Công pháp mà Kim lão ma tu luyện, có tên là Khí Hồn quyết.
Cho nên Kim lão ma đối với việc khống chế pháp khí linh khí có tạo nghệ vô cùng sâu, một chiêu tụ lý càn khôn của hắn vừa ra, cho dù là đối mặt với cao thủ thông thần cảnh, thì hắn cũng nắm chắc mấy phần đem linh khí của đối phương đoạt đi.
Ầm!
Không thể nào ~~~~ một tiếng động lớn vang lên, sau đó ống tay áo của Kim lão ma nhất thời nổ tung ra, hóa thành từng đạo từng đạo mảnh vụn.
Một chiêu Tụ Lý Càn Khôn của hắn không những không có đoạt được trường thương của khôi lỗi, trái lại hắn còn bị đối phương triệt để phá tan chiêu thức này.
Ha ha ha, không hổ danh là đạo khí, quả nhiên không phải là vật tầm thường! Kim lão ma không những không giận mà còn lấy làm mừng, trên mặt lộ ra ý cười vô hạn.
Thực tế mà nói nếu con khôi lỗi này mà sử dụng trường thương là linh khí, thì chưa tới vài khắc nó chắc chắn là sẽ bị Kim lão ma đoạt lấy.
Thế nhưng dù sao đạo khí so với linh khí thì cường hãn hơn không phải vài lần, cho nên Kim lão ma ra tay lần đầy cũng không có đắc thủ!
Chém! ! Con khôi lỗi này không bị một chiêu Tụ Lý Càn Khôn của Kim lão ma đẩy văng ra mà còn tiếp tục lần thứ hai tiến lên phun ra một chữ này, nó thừa thắng xông lên tiếp tục truy kích về hướng của Kim lão ma, trường thương của nó lần thứ hai chĩa ra hướng về phía trước, đồng thời trên đầu mũi thương bỗng lóe lên một đạo hàn mang sắc bén bùng nổ bắn ra.
Trên mặt Kim lão ma lập tức lộ ra nụ cười gằn: Ngươi chỉ là một con rối mà thôi, ngươi thật sự cho rằng lão ma ta không thể diệt được ngươi sao?
Đang khi nói chuyện, trên tay Kim lão ma thủ liền xuất hiện một thanh liễu diệp phi đao.
Trường thương có ưu thế của trường thương, gọi là dài một tấc một tấc mạnh, thế nhưng nó tương tự cũng có chỗ tai hại.
Tay cầm liễu diệp phi đao của Kim lão ma vung lên một cái, thanh phi đao trong tay hắn nhất thời hóa thành một tia chớp, dùng thế sét đánh bắn về phía ngực con khôi lỗi.
Nếu như là tu sĩ bình thường mà nói, có lẽ họ sẽ nhắm về phía cổ hoặc là con mắt khôi lỗi để ra tay, bởi vì phi đao là loại binh khí công kích vào chỗ đó mới phát huy được hết uy lực.
Thế nhưng Kim lão ma lại không giống vậy, hắn biết cho dù khôi lỗi có bị chém đứt đầu đi chăng nữa, thì sức chiến đấu của nó vẫn hoàn hảo không sứt mẻ gì như trước.
Cho nên nếu nuốn đối phó với khôi lỗi, thì phương pháp tốt nhất chính là hủy diệt linh thạch ở vị trí ngực của khôi lỗi!
Cho nên Kim lão ma vừa ra tay chính là bắn về phía áo giáp trước ngực của khôi lỗi không chút lưu tình nào.
Leng keng! Âm thanh sắt thép va chạm truyền tới tai mọi người, lúc này nơi ngực con khôi lỗi tuôn ra một chuỗi đốm lửa, thế nhưng lông tóc của nó vẫn như trước không tổn hại một chút nào.
Tông chủ Toái Ngọc tông Bùi Nguyên không nhịn được mà kinh hô lên: “Áo giáp Thật cứng rắn, bộ áo giáp này, chí ít cũng là cấp bậc thượng phẩm linh cấp đó nha! !
Áo giáp, không giống với binh khí, tuy rằng đồng dạng là đồ vật của tu sĩ, thế nhưng so với binh khí thì nó quý giá hơn rất nhiều lần.
