Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 41 - Chương 41

/172


Edit: Đào Sindy

Sau khi Nghiêm Huy rời đi, mặt Ban Hoài vẫn cứng nhắc nói với Dung Hà: Đa tạ Dung Bá gia.

Mặc dù ông không thích động não, nhưng cũng không ngốc đến mức nhìn không ra Dung Hà đang cố ý đến giải vây cho ông đâu. Ông nhanh chóng dòm ngó bốn phía, nhỏ giọng đối nói với Dung Hà: Đây là đang nhớ thương khuê nữ nhà ta đấy.

Ngay từ đầu ông chưa kịp phản ứng, nhưng thấy Nghiêm Huy khăng khăng muốn đơn độc nói chuyện cùng ông thì ông đã hiểu rõ.

Nhưng loại chuyện này, nói với ông có tác dụng gì, việc này cũng không phải ông làm chủ.

Dính đến chuyện riêng trong nhà, ông không có ý kể với Dung Hà, chỉ bí hiểm lắc đầu với Dung Hà, biểu thị khuê nữ nhà mình tinh quý, xem như Tả tướng có thực quyền đương triều đến cầu hôn vì nhi tử, ông cũng không hề lay động.

Tại thời khắc này, Ban Hoài cảm thấy hình tượng của mình giống như bên trong thoại bản ‘bất hiển sơn lậu thủy’, cao nhân phẩm hạnh chính trực, kiên quyết không vì năm đấu gạo mà khom lưng.

Phu nhân sớm đã đề cập với ông, phu nhân Nghiêm Huy là một trưởng bối không dễ đối phó, nữ nhi gả đi bị bà bà này ghét bỏ thì làm sao bây giờ?

Đến lúc đó nữ nhi bị thua thiệt, coi như ông hoang đường, cũng không thể dẫn người đi đánh bà bà của nữ nhi được, nếu thật xảy ra chuyện này, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ không giúp ông.

Gả Hán gả Hán, mặc y phục ăn cơm, nếu chung đụng với bà bà không tốt, nữ nhi ngoan phải bị thua thiệt, áp xuống vẻn vẹn hai chữ hiếu đạo, liền có thể ép người ta không thở nổi. Sau khi thê tử ông gả đến Ban gia, ông không để tức phụ chịu ủy khuất, làm sao bỏ nữ nhi của mình đến Nghiêm gia chịu ủy khuất.

Dung Hà thấy bộ dáng Ban Hoài không có chút nào muốn đồng ý cuộc hôn nhân này, nhân tiện nói: Hầu gia, vãn bối cảm thấy sau khi ngài tan triều, hẳn nên nói chuyện với Tả tướng, ít nhất phải nói chuyện cho rõ ràng, để tránh tạo thành hiểu lầm không cần thiết.

Ngươi nói đúng. Ban Hoài nhẹ gật đầu: Ta nên sớm nói rõ, để nhà bọn họ chết tâm sớm một chút.

Nhà ngươi muốn cưới, người khác liền nhất định phải gả à, nghĩ đến chuyện ngược lại đẹp vô cùng.

Dung Hà cười, quay người đi về vị trí của mình, thậm chí còn có thời gian nhàn hạ chào những triều thần khác, quả nhiên phong độ nhẹ nhàng, khí độ không gì có thể bắt bẻ.

Khi Hoàng Đế đến, đại triều hội tiến hành rất thuận lợi, chỉ có vị Ngự Sử cuối cùng nhắc đến chuyện Tạ Trọng Cẩm không làm tròn trách nhiệm, khiến mùi thuốc súng trong đám triều thần lại bốc lên.

Bệ hạ, vi thần thấy mặc dù Tạ đại nhân giám sát không tốt bên ngoài, nhưng tội không đến mức như thế, mời bệ hạ xem lại.

Quan viên này là người bên Nhị Hoàng Tử, hiện tại ông ta nói chuyện vì Tạ Trọng Cẩm, cũng là vì giúp Nhị Hoàng Tử Phi tương lai một ít, tăng cường quyền lợi với gia tộc thê tử Nhị Hoàng Tử.

