Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 129 - Chương 112

/172


Thái Tử. Thạch thị đi vào thư phòng, buông hộp cơm trong tay xuống: Đây là canh ta cho người nấu, ngài uống một ngụm đi.

Đặt ở đó là được. Thái Tử cầm một tấu chương chưa mở ra, để chồng lên tấu chương mình đang phê duyệt: Ngươi khổ cực rồi.

Thạch thị chú ý động tác hắn phòng bị mình, trong lòng hơi chua, bỏ hộp cơm xuống rồi phúc thân với Thái Tử: Ngươi chú ý nghỉ ngơi, đừng chịu quá hại thân thể. Nàng ta mở hộp cơm, bưng canh ra, để trước mặt Thái Tử: Ta nhìn ngươi uống.

Không cần. Thái Tử ngẩng đầu nhìn nàng ta: Ta xem xong sớ này sẽ uống, ngươi đi nghỉ ngơi đi.

Mùi canh thịt thơm nhàn nhạt lượn lờ trong phòng, Thái Tử Phi lui về sau một bước: Thiếp thân cáo lui.

Ừm. Thái Tử cúi đầu xuống, không nhìn nàng ta.

Thạch thị chậm rãi đi tới cửa, quay đầu nhìn Thái Tử, Thái Tử vẫn không nhìn nàng ta như cũ, chỉ có chén canh bị lãng quên kia, tản ra nhiệt khí, không biết lúc nào thì nguội.

Từ khi Thái Tử bắt đầu giám quốc trở lại, thì cách chức hai quan viên thay thế chức vị Dung Hà và Diêu Bồi Cát, sau đó tự mình đến Diêu gia mời Diêu Bồi Cát hồi triều, làm đủ tư thế chiêu hiền đãi sĩ*.

*thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.

Diêu Bồi Cát hồi triều, đám người liền suy đoán, lúc nào thì Thành An Hầu hồi triều. Để mọi người không nghĩ tới là, Thái Tử tự thân đến cửa bái phỏng Thành An Hầu, Thành An Hầu lại từ chối Thái Tử thỉnh cầu.

Mọi người lại tưởng tượng, Thành An Hầu có tính tình văn nhân, sau khi y vào triều đã nhiều lần làm việc thực, kết quả Ninh Vương nói miễn liền miễn, ngay cả chút mặt mũi cũng không cho, lúc này người ta vừa thành thân không lâu, là thời điểm giai nhân đang nghi ngờ, sao cam tâm tình nguyện trở về?

Huống chi nói không chừng người ta cũng là huyết mạch hoàng gia, bị làm nhục như thế, cục tức này nuốt được mới là lạ.

Quan viên phe Thái Tử rất tức giận, Thành An Hầu thật sự không biết điều, Thái Tử lấy thân phận Thái Tử tôn quý đến cửa mời, y lại không cho mặt mũi, chẳng lẽ muốn Thái Tử cầu xin y mới được sao?

Thái Tử. Một tên tiểu quan lục phẩm lệ thuộc vào Đông cung không cam lòng nói: Trên đời này không chỉ mỗi mình Dung Hà có tài, thân phận ngài cao quý, sao có thể vì hắn hạ mình quanh co, lần nữa tới cửa mời chứ?

Nhân tài thường gặp, kỳ tài khó cầu. Thái Tử vươn hai tay ra, để cung nữ thay hắn chỉnh lý áo choàng trên người, đối với thuyết pháp tiểu quan này nói vạn phần không tán thành: Có Dung quân tương trợ, cô như hổ thêm cánh.

Thế nhưng mà...

Xưa có Thánh Quân vì nhân tài nhiều lần tới cửa bái phỏng, mặc dù cô không dám tự so, nhưng vì cơ nghiệp Đại Nghiệp trăm năm, cô đi thêm mấy chuyến thì khó gì?

Thái Tử cao thượng!

Là chúng ta tầm nhìn hạn hẹp rồi.

