Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 5 - Giấu Bạc

/172


Ban Họa hạ kiệu, nàng nói với người đến tiếp đón: Thế tử trở lại chưa?

Hương Quân, nửa canh giờ thế tử trước đã trở về. Hạ nhân khom người đáp: Đang trong thư phòng đọc sách đấy.

Đọc sách? Ban Họa nhíu mày, đệ đệ của nàng là tên gia hỏa vào thư phòng sẽ choáng váng, nếu có thể ổn định tâm thần đọc sách, vậy thì thật là chuyện lạ trong thiên hạ: Đi, ta xem hắn một chút.”

Khổng Tử nói: “Đừng lo người không biết mình, chỉ lo mình không biết người...

Ban Họa mới vừa tới cửa thư phòng, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đọc sách của Ban Hằng, Ban Họa đẩy cửa ra, bắt gặp vẻ mặt gật gù của hắn, hai tay vòng trước ngực nói: Đừng giả bộ, đọc 《 Luận Ngữ 》, sao trong tay lại cầm 《 Lễ Ký , đệ cũng thật lợi hại.

Ta chỉ đọc lộn sách binh pháp thôi, trong mắt nhìn《 Lễ Ký , nhưng trong lòng lại là 《 Luận Ngữ 》, chỉ có như thế mới có thể đề cao trí nhớ của ta. Ban Hằng mặt không đỏ tim không đập giải thích nói: Tỷ thân là nữ nhi, biết gì chứ.

Ừm? Ban Họa nhếch lông mày: Đệ vừa nói cái gì?

Ta, ta không hề nói gì cả Ban Hằng để 《 Lễ Ký trong tay xuống, cười xòa với Ban Họa trước mặt: Tỷ, tỷ biết đầu óc ta không dùng được, mới vừa rồi là ta đang nói hươu nói vượn đấy.

Ban Họa không để ý tới hắn, đi đến trên giá sách lấy ra bộ 《 Mạnh Tử 》, lật ra liền phát hiện đây là vỏ ngoài bộ《 Mạnh Tử 》, bên trong lại là tạp kí, nàng còn chưa kịp lật ra, sách đã bị Ban Hằng cướp đi.

Tỷ, tỷ tỷ tốt của ta, sách này tỷ không thể xem. Ban Hằng đoạt lấy sách, liều mạng nhét vào ngực, loại sách này không thể để tỷ hắn thấy, nếu không thì mẫu thân không đánh chết hắn mới lạ.

Không nhìn ta cũng biết bên trong là thứ gì, đơn giản là lên núi gặp hồ tiên, công tử tiểu thư hứa với nhau chuyện đại sự. Ban Họa liếc mắt về phía giá sách: Hôm nay thành thật vậy à?

Ban Hằng cúi đầu không nói lời nào.

Có phải lại ở bên ngoài rước lấy phiền phức không? Ban Họa hoài nghi nhìn hắn: Hay thiếu bạc mấy cô kỉ nữ rồi?

Cái kia... Cái kia cũng không phải là chuyện lớn gì. Ban Hằng nhìn trần nhà rồi nhìn xuống đất, không dám nhìn Ban Họa: Chỉ là một chút chuyện nhỏ.

Nói đi, đã xảy ra chuyện gì. Ban Họa ngồi xuống ghế dựa, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: Ngồi xuống từ từ nói.

Hôm nay khi ta cưỡi ngựa về, đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra một người, không cẩn thận bị ngựa của ta đá bị thương. Ban Hằng cảm thấy mình rất oan, rõ ràng cưỡi ngựa với tốc độ rất chậm, ai biết sẽ có người đột nhiên chạy đến, mà lại vừa vặn kinh động ngựa của hắn, sau đó bị con ngựa một cước đá bay.

Phải biết con ngựa này là tổ mẫu đưa cho hắn, nghe nói là con ngựa thuần huyết tiến cống từ phía Bắc Trường Thành, sức chân đặc biệt đủ, hắn nghi người bị đá bị thương không nhẹ.

