My nhìn dòng xe đang chạy tấp nập bên ngoài: “Ở Minh Phong, tớ có cảm giác an toàn. Nhưng cậu biết rồi đấy, tớ chưa bao giờ đặt tình cảm hay kỳ vọng quá nhiều vào người khác.”

Mai Trang gõ ngón tay lên vô lăng, suy ngẫm một lát: “Nhưng cậu đã thích anh ấy, tớ cá là hơn hẳn tình cảm trước đây cậu dành cho Hoài Văn. Biết đâu cả hai sẽ tính đến chuyện dài lâu sau này.”

Trà My phì cười, giọng vô cùng thản nhiên: “Hoặc cũng có thể là không.”

“Cậu lúc nào cũng đa nghi như thế.” Mai trang lên giọng: “Cậu có biết, là rất nhiều người mơ được giống cậu không?”

“Thì tớ đang tập mở lòng cũng như đặt niềm tin vào anh ấy đây. Nhưng trong lòng tớ vẫn không dám tin vào hạnh phúc dài lâu, nhất là với một người có thế lực lớn như Minh Phong. Thứ tớ cần không phải tiền bạc, hay danh vọng, mà là một người thật sự hiểu tớ. Thật không may, anh ấy có mọi thứ, điều đó làm tớ rất hoang mang.”

Trà My biết mình là một người quá khó tính, quá khó chiều về mọi mặt. Một người như Minh Phong, chỉ cần búng tay một cái thì có hàng tá con gái sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ để đến bên cạnh anh. Vậy mà anh vẫn kiên trì theo đuổi, chờ đợi cô lâu như vậy... Cô là con người nên cũng biết rung động, và luôn trân trọng tình cảm đó. Nhưng cô không biết, rằng mình có thật sự xứng đáng với tình cảm đó hay không nữa.

“Nếu Minh Phong cầu hôn cậu thì sao?” Mai Trang xoay tay lái sang một ngã khác: “Mà anh ấy đã đề cập đến việc đưa cậu về ra mắt chưa? Nghe ba tớ nói ông nội Minh Phong là doanh nhân hàng đầu trong nước. Là một người vừa bảo thủ vừa nguy hiểm.”

Trà My im lặng một lúc, vuốt lại mái tóc của mình vài cái rồi mới đáp: “Việc cầu hôn thì còn quá sớm. Nhưng tối qua Minh Phong có nói sẽ dẫn tớ về chào hỏi ông bà mình.” Cô nhấn mạnh: “Chỉ khi nào tớ thật sự sẵn sàng.”

“Bé cưng, anh ấy quá nuông chiều cậu.” Mai Trang mỉm cười bẹo má Trà My: “Vậy cậu định khi nào mới sẵn sàng hả.”

“Cái đó thì nghĩ sau đi.” Trà My đưa mắt nhìn điểm đến: “Giờ thì chúng ta làm đẹp trước đã.”

Mai Trang nhướn lông mày hiểu ý. Lấy phiếu giữ xe xong, hai đứa náo nức bước thẳng vào Spa Thiên Nhiên, nơi mà mọi căng thẳng đều tan biến ngay tại lối vào.

Mỗi khung cửa đều được bọc rèm trắng tinh khiết, trên các ghế dài và ghế bành lớn bày những chiếc gối đính cườm sang trọng. Mỗi góc tường đều có một chậu cây cảnh, tiếng nước chảy róc rách từ đài phun nước nhỏ hòa cùng tiếng nhạc piano văng vẳng. Không khí sực nức mùi tinh dầu oải hương, giống như một thế giới hoàn toàn khác so với thực tại.

Spa Thiên Nhiên là một nơi sang trọng đẳng cấp, thường thì giới nghệ sĩ rất thích đến đây để tự chiều chuộng bản thân mình. Trà My xem qua một lượt gói thư giãn - làm đẹp. Muốn khóc ròng vì giá của nó gần bằng hai tháng lương của cô. Cái này người ta gọi là “tiết kiệm nhiều năm chi một giờ”.