Bệ hạ, nếu ta chẳng quan tâm quan viên cấp dưới đã làm chuyện gì, vậy sao hắn còn có thể quản được tâm bách tính? Một vị Ngự Sử ngôn từ sắc bén nói: Làm quan không làm chủ vì dân, không bằng về nhà hiếu kính phụ mẫu.

Vị Ngự Sử này ngôn ngữ phong cách, hơi có chút phóng đãng không bị trói buộc.

Thần tán thành!

Bệ hạ!

Bệ hạ!

Vân Khánh Đế bị triều thần làm cho não thấy đau từng đợt. Ông có chút không kiên nhẫn nói: Tạ Trọng Cẩm giám sát bất lực, phóng túng cấp dưới thịt cá bách tính, tội không thể tha thứ, nhưng nể tình hắn không tham dự trong đó, cũng bị hạ nhân che mắt, tình có thể hiểu. Từ hôm nay liền cách chức vị của hắn, để hắn về nhà tĩnh dưỡng thân thể, miễn hình phạt khác.

Đang muốn cắt chức Tạ Trọng Cẩm sao?

Dưới gối Trung Bình Bá chỉ có hai nhi tử, trưởng tử bị cách chức, thứ tử té mù mắt không thể làm quan, đời tiếp theo của Tạ gia xem như bại.

Bệ hạ. Trung Bình Bá chán nản quỳ trên mặt đất, hành đại lễ với Hoàng Đế: Bệ hạ, khuyển tử oan uổng, cầu bệ hạ xử lý nhẹ.

Tạ khanh, trẫm đã tha cho tội danh của hắn. Vân Khánh Đế có chút không kiên nhẫn khoát tay: Ngươi không cần nói nữa, nếu như ngươi không phải thông gia của trẫm, tội danh của Tạ đại lang, vốn nên sung quân biên cương, năm năm không được triệu hồi.

Trong nháy mắt sắc mặt Trung Bình Bá trắng bệch, nửa ngày mới dập đầu với Vân Khánh Đế: Vi thần... Tạ bệ hạ ân điển.

Bệ hạ không giữ chút mặt mũi nào cho ông ta, ngày sau nữ nhi đến phủ Nhị Hoàng Tử, không biết còn phải chịu bao nhiêu ủy khuất.

Đại nghiệp triều thần, nếu không phải đại sự không được hành đại lễ, Trung Bình bá hiện tại ngay trước mặt trên dưới cả triều quỳ Vân Khánh Đế, đã là hành động bất đắc dĩ, nhưng hiển nhiên mặt mũi của ông ta không đủ, Hoàng Thượng cũng không vì vậy mà giảm hình phạt với Tạ Trọng Cẩm.

Tan triều, Trung Bình Bá trực tiếp đi tới chỗ Ban Hoài, sắc mặt ông ta ửng hồng, trên mặt đầy hận ý: Ban Hoài, hôm nay ngươi khinh người quá đáng, Tạ gia đã ghi lại phần đại lễ này của ngươi.

Triều thần còn chưa đi xa nhìn thấy có náo nhiệt có thể nhìn, cũng nhịn không được giảm lại bước chân, dùng khóe mắt liếc nhìn hai người, dùng tư thế hàm súc chế giễu.

Thật sự là buồn cười, đại lang nhà ngươi hoạch tội có liên hệ gì với bản hầu. Ban Hoài thấy bộ dáng này của Trung Bình Bá, không sợ buồn bực: Không phải ta tra án, vạch tội cũng không phải ta, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác nổi giận với ta, không phải ngươi thấy ta không có thực quyền liền khi dễ ta hả?

Các vị triều thần nghe xong lời này, thiếu chút cười ra tiếng, lời này đều có thể nói ra, Hầu gia này thật sự không cần mặt mũi.

Trung Bình Bá không nghĩ tới vậy mà




/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status