Ngón tay giết hướng Diệp Thần tốc độ rất chậm, đơn giản là tùy tiện một kích, thế nhưng nó vẫn khiến cho Diệp Thần phải xử ra toàn lực để đối kháng, bởi vì dưới uy áp của một ngón tay này, hắn đã có loại cảm giác vô pháp tránh né!
Tựa hồ một ngón tay chậm chạp này, đã đem toàn bộ không gian chung quanh hắn phong tỏa, để cho hắn lui cũng không thể lui được nữa, tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể chính diện chống đỡ lại ngón tay này.
Rữa! Thiên Toái Đao của Diệp Thần chém xuống.
Lại một cái ánh đao chói mắt đến cực điểm được hắn xử ra, Ngạo Hàn Lục Quyết Đệ Lục Thức, cũng là một chiêu bá đạo nhất.
Lãnh Nhận Băng Tâm.
Một chiêu này tên rất phổ thông, không có chút khí phách cùng sắc bén nào, thế nhưng mà uy lực của một chiêu này, là không thể hoài nghi, bởi vì đây là sát chiêu mạnh nhất!
Bên trên Thiên Toái Đao có hàn mang lưu động, những tia hàn mang này, ngưng kết thành hàn băng, đồng thời so với thời điểm thi triển Băng Phong Tam Xích, càng để cho tâm thần người ta rung động mạnh mẽ hơn.
Chỉ là trong nháy mắt, trên thân đao đã hiện lên đầy màu sắc của ngọc lưu ly, trở thành một thanh băng đao. Băng đao này vô cùng chói mắt, tuy không có phong mang, càng không có lệ khí toát ra, thế nhưng mà nó lại có một loại sát ý lãnh khốc đến mức tận cùng.
Nhất là Diệp Thần tại giờ khắc này, hắn cũng không có vận chuyển Băng Tâm Quyết, thế nhưng cả người hắn lúc này lại làm cho người ta có loại cảm giác lạnh lẽo vào sâu trong tâm hồn, thậm chí còn có loại lạnh sống lưng, giống như là bị đóng băng trong băng phong ngàn năm vậy.
Lãnh Nhận Băng Tâm, tổn thương địch nhân, băng lại chính là mình.
Đả thương địch thủ một nghìn, Tự tổn hại tám trăm!
Cho nên một chiêu Lãnh Nhận Băng Tâm này, Diệp Thần cùng Nhiếp Phong cũng rất ít khi sử dụng, bởi vì đây là chiêu thức chân chính liều mạng, giống như đồng quy vu tận vậy.
Dĩ nhiên, loại đả thương địch thủ một nghìn Tự tổn hại tám trăm này, thường thường đều là công kích cường đại nhất!
Đáng tiếc, coi như là một chiêu này, cũng không có đem lại cho Diệp Thần một chút hy vọng nào.
Băng Đao lập tức chém ra. Không khí tựa hồ cũng bị đông kết lại, đạo ngón tay màu đen kia làm việc càng thêm thong thả, điều này làm cho Diệp Thần thấy được ánh rạng đông, bởi vì ... lực công kích ngón tay này nhìn qua thật sự là vô cùng yếu ớt.
Đáng tiếc, sự thật vẫn là tàn khốc.
Ca sát! Băng Đao ở dưới lực ép của ngón tay này trong nháy mắt liền phát ra âm hưởng thanh thúy, lớp băng thốn bao quanh mặt ngoài Thiên Toái Đao lập tức tan vỡ, rơi ầm ầm xuống mặt đất.
Bất quá cũng may Thiên Toái Đao chính là Thượng Phẩm Đạo Khí, cứng rắn không gì sánh được, cho nên mặt ngoài thân đao ngưng tụ lớp băng tuy rằng nát, thế nhưng bản thân thanh đao cũng không chịu một chút thương tổn nào.
Loảng xoảng! Đao không có bị hao tổn, thế nhưng mà Diệp Thần lại không chịu nổi một một ngón tay kinh khủng như vậy, ngũ chỉ hắn đồng thời rung động, Thiên Toái Đao tuột khỏi tay ra, rơi vào trên mặt đất xa xa.
Mà một chỉ này, vẫn là mạn thôn thôn ý chỉ hướng về phía Diệp Thần. Không nhanh không chậm, vẫn đạm nhiên như cũ.