Lựa tới lựa lui một hồi, Trà My quyết định chọn gói “Mê đắm vẻ đẹp tinh khôi”, theo như quảng cáo thì đây là loại tốt nhất. Lỡ vung tiền rồi thì phải cho đáng, đây là nguyên tắc của cô từ trước đến giờ.

Trà My đang mơ màng trên ghế làm móng chân, thì giọng nói Mai Trang cất lên bên cạnh: “Tối qua anh Đức có gọi cho tớ. Nghe đâu vừa mới về nước được một tuần, anh ấy hỏi tớ số điện thoại của cậu.”

Trà My ngay người, hơi ngước đầu dậy nhìn biểu cảm của Mai Trang: “Cậu vẫn ổn?”

“Không ổn chút nào, tim tớ vẫn co thắt khi nghe giọng anh ấy.” Mai Trang khàn giọng: “Nếu năm đó không có tớ làm kỳ đà, và nhỏ Thúy Vy phá hoại, thì chắc giờ này cậu và anh ấy đã làm nên truyền thuyết rồi.”

“Mai Trang, tớ chưa bao giờ thích anh Đức. Chuyện tớ chấp nhận quen Hoài Văn lúc đó cũng chẳng phải nhường anh ấy cho cậu. Tớ không phải là thiên sứ mang cánh trắng, cậu cũng biết mà.”

Mai Trang thở dài. Còn nhớ cuối năm đầu đại học, chuyện anh Đức và Hoài Văn bên trường Kinh Tế theo đuổi Trà My vô cùng nổi tiếng. Tất cả bạn học trong lớp ai cũng cá là Trà My sẽ gật đầu đến với anh Đức, vì anh ấy thật sự rất tuyệt vời. So với Minh Phong, anh Đức không hề thua kém dù là vẻ đẹp trai hay năng lực. Việc Trà My quyết định chọn Hoài Văn, là một cú sốc không hề nhỏ với nhiều người, trong đó có cô và cả anh ấy…

“Tớ biết rồi đồ phù thủy mang cánh bạch kim.” Mai Trang rũ bỏ hết muộn phiền trên mặt, phô ra nụ cười lém lỉnh như mọi khi: “Tối nay anh ấy cũng đến dự tiệc sinh nhật tớ. Hồi hộp ghê, tớ phải thật xinh đẹp mới được.”

“Cậu lúc nào cũng xinh đẹp đến lộng lẫy mà.”

“Đồ quỷ dẻo miệng, ta ứ tin nhà ngươi đâu.”

Trà My nhún vai miễn cho thêm ý kiến. Cô biết rõ trong bụng nó đang vui muốn chết, con gái ai mà chẳng thích được khen kia chứ. Chỉ là… cái người tên Đức kia… Ánh mắt Trà My rơi vào một khoảng lặng, sóng gió nhiều năm trước cô chẳng muốn khơi màu lại làm gì. Chẳng có người nào hoàn hảo, chỉ có người giỏi giấu giếm mà thôi. Cô không muốn Mai Trang phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.

Sau khi ngâm sữa và mật ong xong, Trà My nằm duỗi người trên giường mát xa, nhắm mắt, sẵn sàng chợp mắt để thư giãn.

Trà My cũng rất thích chưng diện đẹp đẽ như bao cô gái khác, nhưng lại chẳng hứng thú với tiệc tùng. Nào là bạn bè xa lạ từ thời đại học, nào là phải trò chuyện và mỉm cười nhiều đến mức đau hết cả cơ mặt. Nếu không Mai Trang là bạn chí cốt, thì cô chỉ gửi quà mừng chứ chẳng rảnh mà tự hành xác mình.

