Tông chủ Huyền Vũ tông Lưu Đào khi thấy người tùy tùng này từ phía sau lưng mình bước ra, hắn lập tức liền biến sắc. Hắn biết người dám nói ra câu này ở sau lưng mình chính là chỗ dựa của mình, tông chủ Toái Ngọc tông, tên này rốt cục vẫn là không nhịn được mà ra tay rồi.
Tông chủ Toái Ngọc tông Bùi Nguyên, thân là cao thủ thông thần cảnh, tuy rằng chỉ là thông thần sơ kỳ, thế nhưng hắn vẫn là tồn tại mà các tông chủ cùng mọi người nơi đây không thể chống đối.
Theo ý nghĩ của Bùi Nguyên, đám người của các hạ phẩm tông môn này, trong mắt hắn mà nói đều là một đám rác rưởi không hơn không kém, căn bản không thể tạo ra sóng gió gì.
Bây giờ hắn đã tiến vào bên trong Hoàng Thiên bí cảnh rồi, thì những tên nhãi nhép này cũng đến lúc không cần tồn tại nữa, vạn nhất nếu đám tông chủ này trong bí cảnh chiếm được kỳ ngộ cùng bảo vật nghịch thiên gì đó mà nói, thì hắn liền là khóc không ra nước mắt rồi.
Bởi vì Bùi Nguyên đã đem toàn bộ Hoàng Thiên bí cảnh này xem là vật trong túi mình, cho nên hắn không thể để cho bất cứ ai lấy đi đồ vật của mình.
Chỉ có đem toàn bộ người đang đứng nơi đây giết hết đi, hắn mới có thể một mình hốt trọn bảo tàng nơi đây.
Lưu Đào thấy hành động lần này đã không còn có thể giấu được nữa nên hắn dứt khoát đứng lên, lớn tiếng nói với mọi người: Vị này chính là tông chủ Toái Ngọc tông của Ngọc Hải thành Bùi Tông chủ, các ngươi lúc này nên chấm dứt mộng tưởng đoạt bảo đi? Bây giờ bảo vật bên trong Hoàng Thiên bí cảnh, tất cả sẽ thuộc về chúng ta các ngươi đừng mơ tưởng nữa!
Nghe được lời nói của Lưu Đào, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng giận dữ, lúc này có vài cái tông chủ đều không nhịn được mà phản bác: Lưu Đào, ngươi thật đúng là ăn cây táo mà rào cây sung, thân là một phần tử của Nguyệt Thai thành, vậy mà ngươi lại đi cấu kết với người của Ngọc Hải thành, thực sự là vô liêm sỉ!
Ngọc Hải thành cùng Nguyệt Thai thành chúng ta trước giờ luôn luôn là thế như nước với lửa đấu đá nhau trong nhiều năm, ngươi lúc này tại sao lại có thể cấu kết với Toái Ngọc tông của Ngọc Hải thành phản bội chúng ta như vậy? Hoàng Thiên bí cảnh, phải là của Nguyệt Thai thành chúng ta mới đúng chứ! !
. . .
. . .
Mấy tông chủ đồng thời cùng mở miệng trách cứ Lưu Đào, trong giọng nói tràn ngập vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng.
Tông chủ Toái Ngọc tông, bọn họ cũng từng nghe nói qua, cùng Huyền Tâm tông có địa vị như nhau, cả hai tông chủ đều là cao thủ thông thần cảnh.
Trước đây ở Huyền Tâm tông, Vương Thiên Lâm có thể bị mọi người đồng tâm hiệp lực giết chết, là bởi vì hắn đã trúng phải Vạn Độc Trùy Tâm Thủ rồi. Bây giờ Bùi Nguyên cũng là cao thủ cảnh giới thông thần, và trên hết hắn cũng không bị trúng cái kịch độc gì, cho nên coi như tất cả bọn họ lúc này liên hợp lại, cũng vị tất là đối thủ của hắn.
Cho tới tông chủ La Lôi tông Dương Tiêu, vào lúc này lại là bàng quan không nói một lời chỉ đứng ở nơi đó mà xem xét hoàn cảnh, bởi vì bọn họ kỳ thực cũng cấu kết với cường giả ở ngoài Nguyệt Thai thành.
Mà ngay ở thời điểm vài tông chủ đang quay về phía Lưu Đào tức giận mắng nhiếc, Lưu Đào thế nhưng lại bỗng nhiên trợn trừng hai mắt, mặt đầy vẻ sợ hãi cùng thất thố.
Bởi vì lúc này trên lồng ngực hắn đã có một bàn tay đặt tại nơi đấy, trực tiếp đem trái tim của hắn bóp nát thành vụn phấn!