Đồng thời lúc Thiên Toái tuột ra khỏi tay Đao Diệp Thần, cự ly của một chỉ này đã cách Diệp Thần chỉ còn có mấy bước.
Diệp Thần trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn nhìn rất rõ ràng, một chỉ này chỉ là một kích của đối phương tùy ý đánh ra, căn bản cũng không có tiêu hao một chút lực lượng gì.
Hắn thấy mình sử xuất ra một chiêu Lãnh Nhận Băng Tâm này, chí ít cũng có thể phá giải được một chỉ này của đối phương. Bởi vì sự cường thế của Lãnh Nhận Băng Tâm không cần nói cũng biết, là đại sát chiêu chân chánh.
Nhất là để bạo phát ra một chiêu này, trong cơ thể Diệp Thần đã bị tổn thương cực lớn. Hắn cảm giác được nơi trái tim mình đã đóng một lớp băng mỏng, mỗi một lần nhảy lên đều thập phần gian nan.
Đả thương địch thủ một nghìn, tự tổn hại tám trăm, đó cũng không phải là vui đùa a!
Kết quả một chỉ này của đối phương lông tóc vẫn không có tổn hao gì, đồng thời vẫn như trước thong thả giết hướng về phía mình.
Chết tiệt! Diệp Thần rống giận, nhìn chằm chằm về phía hắc sắc chỉ ấn bất túc cách mình ba thước. Trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.
Một chỉ này nếu như đánh lên trên đầu mình, thì mình thật sự là phải chết không thể nghi ngờ !
Đây chính là chênh lệch cảnh giới giữa Thông Thần cùng Nguyên Thần cảnh sao ? Căn bản không có chút nào khả năng nào vượt qua! Đồng thời, đây còn là một tu sĩ Nguyên Thần cảnh bản thân đã bị trọng thương.
Khuôn mặt Diệp Thần lộ vẻ bất đắc dĩ. Nhưng mà hắn lại không có buông tha, hắn bỗng nhiên nộ trợn tròn mắt, trong miệng phát ra một tiếng hét điên cuồng.
Linh đài hắn chấn động, đem ma khí bên cạnh linh đài triệt để bạo phát nổi lên.
Cái đoàn ma khí sau khi vào trong thức hải của Diệp Thần thì ngưng tụ thành cỡ nắm tay, chính là thời điểm ở Tử Nguyệt thành, Diệp Thần từ trên người của Nhiếp Phong hấp thu được mà có.
Trước hai lần sử dụng Ma Đao, Diệp Thần cũng là từ trên đoàn ma khí cỡ nắm tay đó lấy xuống một tia, mới có thể thuận lợi thi triển ra Ma Đao.
Hôm nay để đối kháng với hắc bào nhân này, Diệp Thần đã đem tất cả ma khí mà hắn thu được toàn bộ điều động ra.
Cái đoàn ma khí cỡ nắm tay ly khai khỏi linh đài của Diệp Thần rồi bỗng xuất hiện ở trước mặt hắn, ma khí cuồn cuộn kinh người, tản ra khí tức âm u kinh khủng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì cực nhanh, thời gian điều động ma khí, bất quá là trong nháy mắt mà thôi.
Ma khí thật là tinh thuần! Trên mặt Thái Thượng Trưởng Lão Phi Hạc Tông Hà Thiệu Minh liền lộ ra vẻ kinh ngạc, mở miệng nói.
Phi Hạc Tông tuy rằng không là ma đạo tông môn, thế nhưng mà bọn họ cũng không gây trở ngại cho đệ tử bên trong tu luyện ma công, chỉ cần khiến cho bản thân mình mạnh lên, thì có tu luyện ma công cũng không ai để ý cả, thậm chí bên trong Tàn Thư Các của Phi Hạc Tông còn có một bộ ma công là là Lục Hợp Quỷ Ma Quyền.
Vừa rồi hắn sử xuất ra một chỉ kia, chính là Lục Hợp Quỷ Ma Quyền, là hắn dùng ma khí tùy ý ngưng tụ một chỉ điểm ra.
Ở dưới ánh mắt của Hà Thiệu Minh, mình tu luyện Lục Hợp Quỷ Ma Quyền, tuy rằng cũng có ma khí, thế nhưng mà ma khí của mình tuy rằng cũng tinh thuần, thế nhưng mà trình độ lại xa xa không bằng ma khí của Diệp Thần bộc phát ra.
