Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 101 - Chương 97.1

/172


Edit: Đào Sindy

Trên thế giới có một loại lúng túng, gọi là tiến lên trước một bước mây lật mưa che, lui lại một bước vực sâu địa ngục. Đỗ Cửu đi theo chủ tử dãi nắng dầm mưa, thấy qua máu, trải qua không ít chuyện, duy chỉ có tình huống hôm nay, làm hắn có loại hận sao lại mọc ra mắt, không thì sẽ không nhìn thấy tình huống xấu hổ như vậy.

Ban Họa chú ý tới hắn, cười với hắn: Đỗ Cửu, sao ngươi lại tới đây?

Hầu Gia bảo thuộc hạ đưa một tấu chương tới gấp. Đỗ Cửu cố gắng làm như không thấy gì, cúi đầu chuẩn bị rời đi, nào biết được bị Ban Họa gọi lại.

Vậy thì tốt, ta không cần phái người đi một chuyến rồi. Ban Họa móc ra hai con châu chấu lá tre: Chủ tử ngươi hay nói, khi còn bé chưa từng được chơi những thứ này. Đây, ngươi mang về cho chàng, ta giúp chàng đền bù tổn thất tuổi thơ.

Đỗ Cửu mờ mịt tiếp nhận mấy con châu chấu lá tre: Tạ, tạ Quận Chúa?

Hầu Gia nhà bọn họ từ nhỏ đến lớn sẽ không chơi những thứ này, rốt cuộc Quận Chúa mua những thứ lặt vặt này từ góc nào thế? Khoan hãy nói, tay nghề coi như không tệ, bện châu chấu thật đáng yêu, tiểu hài tử nhất định sẽ thích.

Nhưng mà Hầu Gia nhà bọn họ là tiểu hài tử sao?

Nhưng đối mặt với Phúc Nhạc Quận Chúa cười híp hai mắt, hắn rất sợ cúi đầu xuống, không dám lộ ra chút lạ thường nào.

Được rồi, ngươi về đi. Ban Họa hài lòng lộ ra một nụ cười, quay người đi vào đại môn Ban gia. Bộ dáng nhẹ nhõm vui vẻ, hiển nhiên là quên đi phía sau nàng còn một người đang quỳ.

Đại môn Ban gia chậm rãi đóng lại, mắt Đỗ Cửu nhìn Tạ Khải Lâm, vị hôn phu tiền tiền nhiệm của Phúc Nhạc Quận Chúa, quyết định đi đến chỗ hẻo lánh, tận lực không tiến vào ánh mắt Tạ Khải Lâm. Nhưng mà lúc hắn nói chuyện cùng Ban Họa, Tạ Khải Lâm đã thấy hắn.

Đỗ hộ vệ. Tạ Khải Lâm từ dưới đất đứng lên, gọi Đỗ Cửu chuẩn bị vội vàng rời đi lại: Tại hạ có một câu muốn nói với Dung Bá gia...

Tạ nhị công tử, bây giờ ngươi phải gọi gia chủ của chúng ta là Hầu Gia rồi. Đỗ Cửu cắt ngang Tạ Khải Lâm: Nếu ngươi là có lời gì, có thể nói trước mặt Hầu Gia nhà chúng ta, tại hạ không thông văn, nếu lỡ lời, nói ra mấy chữ không phải. Cho nên câu nói này, ngài không cần nói trước mặt tại hạ.

Luôn cảm thấy thời gian chung đụng cùng Phúc Nhạc Quận Chúa nhiều, hắn nói chuyện cũng bắt đầu có phong phạm của Phúc Nhạc Quận Chúa rồi, cái này là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

Cáo từ. Đỗ Cửu thi lễ, quay người vội vàng rời đi, lưu lại cho Tạ Khải Lâm một bóng lưng bình tĩnh.

Tạ Khải Lâm kinh ngạc đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu phủ Tĩnh Đình Công, lại có loại cảm giác không biết chiều nay ra sao.

Ban Họa trở lại nội viện, tìm tới phụ mẫu, liền nói chuyện mượn đại phu với bọn họ.

Việc này con làm rất khá. Sau khi Âm thị nghe xong, cười: Thiên hạ không có đại phu nào có thể chữa bệnh như vậy, trừ phi là thần tiên xuất thủ, không thì Tạ gia đại lang cũng chỉ có thể phế đi.

Con cũng nghĩ như vậy, cho mượn tốt hơn không cho. Ban Họa một tay chống cằm: Nhưng mà vận khí này của Tạ gia đại lang cũng thực sự là...

Âm thị rủ mí mắt xuống cười nhạt một tiếng: Ai biết là vận khí không tốt, hay gặp báo ứng chứ?

Mẫu thân, tỷ, chúng ta cấp đại phu cho Tạ gia, nhưng lại trị không hết cho Tạ gia đại lang, Tạ gia có thể oán chúng ta cố ý để đại phu không chữa khỏi cho hắn ta không? Với Ban Hằng thấy, cả nhà Tạ gia đều là tiểu nhân, lòng dạ còn nhỏ hơn kim.

Quản bọn họ nghĩ như thế nào, nếu bọn họ không biết xấu hổ, chúng ta cũng không ngại náo chuyện này cho cả thiên hạ đều biết. Con của ông ta bị người ta phế đi ‘của quý’, trị không khỏi liền trách người khác không xuất lực. Ban Hoài trào phúng cười một tiếng: Lời này truyền ra, chỉ làm thiên hạ cười nhạo mà thôi.

Ông nói bậy bạ gì đấy? Âm thị trừng Ban Hoài một cái, loại lời thô tục này có thể nói ngay trước mặt nhi nữ sao?

Ban Hoài rụt cổ một cái: Ta nói sự thật mà, có thể giúp Tạ gia đại lang giữ được tính mạng đã xem như dùng bản lĩnh thật sự rồi, chẳng lẽ còn có thể làm làm hắn ta biến trở về làm nam nhân chân chính, việc này đem đến đâu nói lí, cũng không oán được trên đầu chúng ta.

Hắn ta vẫn sống tốt. Âm thị cười như không cười nói: Dạng người này, nên sống cho tốt, tốt xấu đã từng là nhân trung long phượng mà.

Phu nhân, hình như




/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status