Sau đó thì sao? Ban Họa nhíu mày, mặc dù đệ đệ nàng chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, nhưng tuyệt đối không làm ra chuyện nháo chợ cưỡi ngựa đả thương người.

Sau đó ta đang chuẩn bị đem hắn đến khám đại phu, đột nhiên từ bên cạnh xông ra mấy người, kéo người từ dưới đất lên bỏ chạy, ta còn chưa kịp phản ứng đây. Ban Hằng sờ lên cái đầu ‘kém thông minh’ của mình: Tỷ nói chuyện này nên làm sao đây?

Báo quan. Ban Họa bóc lấy hoa quả khô trong mâm, một bên ăn một bên lười biếng nói: Dù sao chúng ta cũng tìm không thấy người, lại không muốn bị người ám toán, dứt khoát công khai báo quan đi.

Lỡ như bọn hắn bắt ta đi thì làm sao bây giờ?

Đầu đệ là óc heo à? Ban Họa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Ban Hằng: Đệ không biết nói, hôm nay thấy có người hư hư thực thực bị đuổi giết, còn đụng phải ngựa của đệ, đệ lo lắng xảy ra chuyện, liền đến báo quan, lại nói. Ban Họa sờ lên vòng tay huyết ngọc trên cổ tay: Hiện tại ai dám động đến đệ?

Vậy cũng đúng. Ban Hằng nghĩ đến nhà mình năm năm sau mới gặp chuyện không may, lập tức tự tin mười phần: Nhưng nếu không phải truy sát thì làm sao bây giờ?

Đệ không biết ý tứ của từ hư hư thực thực sao? Ban Họa phủi tay, đứng lên nói: Ngươi quản hắn có phải hay không làm gì, trước tiên đem mình tránh nạn đã.

Ta hiểu rồi, ta lập tức đi ngay. Đầu óc Ban Hằng mặc dù không được tốt lắm, nhưng hắn có một ưu điểm, chính là nghe lời hữu ích, nên Ban Họa nói như vậy, hắn sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Ban đêm, Huyện Úy Kinh Thành Triệu Đông An đang chuẩn bị thay quan bào về nhà ăn cơm, liền nghe nha dịch tới nói, Thế Tử Tĩnh Đình Hầu đến báo án.

Thân là chủ quản an ninh Kinh Thành tiểu quan bát phẩm, Triệu Đông An luôn phải trải qua thời gian nước sôi lửa bỏng, bởi vì đang ở dưới chân thiên tử, bất luận một việc nhỏ nào cũng có thể biến thành chuyện lớn. Với lại trong kinh thành nhiều quý nhân, ngay cả dân chúng bình thường, cũng có thể có một thân thích đầy hiển hách, cho nên vì an ninh của Kinh Thành, quả thực ông đã tốn nhiều tâm tư.

Hiện tại vừa nghe Thế Tử Tĩnh Đình Hầu phủ tới, còn là đến báo án, ông kém chút nữa phun ra một ngụm máu.

Đường đường là cháu trai của Trưởng Công Chúa, có chuyện gì không có thể giải quyết, coi như thật có chuyện cũng nên tìm Kinh Triệu Y đại nhân, chạy đến tìm ông một hạt mè nhỏ để làm gì? Trong lòng mặc dù ủy khuất vô cùng, Triệu Huyện Uy lại ngay cả sắc mặt cũng không dám lộ, sửa sang lại áo choàng trên người, nhanh chân ra ngoài đón.

Vừa đi đến cửa chính, ông đã thấy một công tử trẻ tuổi thân mặc cẩm bào, ngọc quan để buộc tóc, eo quấn thắt lưng gấm đứng trong sân, đưa mắt nhìn sang, ngược lại là một thiếu niên anh tuấn.

Đáng tiếc chỉ là nhìn qua rất giống thôi.

Hạ quan Triệu Đông An bái kiến Ban Thế Tử.