Trà My bất giác thở dài, trước giờ cô luôn thích đơn giản hóa mọi thứ. Nhưng từ mẹ, bạn thân, cho đến người yêu của cô đều là những người quá phức tạp. Dù cô không muốn trở nên đặc biệt, họ cũng có cách biến cô thành người vô cùng đặc biệt. Muốn trốn cũng chẳng trốn được, nên cô chỉ còn biết học cách chấp nhận.

Hít một hơi thật sâu, Trà My quyết định ngủ một giấc thay vì cứ suy nghĩ quá nhiều thứ. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến...

Sau mấy tiếng đồng hồ tuyệt vời ở Spa Thiên Nhiên, ăn trưa rồi uống cà phê thì trời cũng dần chiều. Mai Trang chở Trà My về nhà, sau đó tự lái xe về nhà chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.

Trà My cảm thấy da mình có vẻ mịn màng và trắng sáng hơn, nên tâm tình cũng vui vẻ lên một chút. Coi như lần này tiêu tiền đúng nơi.

Trà My tự trang điểm, làm tóc xinh đẹp, sau đó diện một thiết kế đầm lệch vai có chất liệu ren mềm mại, với gam màu pastel sang trọng, ôm sát phần ngực rồi xếp ly xuống eo, điểm nhấn chính là đường cắt xẻ táo bạo từ đùi xuống. Đây là quà mà mẹ cô tặng cách đây vài ngày sau chuyến công tác Hong Kong.

Mắt thẩm mỹ của mẹ cô luôn rất tốt, kín những chỗ cần kín và hở những chỗ cần hở. Không quá phô trương, nhưng cũng chẳng kém phần nổi bật.

Cảm thấy mọi thứ đã thật hoàn hảo, Trà My nhìn mình trong gương rồi mở cửa bước ra, miệng cười toe toét khi thấy Minh Phong đang chờ sẵn.

“Chào anh.” Trà My suýt bị choáng trước Minh Phong. Trong bộ Âu phục Brioni phá cách, nhìn anh vừa bảnh bao vừa phóng khoáng. Tuy không quá trịnh trọng, nhưng vẫn đủ để thốt lên hai chữ “lịch lãm”.

Chợt, Trà My nhớ đến lời mẹ cô đã từng nói. Đối với những nước đã phát triển, thì việc con trai mặc Âu phục giống như ăn cơm hằng ngày. Nhưng nước ta thì khác, thứ nhất là do thời tiết không thích hợp; thứ hai là do phương tiện đi lại; thứ ba là tính gò bó không thoải mái của Âu phục mang lại. Thường thì những người thật sự thành đạt, lên xuống xe hơi, ra vào máy lạnh, hoặc giả hay gặp đối tác bàn chuyện làm ăn thì mới mặc thường xuyên.

Minh Phong là một người đàn ông thành đạt. Vì thế, cô cũng không mấy ngạc nhiên khi tủ đồ của anh chiếm đa số là Âu phục. Anh là viên kim cương sáng giá, thuộc quyền sở hữu tạm thời của cô. Nghe cũng vui vui tai ra phết.

Nhưng Trà My cũng để ý, không phải lúc nào anh cũng trịnh trọng quá thể. Bình thường thì anh cũng chỉ mặc áo sơ mi và quần tây khi ra đường, đôi khi thay đổi bằng áo thun thoải mái. Tuyệt nhiên cô chưa bao giờ thấy anh mặc quần jean. Mà thật ra, cô cũng chẳng thích con trai mặc quần jean cho lắm. Đó, cũng là điểm cộng cô dành cho anh.

Minh Phong nghiêng đầu ngắm nghía Trà My, cất giọng khẳng định: “Tối nay, em nhất định phải luôn đi bên cạnh anh.”

“Tại sao? Em còn phải đi chào hỏi rất nhiều người lạ.” Trà My lại thở dài. Trong đầu cô có thể hình dung được, Mai Trang sẽ dẫn cô đi khắp nơi giới thiệu này nọ. Tuy cô không phải ngôi sao nổi tiếng, nhưng nó lại có sự ái mộ và niềm tự hào nhất định trong việc khoe khoang cô là bạn nó.