Chờ bắt được tiểu tử này, nhất định phải cẩn thận thẩm vấn một phen, xem ra trên người của hắn có không ít bí mật a! Nếu như có thể thu được ma đạo công pháp của hắn, thì nói không chừng có thể làm cho Lục Hợp Quỷ Ma quyền của mình tiến thêm một bước nữa.
Thế giới này, ngoại trừ Phật Môn ra, thì đại bộ phận mọi người đều không có thù ghét người trong ma đạo.
Bởi vì ma đạo cùng chính đạo phật đạo cũng không có gì khác nhau, tịnh không có khác biệt gì to lớn, cũng chỉ là một loại lực lượng tồn tại, chỉ là thuộc tính của lực lượng khác nhau mà thôi.
Căn bản không có như người ta nói tu luyện công pháp ma đạo, sẽ đánh mất bản tính, trầm luân thành ác ma.
Điểm này cùng trong tưởng tượng của Diệp Thần khác nhau rất xa, bởi vì trong truyền thuyết ở Trái Đất, ma đồ đúng là tồn tại tà ác, căn bản không thể nhìn thấy quang minh.
Thậm chí bên trong thế giới Phong Vân, cũng tỷ như Nhiếp Phong, một khi nhập ma, sẽ đánh mất mất lý trí, trở thành một ác ma chỉ biết giết chóc.
Bất quá trên Huyền Tinh đại lục lại không giống như vậy, đây cũng là lý do vì sao Nhiếp Phong sau khi tu luyện Trấn Thế Ma Quyền, liền có khả năng chế ngự được tâm ma của mình sau khi nhập ma.
Mà Diệp Thần giờ khắc này lại bộc phát ra tất cả ma khí ở trong cơ thể, chính là vì hắn muốn sử dụng Trấn Thế Ma Quyền!
Trấn Thế Ma Quyền, thời điểm khi Diệp Thần xem Nhiếp Phong sử dụng, liền có chút thất vọng, bởi vì uy lực của nó cũng không có mạnh mẽ như trong tưởng tượng của hắn.
Nhưng mà hôm nay đã bị bức đến trình độ này, Thiên Toái Đao cũng đều đã tuột khỏi tay, thì hắn ngoại trừ Trấn Thế Ma Quyền ra, thì cơ hồ đã không còn chiêu thức mạnh mẽ nào nữa.
Trấn Thế Ma Quyền! Diệp Thần nhẹ giọng nỉ non, trên mặt mang theo vẻ dữ tợn cùng điên cuồng, hung hăng đánh ra một quyền.
Lúc này đây, hắn hi vọng Trấn Thế Ma Quyền sẽ không để cho tự mình thất vọng.
Mà trong nháy mắt hắn đánh ra Trấn Thế Ma Quyền, Diệp Thần liền cảm giác được trong đầu tựa hồ có một đạo tia sáng xẹt qua.
Hắn bỗng nhiên từ bên trong trữ vật giới chỉ lấy ra Ma Cốt Xá Lợi, đồng thời cầm một viên còn chưa đủ, hắn liền đem hai khối Ma Cốt Xá Lợi toàn bộ lấy ra.
Trước đây, thời điểm khi Nhiếp Phong sử dụng Trấn Thế Ma Quyền, Diệp Thần cũng đã đã nhận ra Nhiếp Phong không có Ma Tâm, cho nên vô pháp bộc phát ra thần uy chân chính của Trấn Thế Ma Quyền.
Mà trong khối Ma Cốt Xá Lợi này, Diệp Thần lại mơ hồ có loại cảm giác, cái Ma Cốt Xá Lợi này, có khả năng thay thế được địa vị của Ma Tâm. Có thể nói, cái Ma Cốt Xá Lợi này, chính là một loại Ma Tâm!
Ở trong nháy mắt Diệp Thần đánh ra Trấn Thế Ma Quyền ấy, Diệp Thần mới nghĩ tới một điểm này, cho nên mới lập tức đem hai khối Ma Cốt Xá Lợi này lấy ra.
Thời điểm Ma Cốt Xá Lợi xuất hiện, liền để cho Diệp Thần thấy được mong mỏi, có thể nói là ký thác. Bởi vì hắn bây giờ có thể trông cậy vào, tựa hồ cũng chỉ còn Xá Lợi của Huyết Thủ Nhân Phật để lại mà thôi.