Triệu Đại nhân đa lễ. Ban Hằng thấy Triệu Đông An không lớn tuổi lắm, tóc lại trắng không ít, trong lòng đồng cảm đưa tay đỡ ông: Hôm nay ta đến, là vì muốn báo án với ngươi. Trong lòng Triệu Huyện úy run lên: Không biết Thế Tử muốn báo án gì?

Có thể là án giết người.

Giết, giết người?!

Trong lòng Triệu Huyện úy có chút sụp đổ, đừng tưởng rằng ngươi là thế tử liền có thể nói hươu nói vượn, liên lụy đến nhân mạng không phải là việc nhỏ.

Ban Hằng cũng mặc kệ nội tâm Triệu Đông An có bao nhiêu sụp đổ, đem chuyện buổi chiều gặp phải nói sơ qua một lần với Triệu Đông An, cuối cùng còn thở dài một tiếng: Nghĩ đến người bị thương, người này lại bị nhóm người không rõ thân phận đem đi, trong lòng ta liền không nỡ, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên đến báo án. Triệu Huyện úy sẽ không trách ta chuyện bé xé ra to chứ?

Triệu Huyện úy có thể nói gì, chỉ có thể cung kính đưa người ra nha môn, còn muốn khen hắn hoàn thành sự nghiệp dân chúng.

Huyện úy đại nhân, việc này làm sao bây giờ? Mấy người Ban Hằng sau khi rời đi, nha sai khó xử nhìn lấy Triệu Đông An: Chúng ta tra hay là không tra?

Thế Tử Tĩnh Đình Hầu tự mình đến báo án, ngươi nói tra hay không tra? Triệu Đông An thở dài: Không chỉ phải tra, còn phải gióng trống khua chiêng mà tra, không thể lấy án giết người màt ra, mà vì đề cao an ninh Kinh Thành, cần phải tăng cường danh nghĩa tuần tra.

Nha sai mặc dù không rõ tại sao phải làm như thế, nhưng vẫn làm theo sắp xếp của Huyện úy.

Triệu Đông An phiền não gãi tóc hoa râm của mình, cảm thấy đêm nay đã quá mức, đầu ông tóc sẽ bạc thêm vài cọng.

Tỷ, ta đã làm xong chuyện. Ban Hằng hào hứng chạy đến trong sân của Ban Họa, uống liền hai ly trà xong, mới hài lòng nói: Huyện úy đó khen ta thành một đóa hoa rồi, tự ta nghe cũng đỏ mặt, cũng không biết sao hắn khen được vậy.

Yên tâm, chờ sau này đệ không còn là Thế Tử, sẽ không có người nào làm trái lương tâm để khen đệ. Ban Họa ngồi trên ghế quý phi không nhúc nhích, đưa tay để tỳ nữ sơn móng tay thay nàng: Bây giờ còn có người nguyện ý khen đệ, đệ nên hưởng thụ thật tốt.

Tỷ là tỷ tỷ tốt của đệ mà Ban Hằng tiến đến bên người Ban Họa, nhìn chằm chằm tay Ban Họa nhìn một lúc lâu, đột nhiên nói: Tỷ, ta phát hiện tay của tỷ rất xinh đẹp.

Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy, chúc mừng đệ sống cùng ta mười lăm năm, rốt cục phát hiện ra chuyện này rồi. Ban Họa giơ cằm lên: Hộp trên giá sách có ít ngân phiếu, đệ cầm lấy sài đi.

Tỷ, ta biết toàn phủ này, tỷ đối với ta là tốt nhất. Ban Hằng mừng khấp khởi tìm tới ngân phiếu nhét vào trong ngực của mình: Sao tỷ biết ta đang cần bạc thế?

Khi nào thì đệ không cần bạc đây? Lông mày đẹp của Ban Họa khẽ nhướng lên: Nhưng mà bạc này đệ có thể cầm lấy đi chọi gà đấu dế, không nên đến chỗ không nên vào, nếu như dám làm sai, đến lúc đó không cần phụ thân mẫu thân đến dạy đệ, ta sẽ đánh đệ trước một chập.