Vì cái gì. . . Tại sao? Lưu Đào mặt đầy vẻ không cam lòng, quay về phía Bùi Nguyên ở phía bên cạnh hỏi.
Người ra tay tiêu diệt Lưu Đào, vậy mà lại chính là Bùi Nguyên, tông chủ Toái Ngọc tông, chỗ dựa của hắn.
Bùi Nguyên lạnh lùng nhìn Lưu Đào đang hấp hối trên tay một chút, rồi thản nhiên nói: Bản tông đã tiến vào Hoàng Thiên bí cảnh rồi, cho nên ngươi đã không còn một chút giá trị lợi dụng nào nữa. Hơn nữa bản tông cũng không có bại lộ thân phận ra ngoài, ai cho phép ngươi đem thân phận của bản tông nói ra?
Nghe được câu trả lời này của Bùi Nguyên, trên mặt Lưu Đào liền lộ ra một nụ cười thảm, ánh mắt hắn dần dần tan rã, triệt để chết đi.
Đáng đời, muốn chết! ! Cách đó không xa, vài vị tông chủ mắng khi nhìn thấy cảnh này cũng ngoan thoại vài lời nói ra.
Diệp Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn thi thể Lưu Đào, trong lòng cũng không có dấy lên cái gợn sóng gì to tác cả.
Chuyện này. . . Chính là kết cục của việc tranh ăn với mãnh hổ!
Lưu Đào mở cửa đem tên Bùi Nguyên này mang tới đây, bất luận thế nào cũng là hành vi vô sỉ không thể chấp nhận được. Hắn quá mức muốn tiêu diệt Thiên Linh tông, vì lẽ đó cũng không có đem tất cả lợi hại trong đó cân nhắc qua một chút nào.
Nếu như Bùi Nguyên thật sự là ở bên trong Hoàng Thiên bí cảnh này thu hoạch được bất cứ cái gì, thì cuối cùng hắn chắc chắn cũng sẽ ra tay giết Lưu Đào để diệt khẩu.
Một bên quan khán, lúc này tông chủ Cuồng Phong tông Liễu Công Minh cùng tông chủ La Lôi tông Dương Tiêu đều hơi nhướng mày một chút, trái tim cũng bất giác gia tốc bắt đầu nhảy dựng lên.
Hai người bọn họ khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên lại có một loại cảm giác kinh khủng tột độ.
Tựa hồ kết cục của Lưu Đào này, chính là kết cục sau này của bọn họ!
Hai người bất tri bất giác liền liếc mắt nhìn về phía tên tùy tùng đang ẩn dấu ở bên cạnh mình kia, trong lòng lập tức đấy lên vẻ sợ hãi.
Bùi huynh, ngươi cũng thật là nóng nảy nha! Cái tên tùy tùng vẫn luôn đứng sau lưng Liễu Công Minh trầm mặc không nói kia kia lúc này đột nhiên đi ra, thản nhiên nói với Bùi Nguyên.
Hắn đem áo choàng đang phủ kín đầu mình kia hất ra, lộ ra một khuôn mặt bị che kín bởi những vết sẹo ngang dọc trông thật kinh khủng.
Nếu như một người, trên khuôn mặt có một vết sẹo, thì sẽ có một tia mị lực ẩn hiện trong thần thái. Thế nhưng nếu như là một người trên khuôn mặt mình khắp nơi đều là vết sẹo chi chít, như vậy sẽ làm cho người ta chỉ còn lại cảm giác khủng bố mà thôi.
Bùi Nguyên nhìn nam nhân đột nhiên bước ra này, trên khuôn mặt lập tức lộ ra một tia lạnh lùng, nói: Lý Binh, thật không nghĩ tới ngươi cũng có thể đại giá quang lâm trực tiếp từ Chân Quan thành đi tới đây nha.
Lân cận Nguyệt Thai thành, cũng có hai tòa thành trì có khoảng cách không xa, chính là Chân Quan thành cùng Ngọc Hải thành.
Ở hai thành trì này cũng giống như ở Nguyệt Thai thành, có một trung phẩm tông môn ở vị trí bá chủ. Ở Ngọc Hải thành thì là Toái Ngọc tông, còn lại ở Chân Quan thành chính là Chân Minh tông.
Mà Lý Binh đột nhiên bước ra này, chính là tông chủ của Chân Minh tông, tương tự cũng là cao thủ có tu vị thông thần cảnh tiền kỳ.