Xá Lợi vừa ra, ma khí xung quanh Diệp Thần nhất thời liền trở nên quằn quại, giống như là đang sôi trào lên vậy, sôi trào lên không ngừng.
Cái Ma Cốt Xá Lợi này tựa hồ là có thể cảm giác được nguy cơ của Diệp Thần, có lẽ là nó có thể cảm giác được sự kì vọng của Diệp Thần, cho nên nó cư nhiên lại tản mát ra ma khí nhanh hơn chút.
Ma Cốt Xá Lợi, tại thời thời khắc khắc này đây tản mát ra ma khí, phảng phất như là bất kể là trăm năm hay là vạn năm, ma khí của nó đều không thể tiêu hao hết được.
Trên thực tế cái Ma Cốt Xá Lợi này, đã không phải là đơn thuần tản mát ra ma khí thuộc về chính nó nữa, mà là trải qua vô số năm được ma khí rèn luyện, đã gần như trở thành một loại trạng thái nửa thông linh.
Nó đã xảy ra biến đổi, phảng phất là biến thành một ma nhãn, có thể tự chủ hấp thu lấy ma khí. Tuy rằng nó thời thời khắc khắc đều tản mát ra ma khí như vậy, thế nhưng mà nó hấp thu ma khí, xa xa so với nó tản mát ra thì có thể nói là không đáng kể.
Nên làm cái gì bây giờ? Diệp Thần trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, bởi vì hắn tuy rằng xuất ra Ma Cốt Xá Lợi có thể sản sinh ra ma khí, thế nhưng mà những thứ ma khí kia cũng không thể cùng Trấn Thế Ma Quyền kết hợp lại với nhau.
Bất quá coi như là như vậy, thì Trấn Thế Ma Quyền Diệp Thần đánh ra, vẫn như cũ vỡ vụn dưới ma chỉ kia của Hà Thiệu Minh.
Dù sao thì đây cũng là một chỉ tiện tay của Hà Thiệu Minh, hầu như không có dùng tu vi gì, cho nên bị Lãnh Nhận Băng Tâm cùng Trấn Thế Ma Quyền của Diệp Thần oanh kích, thì lúc này một chỉ kia đã có chút tán loạn rồi.
Mà Diệp Thần tuy rằng đánh tan một chỉ này, thế nhưng mà trên mặt hắn lại không có vẻ hưng phấn gì, bởi vì lúc hắn lấy ra Ma Cốt Xá Lợi, cũng không thể chế ngự được ma khí trên Ma Cốt Xá Lợi.
Cái này liền đại biểu cho, hắn đối mặt với hắc bào nhân, vẫn là một con đường chết!
Hà Thiệu Minh bên kia, trên mặt cũng là lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn vừa rồi một chỉ kia mặc dù không có tu vị gì, chỉ là một kích tùy ý đánh ra, thế nhưng mà cũng không phải là Diệp Thần có thể ngăn cản được.
Hắn nhìn thấu Diệp Thần cũng chỉ là Thông Thần tiền kid, cho nên lực lượng của một chỉ vừa rồi, đã đạt đến Thông Thần đỉnh phong. Cho nên dưới suy nghĩ của hắn, một chỉ này tự mình điểm ra, Diệp Thần hẳn là phải chết không thể nghi ngờ !
Kết quả để cho hắn kinh ngạc chính là, cái tiểu tử Thông Thần tiền kì này, vậy mà lại có thể bộc phát ra lực lượng mạnh như vậy, có thể so với lực lượng của Thông Thần đỉnh cũng có thể đánh tan.
Không sai, có thể lấy tu vị Thông Thần tiền kì bộc phát ra loại lực lượng này, đích thật là một mầm tốt, ngày sau tất có đại thành tựu! Đáng tiếc ngươi lại không phải là đệ tử của Phi Hạc Tông, cho nên lão hủ ta cũng sẽ không sinh ra cái lòng yêu tài gì. Hà Thiệu Minh lắc đầu thở dài nói: Nhất là ngươi cư nhiên lại đối với Phi Hạc Tông ta có ác ý, ta đây càng thêm không thể lưu tánh mạng của ngươi lại nữa!
Coi như là Diệp Thần có thể ngăn cản được lực lượng của Thông Thần đỉnh phong, thì Hà Thiệu Minh vẫn là lạnh nhạt như trước, bởi vì hắn cũng không phải là Thông Thần đỉnh phong, mà là Nguyên Thần cảnh giới.