Ban Hằng nhớ tới tỷ tỷ nhà mình đã từng học qua quyền cước của tổ phụ, lúc này thề, tuyệt đối sẽ không đi hẻm lầu xanh nữa, cũng sẽ không đến sòng bạc.

Tổ phụ khi còn sống từng là đại tướng quân, dẫn binh sĩ lên chiến trường giết địch, tiên đế khen tổ phụ là Đệ nhất võ tướng trong triều , chỉ tiếc sau này trên chiến trường tổ phụ bị thương cánh tay, thì không quay lại biên cương.

Nghe nói tổ phụ lúc còn sống, thích tỷ hắn mười phần, từ nhỏ đã che chở như báu vật vô giá, vàng bạc châu báu đều kín đáo đưa tỷ tỷ hắn, thế là tỷ hắn đã trở thành tính tình như hiện tại.

Một ngày cuối tháng chín, sáng sớm Ban Hoài đã ra cửa, thẳng đến đêm cấm đi lại mới hồi phủ, ba người trong nhà thấy trên y phục ông dính đất, mặt mũi tỏ vẻ thần bí, đều có chút hiếu kỳ ông đã làm gì.

Ta chôn hai bình bạc trong biệt viện của chúng ta rồi. Ban Hoài nhỏ giọng nói: Không ai biết hôm nay ta đi chôn đồ đâu.

Âm Thị nhịn không được nói: Chôn ở biệt viện thì có ích gì, đến lúc đó tân đế xét nhà, chúng ta có thể ở biệt viện sao?

Ban Hoài nghe vậy sững sờ, ông chỉ mới nghĩ đến Hầu phủ sẽ bị điều tra, ngược lại quên chuyện xảy ra sau này, biệt viện cũng sẽ không thuộc về ông. Nghĩ đến đây, cả người ông như rũ ra, hôm nay xem như làm không công.

Nhưng có dẫn dắt của Ban Họa,trong biệt viện không thể chôn bạc, nhưng trong rừng thưa người ở lại có thể, ngày mai nàng và Ban Hằng sẽ mang người đi chung quanh nhìn một chút, xem có dễ bị phát hiện hay không, chờ bọn hắn bị xét nhà còn có thể đào bạc đi đến nơi khác. Hơn nữa còn chôn nhiều nơi, cho dù có bị người khác phát hiện, nhưng dù sao cũng nên có cá lọt lưới.

Sáng sớm hôm sau, tỷ đệ Ban gia mang theo mấy tên hộ vệ ra khỏi thành, sau đó lấy danh nghĩa rèn luyện thể lực cho đệ đệ, để Ban Hằng tự mình đem hai túi đất lên núi, đồng thời không cho phép hộ vệ hỗ trợ.

Quyền pháp tổ phụ lưu lại không thể bị thất truyền từ tay đệ. Hôm nay Ban Họa cố ý mặc vào một thân trang phục dễ hoạt động, nói với hộ vệ sau lưng: Các ngươi ra bên ngoài canh giữ đi.”

Bọn hộ vệ tưởng Hương Quân muốn dạy thế tử quyền pháp không muốn truyền ra ngoài,thế là đều thức thời thối lui ra ngoài.

Học trộm loại chuyện này, nếu như bị phát hiện, là một tội lớn, bọn hắn ở Hầu phủ làm rất tốt, cũng không muốn tìm phiền toái cho mình.

Còn đứng ngây đó làm gì, đào nhanh! Ban Họa lấy ra cuốc sắt nhỏ trong tay áo, quỳ một chân trên đất đào.

Tỷ, tay ta sắp gãy mất. Vẻ mặt Ban Hằng đau khổ lắc cánh tay đau nhức, nhận mệnh ngồi xuống mà đào, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh hô hào của luyện quyền, để tránh hộ vệ hoài nghi.

Tỷ đệ hai người dùng cả tay chân đào vô cùng nghiêm túc, nhưng lại không biết có người đang đến bên này.

Các ngươi đang làm gì?

/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status