Nếu như trong tình huống bình thường mà nói, một cái áo giáp cấp bậc trung phẩm linh khí, giá trị thậm chí có thể so với một cái thần binh cấp bậc thượng phẩm linh khí.
Áo giáp cấp bậc thượng phẩm linh khí, tuy rằng có giá trị không bằng đạo khí, thế nhưng cũng đồ vật vô cùng quý giá!
Kim lão ma thấy vậy liền cười gằn: Áo giáp cấp bậc linh khí, lão ma ta không biết đã nghiên cứu qua biết bao nhiêu lần. Nếu như là sống mà có một thân trang bị như thế này, thì quả thật lão ma ta sẽ không thể là đối thủ của ngươi, thế nhưng thật đáng tiếc ngươi chỉ là một con rối mà thôi! !
Tu vị của con khôi lỗi này, tuy rằng có thể so với tu sĩ cảnh giới thông thần, thế nhưng cùng tu sĩ thông thần cảnh so ra, vẫn là kém hơn không ít, dù sao nó cũng chỉ là đồ vật không có linh trí!
Tụ Lý Càn Khôn! Kim lão ma lại lần nữa quát lạnh ra một tiếng.
Theo thanh âm của hắn, ống tay áo còn lại của hắn liền chuyển động, mà lần này mục tiêu của hắn, không còn là thanh trường thương của con khôi lỗi nữa, mà là áo giáp trên người nó!
Xèo! Thân ảnh Kim lão ma nhanh chóng quay ngược lại, hóa thành một đạo Mị Ảnh, chớp mắt hắn đã chạy xung quanh con khôi lỗi được vài vòng.
Sau khi hắn dừng lại, lúc này trong tay hắn liền xuất hiện một chiếc gương.
Đây chính là hộ tâm kính ở trên áo giáp của khôi lỗi!
Kim lão ma không có cách nào đem trường thương cấp đạo khí kia đoạt đi, thế nhưng hắn vẫn có thể ra tay đối với áo giáp của khôi lỗi đoạt đấy.
Có điều áo giáp mặc ở trên người khôi lỗi, nếu như muốn toàn bộ lột ra quả thật là có một chút khó khăn, thế nhưng nếu đem hộ tâm kính ở trên ngực khôi lỗi lấy đi, như vậy sự tình sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Hộ tâm kính bị đoạt, ngực nó lập tức lộ ra sơ hở.
Xèo! ! ! Kim lão ma lúc này lại ra tay, vẫn là một thanh liễu diệp phi đao bắn ra.
Những thanh liễu diệp phi đao này của Kim lão ma được đặc biệt luyện chế ra không ngời lại là linh khí, tuy rằng chỉ là hạ phẩm linh khí, thế nhưng do chính tay hắn luyện chế ra, cho nên hắn có thể làm được tâm ý tương thông đối với nó.
Lần này phi đao vẫn chuẩn xác không sai sót chủ nào bắn trúng ngực khôi lỗi, nhất thời đem ngực nó bắn nổ tung ra.
Ngực bị nổ tung, linh thạch ẩn chứa bên trong cũng bị phá nát mà rơi ra, rớt xuống xung quanh.
Mà con khôi lỗi đã mất đi linh thạch, liền không còn nguồn cung cấp năng lượng để hoạt động nữa, nhất thời liền ngã xuống mặt đất.
Kim lão ma đi tới, đem chuôi trường thương cấp bậc Đạo khí này nắm trong tay, hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua đám người Bùi Nguyên cùng Lý Binh ở sau lưng, lạnh lùng nói: Các ngươi nếu muốn chuôi trường thương này, liền tự thân lại đây cướp lấy đi, đừng nói lão ma ta hẹp hòi không cho các ngươi cơ hội!
Bùi Nguyên cùng Lý Binh nhìn nhau một chút, đều nhìn ra được trong ánh mắt của đối phương hiện lên sự bất đắc dĩ.
Thực lực của bọn họ vốn là không bằng Kim lão ma, bây giờ Kim lão ma lại chiếm được một thanh đạo khí, hiện tại coi như là bọn họ liên thủ lại, cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của Kim lão ma.
Ha ha! Nhìn thấy mọi người không dám theo tiếng, Kim lão ma liền cười nhạo nói: Đã như vậy, thanh trường thương này liền thuộc về lão ma ta.