Hắn không những có thể bộc phát ra lực lượng của Thông Thần đỉnh phong, mà còn có thể bộc phát ra lực lượng của Hóa Thần đỉnh phong!
Tựa hồ một ngón tay chậm chạp này, đã đem toàn bộ không gian chung quanh hắn phong tỏa, để cho hắn lui cũng không thể lui được nữa, tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể chính diện chống đỡ lại ngón tay này.
Rữa! Thiên Toái Đao của Diệp Thần chém xuống.
Lại một cái ánh đao chói mắt đến cực điểm được hắn xử ra, Ngạo Hàn Lục Quyết Đệ Lục Thức, cũng là một chiêu bá đạo nhất.
Lãnh Nhận Băng Tâm.
Một chiêu này tên rất phổ thông, không có chút khí phách cùng sắc bén nào, thế nhưng mà uy lực của một chiêu này, là không thể hoài nghi, bởi vì đây là sát chiêu mạnh nhất!
Bên trên Thiên Toái Đao có hàn mang lưu động, những tia hàn mang này, ngưng kết thành hàn băng, đồng thời so với thời điểm thi triển Băng Phong Tam Xích, càng để cho tâm thần người ta rung động mạnh mẽ hơn.
Chỉ là trong nháy mắt, trên thân đao đã hiện lên đầy màu sắc của ngọc lưu ly, trở thành một thanh băng đao. Băng đao này vô cùng chói mắt, tuy không có phong mang, càng không có lệ khí toát ra, thế nhưng mà nó lại có một loại sát ý lãnh khốc đến mức tận cùng.
Nhất là Diệp Thần tại giờ khắc này, hắn cũng không có vận chuyển Băng Tâm Quyết, thế nhưng cả người hắn lúc này lại làm cho người ta có loại cảm giác lạnh lẽo vào sâu trong tâm hồn, thậm chí còn có loại lạnh sống lưng, giống như là bị đóng băng trong băng phong ngàn năm vậy.
Lãnh Nhận Băng Tâm, tổn thương địch nhân, băng lại chính là mình.
Đả thương địch thủ một nghìn, Tự tổn hại tám trăm!
Cho nên một chiêu Lãnh Nhận Băng Tâm này, Diệp Thần cùng Nhiếp Phong cũng rất ít khi sử dụng, bởi vì đây là chiêu thức chân chính liều mạng, giống như đồng quy vu tận vậy.
Dĩ nhiên, loại đả thương địch thủ một nghìn Tự tổn hại tám trăm này, thường thường đều là công kích cường đại nhất!
Đáng tiếc, coi như là một chiêu này, cũng không có đem lại cho Diệp Thần một chút hy vọng nào.
Băng Đao lập tức chém ra. Không khí tựa hồ cũng bị đông kết lại, đạo ngón tay màu đen kia làm việc càng thêm thong thả, điều này làm cho Diệp Thần thấy được ánh rạng đông, bởi vì ... lực công kích ngón tay này nhìn qua thật sự là vô cùng yếu ớt.
Đáng tiếc, sự thật vẫn là tàn khốc.
Ca sát! Băng Đao ở dưới lực ép của ngón tay này trong nháy mắt liền phát ra âm hưởng thanh thúy, lớp băng thốn bao quanh mặt ngoài Thiên Toái Đao lập tức tan vỡ, rơi ầm ầm xuống mặt đất.
Bất quá cũng may Thiên Toái Đao chính là Thượng Phẩm Đạo Khí, cứng rắn không gì sánh được, cho nên mặt ngoài thân đao ngưng tụ lớp băng tuy rằng nát, thế nhưng bản thân thanh đao cũng không chịu một chút thương tổn nào.
Loảng xoảng! Đao không có bị hao tổn, thế nhưng mà Diệp Thần lại không chịu nổi một một ngón tay kinh khủng như vậy, ngũ chỉ hắn đồng thời rung động, Thiên Toái Đao tuột khỏi tay ra, rơi vào trên mặt đất xa xa.
Mà một chỉ này, vẫn là mạn thôn thôn ý chỉ hướng về phía Diệp Thần. Không nhanh không chậm, vẫn đạm nhiên như cũ.
Đồng thời lúc Thiên Toái tuột ra khỏi tay Đao Diệp Thần, cự ly của một chỉ này đã cách Diệp Thần chỉ còn có mấy bước.
