Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 151 - Chương 123.2

/172


Lửa cháy, kho lúa lửa cháy rồi. Ban Họa hô xong câu này, liền nhanh chóng tránh ra đằng sau doanh trướng, đợi những binh lính khác trong doanh trướng đều chạy đến, bộ dáng nàng vội vàng chen trong đám người này.

Nhanh cứu hỏa, quản chặt quân doanh, không để kẻ khả nghi ra ngoài!

Thạch Tấn nghe kho lúa bốc cháy, không khiếp sợ chút nào, hắn ra ngoài, nhìn thấy lửa trong kho lúa rất nhanh bị dập tắt, nhìn thoáng qua bốn phía: Bắt được kẻ khả nghi không có

Lúc này có tên lính báo lại, nói vừa rồi hắn ta nói chuyện cùng một thiếu niên làn da trắng nõn.

Thiếu niên làn da trắng nõn?

Trong lòng Thạch Tấn âm thầm kinh nghi*, chẳng lẽ là Ban Họa tự mình xuất thủ?

*Ngạc nhiên + nghi ngờ

Đợi lửa tắt, hắn phát hiện có chút lửa nhỏ chưa tàn tản ra ánh sáng xanh thăm thẳm: Cái đó là... bột phốt pho?

Bột phốt pho là thứ nghệ nhân gánh xiếc cần dùng, nhưng tay nghề này không truyền ra ngoài, trừ phi trong nhà mình nuôi loại người làm nghề này, mới có thể hiểu rõ nội tình trong đó, xem ra thực sự là tác phẩm của Ban Họa, trong Kinh Thành người nào không biết Ban gia nuôi không ít nghệ nhân gánh xiếc.

Thế nhưng nàng có mưu đồ gì, chút lửa ấy căn bản không đốt nổi kho lúa, đây là một đống lương thực, không phải một đống giấy dễ cháy.

Hắn nghĩ mãi không thông, đợi các binh sĩ mệt mỏi trở lại trong doanh trướng nghỉ ngơi, hắn mới trở lại chủ trướng. Hắn vừa ngồi lên giường, trên cổ liền nhiều hơn một thanh kiếm lạnh buốt.

Quận Chúa, ngươi không nên tới. Hắn nhắm lại mắt: Nếu hiện tại ta lên tiếng, ngươi không thể sống mà ra khỏi cái trướng này.

Gì mà nên hay không nên chứ. Ban Họa chuyển hắn tới chính diện, cười tủm tỉm nói: Ta tin tưởng hiện tại rất nhiều người đều ngủ như chết, coi như khua chiêng gõ trống cũng không thể tỉnh lại.

Vừa rồi nàng ném trong kho lúa, không chỉ là bột phốt pho dễ cháy, mà còn có thuốc bột thôi miên, chỉ cần là người ngửi được mùi khói, đều sẽ không tự giác mệt rã rời.

Thạch Tấn hơi biến sắc: Đây mới là mục đích chủ yếu của ngươi?

Ban Họa cười không nói.

Thạch Tấn mở mắt ra, nhìn Ban Họa trước mắt ăn mặc như binh sĩ, dưới ánh nến mờ ảo, mặt nàng nhìn có chút ảm đạm, nhưng cặp mắt kia, lại sáng như sao. Hắn dời ánh mắt: Quận chúa thật có thủ đoạn, Thạch mỗ không bì kịp.

Không phải Thạch Tướng quân cũng phái mật thám vào trong thành sao? Ban Họa cười: Chúng ta như nhau thôi.

Thạch Tấn giơ cằm lên: Nếu Quận Chúa muốn động tay thì nhanh lên đi. Hắn do dự một chút: Động thủ đi, ra ngoài từ cửa doanh phía tây, bên kia phòng thủ yếu, càng có lợi hơn với Quận Chúa.

Ta muốn giết ngươi, ngươi còn giúp ta nghĩ đường lui? Ban Họa không nhịn cười được: Ngươi thật thú vị.

Ánh mắt nàng quét một lần trên mặt Thạch Tấn: Dung mạo ngươi anh tuấn như vậy, ta thật không nỡ động thủ với ngươi. Nói xong, bỗng nhiên nàng trở tay thu hồi kiếm, hung hăng đập vào ót Thạch Tấn, Thạch Tấn hét lên rồi ngã gục.

Quận Chúa! Một sĩ binh đi đến, là đầu bếp trong quân doanh: Chúng ta đi mau. Nói xong lời này, hắn và một binh sĩ khác nhìn không thu hút chút nào nhét Thạch Tấn vào túi vải màu đen, sau đó đưa người ra khỏi trướng.

Toàn bộ doanh trướng quân triều đình yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy đứt quãng truyền tới.

Mắt Ban Họa nhìn bốn phía, nói: Vây bên này lại, lấy đi toàn bộ vũ khí.

Nàng không phải chính nhân quân tử, cũng không phải danh tướng tuyệt thế, nếu như dùng chút thủ đoạn có thể thắng nhẹ nhàng, nàng tuyệt đối không từ chối. Đầu bếp này thuộc cấp bậc tôn tử* của Ban gia, trên mặt không có liên quan đến Ban gia, trên thực tế lại là Nhân mạch của Ban gia trong quân đội.

*cháu trai

Thân là lão đại trong đám đầu bếp, không ai thích hợp hơn hắn để hạ thuốc mê trong canh. Cộng thêm lương thảo đều đã mốc meo, coi như hương vị cơm canh có gì không đúng, mọi người cũng chỉ nghĩ thực phẩm không đúng, mà không phải cơm có vấn đề.

Thuốc của binh đầu bếp, cộng thêm nàng ném những thứ kia vào khó lúa, đủ để những kẻ này ngủ ngon một trận.

Nhưng hi vọng ngày mai bọn họ tỉnh lại, phát hiện mình áo quần rách rưới, toàn bộ vũ khí bị thu, sẽ không quá kinh ngạc.

Ra quân doanh, Ban Họa dẫn thân vệ trở lại huyện Thanh Tùng, nhưng còn chưa vào cửa thành, nàng lập tức phát hiện chỗ không đúng, vội vàng đưa tay để mọi người dừng lại: Toàn bộ dập tắt đuốc, trên cửa thành có vấn đề.

Đám thân vệ nhao nhao dập đuốc, nhảy xuống lưng ngựa né tránh bên cạnh, để phòng cung tiễn trên cửa thành thủ sẽ nhắm về chỗ họ.

Nhưng trên cửa thành không có mưa tên rơi xuống, ngược lại có người đốt bó đuốc lên, đứng trên cửa thành:

Người phía dưới... Là Quận Chúa sao?

Ban Họa nghe giọng nói này có chút quen tai, hình như là Triệu Trọng?

Mắt nàng nhìn thân vệ bên người, ra hiệu bọn họ không nên động, mình chạy chậm đến đổi một vị trí mới nói: Là ta.

Họa Họa.


/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status