Đừng nói lão ma ta không có tình người, bộ áo giáp này, ta cũng không cần vậy thì đưa cho các ngươi đi, ngược lại lão ma ta cũng không có chiếm hết nha.
Nói xong, Kim lão ma cầm hộ tâm kính trong tay ném về phía con khôi lỗi đang nằm, xem ra hắn sẽ thật sự không ra tay đoạt nó rồi.
Nghe được lời nói này của Kim lão ma, trên mặt hai người Bùi Nguyên cùng Lý Binh liền hiện lên vẻ kinh hỉ.
Kim lão ma không để ý đến bộ áo giáp này, thế nhưng bọn họ lại rất quan tâm tới nó, bởi vì hai người bọn họ dù là tông chủ của trung phẩm tông môn, thế nhưng cả hai đều không có áo giáp cấp bậc thượng phẩm linh khí quý giá như thế.
Bùi Nguyên, bộ áo giáp này là của ta, các bảo vật còn lại phía sau, ta đều không tranh giành với ngươi nữa được không? Lý Binh lúc này liền mở miệng nói.
Bùi Nguyên lập tức cười lạnh nói: Ha ha, ngươi nói thật hay nha, vạn nhất đằng sau không còn có bảo vật gì xuất hiện, vậy ta chẳng phải là tay không mà về sao?
Lý Binh cau mày nói: Vậy ngươi muốn như thế nào?
Bùi Nguyên vung tay lên, mở miệng nói: Nguyên tắc công bằng, ta và ngươi tỷ thí một trận, ai thắng thì bộ áo giáp này sẽ thuộc về người đó!
Nghe được lời nói này của Bùi Nguyên, Lý Binh cũng không còn cách nào từ chối nữa, hai người trực tiếp liền chuẩn bị động thủ với nhau.
Lý Binh cùng Bồi Nguyên vì một bộ áo giáp mà tranh chấp không ngừng, trong khi Kim lão ma cầm lấy chuôi đạo khí trường thương này lên tỉ mỉ nghiên cứu không để ý đến bọn họ nữa.
Mà Diệp Thần ở một bên, vẫn lãnh đạm nhìn mọi việc như cũ, cũng không có làm ra bất cứ hành động gì.
Tông chủ, chúng ta có nên ra tay không? Lý Tiêu Dao quay về phía Diệp Thần truyền âm nói.
Diệp Thần cũng không biết thuật truyền âm, cho nên hắn chỉ yên lặng lắc đầu, nhẹ giọng nói rằng: Chờ một chút, chúng ta liền yên lặng xem kỳ biến đi.
Nếu mọi người đã không biết thực lực của Lý Tiêu Dao, như vậy Diệp Thần tự nhiên vẫn sẽ tiếp tục ẩn giấu không hiện, lúc này hắn cũng không cần thiết phải bại lộ con bài tẩy quá sớm.
Hơn nữa nhìn tình huống bây giờ mà nói, đối phương tựa hồ đã bắt đầu nội chiến rồi, cho nên Diệp Thần tự nhiên cũng sẽ không đứng ra.
Ở một bên khác, Kim lão ma đang nghiên cứu trường thương, nhìn thấy những mảnh linh thạch vỡ trên mặt đất. Những mảnh linh thạch này, tự nhiên là từ trên ngực con rối rơi ra rồi, bây giờ bị phá nát, nên triệt để bị phế bỏ.
Đây, không phải linh thạch. Kim lão ma đột nhiên kinh ngạc mở miệng nói.
Chẳng trách có thể làm cho một con khôi lỗi hoạt động trong ngàn năm lâu dài, nguyên lai bên trong con khôi lỗi này sử dụng không phải linh thạch, mà là Thiên Tinh a! !
Kim lão ma ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn một chút tinh thể bị hắn phá nát nằm trên mặt đất, có chút bất đắc dĩ nói: Quả nhiên là Thiên Tinh, đáng tiếc đã triệt để bị phế bỏ rồi.
Thiên Tinh?
Thời điểm Diệp Thần nghe được hai chữ này, con mắt hắn bỗng nhiên sáng lên.
Nếu như Diệp Thần nhớ không lầm, Tạo Nhân Hệ Thống nhân vật ở khu Thần Thoại bản diện, toàn bộ đều không phải dùng linh thạch sáng tạo ra, mà là dùng Thiên Tinh a!
/406
|