Diệp Thần trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn nhìn rất rõ ràng, một chỉ này chỉ là một kích của đối phương tùy ý đánh ra, căn bản cũng không có tiêu hao một chút lực lượng gì.
Hắn thấy mình sử xuất ra một chiêu Lãnh Nhận Băng Tâm này, chí ít cũng có thể phá giải được một chỉ này của đối phương. Bởi vì sự cường thế của Lãnh Nhận Băng Tâm không cần nói cũng biết, là đại sát chiêu chân chánh.
Nhất là để bạo phát ra một chiêu này, trong cơ thể Diệp Thần đã bị tổn thương cực lớn. Hắn cảm giác được nơi trái tim mình đã đóng một lớp băng mỏng, mỗi một lần nhảy lên đều thập phần gian nan.
Đả thương địch thủ một nghìn, tự tổn hại tám trăm, đó cũng không phải là vui đùa a!
Kết quả một chỉ này của đối phương lông tóc vẫn không có tổn hao gì, đồng thời vẫn như trước thong thả giết hướng về phía mình.
Chết tiệt! Diệp Thần rống giận, nhìn chằm chằm về phía hắc sắc chỉ ấn bất túc cách mình ba thước. Trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.
Một chỉ này nếu như đánh lên trên đầu mình, thì mình thật sự là phải chết không thể nghi ngờ !
Đây chính là chênh lệch cảnh giới giữa Thông Thần cùng Nguyên Thần cảnh sao ? Căn bản không có chút nào khả năng nào vượt qua! Đồng thời, đây còn là một tu sĩ Nguyên Thần cảnh bản thân đã bị trọng thương.
Khuôn mặt Diệp Thần lộ vẻ bất đắc dĩ. Nhưng mà hắn lại không có buông tha, hắn bỗng nhiên nộ trợn tròn mắt, trong miệng phát ra một tiếng hét điên cuồng.
Linh đài hắn chấn động, đem ma khí bên cạnh linh đài triệt để bạo phát nổi lên.
Cái đoàn ma khí sau khi vào trong thức hải của Diệp Thần thì ngưng tụ thành cỡ nắm tay, chính là thời điểm ở Tử Nguyệt thành, Diệp Thần từ trên người của Nhiếp Phong hấp thu được mà có.
Trước hai lần sử dụng Ma Đao, Diệp Thần cũng là từ trên đoàn ma khí cỡ nắm tay đó lấy xuống một tia, mới có thể thuận lợi thi triển ra Ma Đao.
Hôm nay để đối kháng với hắc bào nhân này, Diệp Thần đã đem tất cả ma khí mà hắn thu được toàn bộ điều động ra.
Cái đoàn ma khí cỡ nắm tay ly khai khỏi linh đài của Diệp Thần rồi bỗng xuất hiện ở trước mặt hắn, ma khí cuồn cuộn kinh người, tản ra khí tức âm u kinh khủng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì cực nhanh, thời gian điều động ma khí, bất quá là trong nháy mắt mà thôi.
Ma khí thật là tinh thuần! Trên mặt Thái Thượng Trưởng Lão Phi Hạc Tông Hà Thiệu Minh liền lộ ra vẻ kinh ngạc, mở miệng nói.
Phi Hạc Tông tuy rằng không là ma đạo tông môn, thế nhưng mà bọn họ cũng không gây trở ngại cho đệ tử bên trong tu luyện ma công, chỉ cần khiến cho bản thân mình mạnh lên, thì có tu luyện ma công cũng không ai để ý cả, thậm chí bên trong Tàn Thư Các của Phi Hạc Tông còn có một bộ ma công là là Lục Hợp Quỷ Ma Quyền.
Vừa rồi hắn sử xuất ra một chỉ kia, chính là Lục Hợp Quỷ Ma Quyền, là hắn dùng ma khí tùy ý ngưng tụ một chỉ điểm ra.
Ở dưới ánh mắt của Hà Thiệu Minh, mình tu luyện Lục Hợp Quỷ Ma Quyền, tuy rằng cũng có ma khí, thế nhưng mà ma khí của mình tuy rằng cũng tinh thuần, thế nhưng mà trình độ lại xa xa không bằng ma khí của Diệp Thần bộc phát ra.
Chờ bắt được tiểu tử này, nhất định phải cẩn thận thẩm vấn một phen, xem ra trên người của hắn có không ít bí mật a! Nếu như có thể thu được ma đạo công pháp của hắn, thì nói không chừng có thể làm cho Lục Hợp Quỷ Ma quyền của mình tiến thêm một bước nữa.