Minh Phong giơ tay ra, nắm lấy tay Trà My bước về lối thang máy: “Thì em cứ chào hỏi, anh sẽ đi theo em.”

Trà ngước mắt nhìn Minh Phong: “Như vậy sẽ rất chán đó. Anh có thể tìm bác Toàn ba của Mai Trang để trò chuyện về việc kinh doanh hay cổ phiếu, dù sao bắt trúng đài cũng đỡ hơn.”

“Em biết mà đúng không?” Minh Phong nhìn sâu vào mắt Trà My, hỏi một câu không có đề tài xác định.

Trà My có chút nghi hoặc, khẽ nhíu mày: “Em biết anh là của em, và cũng biết anh thích em rồi.”

“Ừm, anh còn biết ghen nữa.” Anh nhấn mạnh: “Chỉ cần người khác nhìn em thôi, anh cũng khó chịu dữ lắm.”

Trà My đóng băng trước câu trả lời của Minh Phong, một lúc sau mới bật cười: “Không ngờ anh còn có mặt này, nhưng em vẫn không thay đổi quyết định đâu.”

“Anh phản đối được không?” Minh Phong chờ đợi.

Trà My gật đầu: “Cũng được, nhưng em sẽ không nói chuyện với anh nữa.”

Cửa thang máy mở, cả hai cùng bước ra gara giữ xe. Minh Phong vẫn cố gắng thuyết phục:“Hay chúng ta thỏa thuận thế này, sau này mỗi lần anh sai thì em đánh anh một cái. Chứ đừng chơi trò chiến tranh lạnh có được không?”

“Anh đang muốn biến em thành bà chằn hả?”

“Không phải người ta nói, thương nhau lắm đánh nhau đau? Vì thế anh tình nguyện nằm dài cho em đánh, nhưng nhớ nhẹ tay một chút.” Minh Phong mở cửa xe giúp Trà My, cất giọng đều đều bên tai cô.

Trà My nhìn vào gương mặt đẹp trai của người đối diện: “Ý anh muốn nói, sau này anh muốn đánh em cũng là do anh thương em?”

Minh Phong lập tức lắc đầu: “Gan anh rất nhỏ, không muốn gặp thần chết sớm như vậy. Vả lại, đời này anh chỉ thích em không hứng thú với bọn họ.”

Trái tim Trà My đập mạnh một nhịp, khóe môi khẽ nở nụ cười: "Đúng là người làm ăn, cái miệng quá là lợi hại." Cô ngồi yên để Minh Phong cài dây an toàn giúp: “Coi như em chịu thua anh lần này, nhưng nếu đi theo em mà chán thì đừng có mà ý kiến nhé.”

“Đi theo em mà chán nỗi gì, nhìn mặt bác Toàn mới chán.” Minh Phong đạp ga tiến về phía trước.

“À à, em sẽ tường thuật lời này với bác Toàn.” Trà My chu mỏ, vân vê ngón tay trên kính xe đáp.

“Còn lâu em mới bán đứng anh như vậy.” Minh Phong giọng vô cùng vui vẻ: “Mà bác ấy biết thì đã sao? Trà My của anh lúc nào cũng đứng hàng đầu và được ưu tiên về mọi mặt.”

“Ai là Trà My của anh chứ.” Trà My không nhượng bộ về vấn đề xưng hô này.

“Thì em chứ ai, Vương – Trà – My. Tên khoa học là Vương Camellia, tên khác tiếng Việt là Vương Hải Đường.” Giọng Minh Phong hơi ranh mãnh: “Chẳng giống ai em không mang bất cứ màu sắc nào cả.”

Trà My chau mày, kéo dài trường âm: "Ý anh là..."

"Nghĩa là, em rất đặc biệt đó."


/51

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status