Ta vì sao lại không thể tới a? Hoàng Thiên bí cảnh này, tự nhiên là dành cho người có tài, chỉ cần ngươi mạnh mẽ liền sẽ chiếm được nó. Lẽ nào Bùi Nguyên ngươi thật sự coi mình là vô địch thiên hạ sao? Lý Binh nhìn Bùi Nguyên, thản nhiên nói ra một câu.
Bùi Nguyên thấy vậy liền cười nói: Ta đã đoán trước được, sự kiện Hoàng Thiên bí cảnh lần này, tuyệt đối sẽ không thuận buồm xuôi gió như dự tính. Đã như vậy, ngươi cũng đừng giấu đầu lòi đuôi nữa, nơi đây còn có một vị huynh đệ thông thần cảnh nữa, không biết là ai vậy?
Lấy cảnh giới cùng năng lực nhận biết của Bùi Nguyên, tự nhiên là có thể nhận ra được ở vị trí của La Lôi tông cũng ẩn giấu một vị cao thủ thông thần cảnh.
Còn Lý Tiêu Dao, bởi vì hệ thống tu luyện của hắn cùng Huyền Tinh đại lục có khác biệt quá lớn, cho nên trừ phi là người có thực lực vượt xa Lý Tiêu Dao, nếu không căn bản sẽ không có cách nào có thể nhận biết được thực lực cụ thể của Lý Tiêu Dao.
Mà lúc này ở nơi của La Lôi tông, cũng có một người áo đen lập tức đứng dậy, trước đó hắn vẫn cúi đầu không ra, cho nên cũng không có ai có thể nhìn thấy dung mạo thật của hắn được.
Mà thời khắc khi đã bị Bùi Nguyên nói toạc ra thân phận, hắn tự nhiên là không thể ngồi yên nữa rồi cho nên dứt khoát ngẩng đầu lên.
Kim lão ma, không ngời lại là ngươi! ! Sau khi thấy dung mạo của người này Bùi Nguyên cùng Lý Binh đồng thời kinh hô lên, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kiêng kỵ vô cùng.
Các vị tông chủ ở một bên quan sát lúc này trên mặt cũng liền lộ ra vẻ kinh hãi, thậm chí trong ánh mắt một số người còn mang theo một tia hoảng sợ.
Kim lão ma, ở toàn bộ Tử Vân cương vực cũng coi như là một tồn tại tiếng tăm lừng lẫy, hắn không thuộc về bất kỳ một tông môn nào, mà là một tên tán tu.
Một tên tán tu, không có chỗ dựa cùng hỗ trợ của bất kì tông môn nào, vậy mà lại có thể tu luyện tới thông thần cảnh trung kỳ, thiên phú bực này thực sự là làm cho người nghe kinh hãi.
Kim lão ma nguyên danh là Kim Mộng Sở, bởi vì hắn không thuộc về bất kì một tông môn nào, cho nên phong cách làm việc của hắn từ đó đến giờ đều không kiêng dè bất cứ gì, không có bất kỳ ràng buộc nào cả, cho nên hắn luôn coi trời bằng vung.
Giết người, phóng hỏa, hiếp dâm, cướp đoạt. . . Những thứ này hắn đều đã trải qua rồi.
Mà nếu như hắn vẻn vẹn chỉ làm những việc đó mà thôi, thì hắn cũng chỉ là một kẻ ác không hơn không kém, cũng không đáng để cho người ta nghị luận quá nhiều.
Thế nhưng điều đặc biệt ở hắn chính là, Kim Mộng Sở không chỉ làm việc ác, mà hơn hết chính là hắn cũng thích làm việc thiện tích đức cho đời.
Hắn giết người, thế nhưng hắn cũng cứu người, thậm chí còn là ra tay trừ gian diệt ác!
Mặc kệ là làm chuyện gì, trước tiên hắn đều xem tâm tình của mình mà hành động, đây chính là sự hấp dẫn của hắn, cực kỳ hào hiệp, không tuân thủ bất kỳ quy tắc đạo đức gì.
Sở dĩ Kim Mộng Sở được xưng hô là Kim lão ma, bởi vì hắn không chỉ có yêu thích giết người xấu, mà hắn cũng là cực kì yêu thích giết người tốt!
Kim lão ma có một nguyên tắc làm việc chính là: kẻ quá xấu nếu như hắn nhìn không hợp mắt, hay như ngươi quá tốt, chỉ cần hắn nhìn thấy không hợp nhãn, thấy ngứa mắt, hắn đều sẽ trực tiếp ra tay giết chết đối phương cho xong việc.
Diệp Thần hắn cũng từng nghe nói qua cái kì tài này, trên thực tế theo ý của Diệp Thần mà nói, người này không phải là Ma , mà nên dùng chữ Tà để hình dung về tính cách của hắn.
————————
/406
|