Thế giới này, ngoại trừ Phật Môn ra, thì đại bộ phận mọi người đều không có thù ghét người trong ma đạo.
Bởi vì ma đạo cùng chính đạo phật đạo cũng không có gì khác nhau, tịnh không có khác biệt gì to lớn, cũng chỉ là một loại lực lượng tồn tại, chỉ là thuộc tính của lực lượng khác nhau mà thôi.
Căn bản không có như người ta nói tu luyện công pháp ma đạo, sẽ đánh mất bản tính, trầm luân thành ác ma.
Điểm này cùng trong tưởng tượng của Diệp Thần khác nhau rất xa, bởi vì trong truyền thuyết ở Trái Đất, ma đồ đúng là tồn tại tà ác, căn bản không thể nhìn thấy quang minh.
Thậm chí bên trong thế giới Phong Vân, cũng tỷ như Nhiếp Phong, một khi nhập ma, sẽ đánh mất mất lý trí, trở thành một ác ma chỉ biết giết chóc.
Bất quá trên Huyền Tinh đại lục lại không giống như vậy, đây cũng là lý do vì sao Nhiếp Phong sau khi tu luyện Trấn Thế Ma Quyền, liền có khả năng chế ngự được tâm ma của mình sau khi nhập ma.
Mà Diệp Thần giờ khắc này lại bộc phát ra tất cả ma khí ở trong cơ thể, chính là vì hắn muốn sử dụng Trấn Thế Ma Quyền!
Trấn Thế Ma Quyền, thời điểm khi Diệp Thần xem Nhiếp Phong sử dụng, liền có chút thất vọng, bởi vì uy lực của nó cũng không có mạnh mẽ như trong tưởng tượng của hắn.
Nhưng mà hôm nay đã bị bức đến trình độ này, Thiên Toái Đao cũng đều đã tuột khỏi tay, thì hắn ngoại trừ Trấn Thế Ma Quyền ra, thì cơ hồ đã không còn chiêu thức mạnh mẽ nào nữa.
Trấn Thế Ma Quyền! Diệp Thần nhẹ giọng nỉ non, trên mặt mang theo vẻ dữ tợn cùng điên cuồng, hung hăng đánh ra một quyền.
Lúc này đây, hắn hi vọng Trấn Thế Ma Quyền sẽ không để cho tự mình thất vọng.
Mà trong nháy mắt hắn đánh ra Trấn Thế Ma Quyền, Diệp Thần liền cảm giác được trong đầu tựa hồ có một đạo tia sáng xẹt qua.
Hắn bỗng nhiên từ bên trong trữ vật giới chỉ lấy ra Ma Cốt Xá Lợi, đồng thời cầm một viên còn chưa đủ, hắn liền đem hai khối Ma Cốt Xá Lợi toàn bộ lấy ra.
Trước đây, thời điểm khi Nhiếp Phong sử dụng Trấn Thế Ma Quyền, Diệp Thần cũng đã đã nhận ra Nhiếp Phong không có Ma Tâm, cho nên vô pháp bộc phát ra thần uy chân chính của Trấn Thế Ma Quyền.
Mà trong khối Ma Cốt Xá Lợi này, Diệp Thần lại mơ hồ có loại cảm giác, cái Ma Cốt Xá Lợi này, có khả năng thay thế được địa vị của Ma Tâm. Có thể nói, cái Ma Cốt Xá Lợi này, chính là một loại Ma Tâm!
Ở trong nháy mắt Diệp Thần đánh ra Trấn Thế Ma Quyền ấy, Diệp Thần mới nghĩ tới một điểm này, cho nên mới lập tức đem hai khối Ma Cốt Xá Lợi này lấy ra.
Thời điểm Ma Cốt Xá Lợi xuất hiện, liền để cho Diệp Thần thấy được mong mỏi, có thể nói là ký thác. Bởi vì hắn bây giờ có thể trông cậy vào, tựa hồ cũng chỉ còn Xá Lợi của Huyết Thủ Nhân Phật để lại mà thôi.
Xá Lợi vừa ra, ma khí xung quanh Diệp Thần nhất thời liền trở nên quằn quại, giống như là đang sôi trào lên vậy, sôi trào lên không ngừng.