Thái Tử cười khổ, không phải hắn cao thượng, chỉ là hiện tại trên triều đã là một cục diện rối rắm, kêu ca nổi lên bốn phía, tham quan ô hợp giống như sâu mọt hủy cơ nghiệp, quan viên trong triều giống như năm bè bảy mảng*, cản trở lẫn nhau, muốn quản lý thực sự không dễ.

*không đoàn kết.

Mặc dù Dung Hà tuổi trẻ, nhưng trong triều rất có uy vọng, lúc trước hắn bị phụ hoàng trách phạt, tất cả mọi người trong thiên hạ cho là hắn bị chán ghét mà vứt bỏ, còn có một số quan viên trên triều đình nói chuyện vì hắn, có thể thấy được ảnh hưởng.

Hắn không cầu Dung Hà có thể thay hắn làm bao nhiêu chuyện, nhưng nhất định phải bày ra tư thế trọng dụng Dung Hà, đến trấn an trái tim người đọc sách trong thiên hạ.

Xe ngựa đã xong chưa? Thay xong y phục, Thái Tử hỏi người hầu bên người: Nghe nói hôm qua Thành An Hầu đã chuyển về Hầu phủ?

Bẩm điện hạ, Thành An Hầu xác thực đã đến phủ Thành An Hầu.

Đây giống chuyện hắn hay làm.

Nhưng tương truyền là vì Phúc Nhạc Quận Chúa thích chơi trong Kinh Thành, Hầu Gia lo lắng nàng ra vào không tiện, cho nên cố ý chuyển về Hầu phủ.

Thái Tử nghe vậy cười ra tiếng: Họa Họa nha đầu này, coi như xuất giá rồi, cũng sẽ không để mình bị thiệt.

Dáng dấp Phúc Nhạc Quận Chúa xinh đẹp như vậy, sao Thành An Hầu có thể bỏ tay để nàng chịu ấm ức chứ. Người hầu biết Thái Tử thích người một nhà phủ Tĩnh Đình Công, cho nên chọn lời dễ nghe mà nói: Tiểu nhân còn nghe nói, Thành An Hầu bồi Phúc Nhạc Quận Chúa về phủ Tĩnh Đình Công qua giao thừa, không ít người trong Kinh Thành đều đang hâm mộ Quận Chúa.

Thái Tử nghe thế, ấn tượng với Dung Hà càng tốt hơn, hắn thấy, một nam nhân nguyện ý tốn nhiều tâm tư đối đãi người cùng chăn gối của mình như vậy, nội tâm nhất định là dịu dàng.

Nghĩ đến Thạch thị đã thành thân cùng hắn nhiều năm, Thái Tử than nhẹ một tiếng, thần sắc có chút lạnh lẽo.

Phủ Thành An Hầu hiện tại đang ở trong một mớ rối ren, bởi vì đồ cưới của Ban Họa thực sự quá nhiều, một khố phòng không đủ dùng, phải sắp xếp thêm khố phòng nữa mới đủ.

Vàng bạc ngọc khí vô số món, quản gia phụ trách đăng ký tạo danh sách loay hoay đầu đầy mồ hôi, Hầu Gia nhà bọn họ cưới về một vị cực giàu. Lại nhìn quản sự từ Ban gia bồi gả tới mặt mũi tràn đầy bình tĩnh, quản gia hít sâu một hơi, bảo hạ nhân dọn đồ tay chân càng cẩn thận.

Đồ vật đã thu dọn xong chưa? Dung Hà đi tới, thấy trong viện còn bày biện rất nhiều rương, quay đầu nhìn nhà: Phu nhân giao chuyện này cho ngươi, là tín nhiệm đối với ngươi, ngươi đừng phụ tín nhiệm của phu nhân.

Vâng. Lúc Ban Họa còn chưa gả vào cửa, quản gia còn lo lắng Quận Chúa có thể để người nàng mang tới lợi dụng quyền vô căn cứ không, nhưng ông không nghĩ tới là, phu nhân không chỉ không có quyết định này, còn để chuyện trông coi khố phòng và của hồi môn để ông cùng phụ trách.

Cái này khiến ông thở dài một hơi, lại cảm


/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status