Cái Ma Cốt Xá Lợi này tựa hồ là có thể cảm giác được nguy cơ của Diệp Thần, có lẽ là nó có thể cảm giác được sự kì vọng của Diệp Thần, cho nên nó cư nhiên lại tản mát ra ma khí nhanh hơn chút.
Ma Cốt Xá Lợi, tại thời thời khắc khắc này đây tản mát ra ma khí, phảng phất như là bất kể là trăm năm hay là vạn năm, ma khí của nó đều không thể tiêu hao hết được.
Trên thực tế cái Ma Cốt Xá Lợi này, đã không phải là đơn thuần tản mát ra ma khí thuộc về chính nó nữa, mà là trải qua vô số năm được ma khí rèn luyện, đã gần như trở thành một loại trạng thái nửa thông linh.
Nó đã xảy ra biến đổi, phảng phất là biến thành một ma nhãn, có thể tự chủ hấp thu lấy ma khí. Tuy rằng nó thời thời khắc khắc đều tản mát ra ma khí như vậy, thế nhưng mà nó hấp thu ma khí, xa xa so với nó tản mát ra thì có thể nói là không đáng kể.
Nên làm cái gì bây giờ? Diệp Thần trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, bởi vì hắn tuy rằng xuất ra Ma Cốt Xá Lợi có thể sản sinh ra ma khí, thế nhưng mà những thứ ma khí kia cũng không thể cùng Trấn Thế Ma Quyền kết hợp lại với nhau.
Bất quá coi như là như vậy, thì Trấn Thế Ma Quyền Diệp Thần đánh ra, vẫn như cũ vỡ vụn dưới ma chỉ kia của Hà Thiệu Minh.
Dù sao thì đây cũng là một chỉ tiện tay của Hà Thiệu Minh, hầu như không có dùng tu vi gì, cho nên bị Lãnh Nhận Băng Tâm cùng Trấn Thế Ma Quyền của Diệp Thần oanh kích, thì lúc này một chỉ kia đã có chút tán loạn rồi.
Mà Diệp Thần tuy rằng đánh tan một chỉ này, thế nhưng mà trên mặt hắn lại không có vẻ hưng phấn gì, bởi vì lúc hắn lấy ra Ma Cốt Xá Lợi, cũng không thể chế ngự được ma khí trên Ma Cốt Xá Lợi.
Cái này liền đại biểu cho, hắn đối mặt với hắc bào nhân, vẫn là một con đường chết!
Hà Thiệu Minh bên kia, trên mặt cũng là lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn vừa rồi một chỉ kia mặc dù không có tu vị gì, chỉ là một kích tùy ý đánh ra, thế nhưng mà cũng không phải là Diệp Thần có thể ngăn cản được.
Hắn nhìn thấu Diệp Thần cũng chỉ là Thông Thần tiền kid, cho nên lực lượng của một chỉ vừa rồi, đã đạt đến Thông Thần đỉnh phong. Cho nên dưới suy nghĩ của hắn, một chỉ này tự mình điểm ra, Diệp Thần hẳn là phải chết không thể nghi ngờ !
Kết quả để cho hắn kinh ngạc chính là, cái tiểu tử Thông Thần tiền kì này, vậy mà lại có thể bộc phát ra lực lượng mạnh như vậy, có thể so với lực lượng của Thông Thần đỉnh cũng có thể đánh tan.
Không sai, có thể lấy tu vị Thông Thần tiền kì bộc phát ra loại lực lượng này, đích thật là một mầm tốt, ngày sau tất có đại thành tựu! Đáng tiếc ngươi lại không phải là đệ tử của Phi Hạc Tông, cho nên lão hủ ta cũng sẽ không sinh ra cái lòng yêu tài gì. Hà Thiệu Minh lắc đầu thở dài nói: Nhất là ngươi cư nhiên lại đối với Phi Hạc Tông ta có ác ý, ta đây càng thêm không thể lưu tánh mạng của ngươi lại nữa!
Coi như là Diệp Thần có thể ngăn cản được lực lượng của Thông Thần đỉnh phong, thì Hà Thiệu Minh vẫn là lạnh nhạt như trước, bởi vì hắn cũng không phải là Thông Thần đỉnh phong, mà là Nguyên Thần cảnh giới.
Hắn không những có thể bộc phát ra lực lượng của Thông Thần đỉnh phong, mà còn có thể bộc phát ra lực lượng của Hóa Thần đỉnh phong!
/406
|