Đem lão hòa thượng này đánh thành con lừa trọc cho ta, cho hắn biết Đông vực này cũng không phải là thiên hạ của phật môn bọn chúng!
Nghe được lời nói của Diệp Thần, trên mặt Bộ Kinh Vân liền lộ ra một tia lãnh ý.
Lão hòa thượng chết bằm này muốn độ hóa Bộ Kinh Vân hắn, thì Bộ Kinh Vân hắn cũng sẽ theo bản năng mà cảm thấy chán ghét hắn ta, tựa hồ giữa bọn họ thật sự là có cái gì đó xung khắc cùng tiết chế lẫn nhau.
Diệp Thần nghĩ đến thời điểm trước đây, khi Bộ Kinh Vân cùng mình tu luyện Kinh Hồn Độ trong minh khâu, hấp thu tử khí của minh khâu, khả năng đây chính là ma tính trong lời lão hòa thượng này nói.
Leng keng! Ở bên kia, Bộ Kinh Vân liền trực tiếp rút ra Tuyệt Thế Hảo Kiếm.
Mặc kệ lão hòa thượng này tu luyện cái công pháp phật đạo gì, thân thể kiên cố như thế nào đi chăng nữa, thì tuyệt đối cũng sẽ bị Tuyệt Thế Hảo Kiếm của hắn chém đứt.
Vô Cực Vân Thập Kiếm Pháp thức thứ hai được Bộ Kinh Vân thi triển ra.
Kiếm Lưu Tinh!
Ánh kiếm xuất hiện như Lưu Tinh, thế như lôi đình từ trên trời giáng xuống, như là đoạt hồn phách của người khác.
Kiếm pháp của Bộ Kinh Vân, luôn luôn bá đạo uy mãnh như thế, sát cơ trùng trùng tiến lên chèn ép đối thủ!
Trên mặt lão hòa thượng lúc này liền lộ ra một tia nghiêm nghị, khí tức trên người hắn bỗng nhiên gợn lên rất là quái lạ, đẳng cấp tựa hồ cùng tu sĩ Đông vực khác nhau, vì thế cũng không có cách nào có thể phỏng đoán được là hắn đang ở cảnh giới gì.
Chỉ có thể căn cứ vào sức mạnh của hắn vừa bày ra mà suy đoán một hai, là khoảng chừng ở cảnh giới thông thần trung kỳ!
Cùng là thông thần trung kỳ, thì hắn làm sao có thể khiến Bộ Kinh Vân kinh sợ được?
Xá! Lão hòa thượng mặt mày lập tức ngưng lại, trong miệng khẽ quát lên, mặt hắn đầy vẻ nghiêm túc, rồi đột nhiên vung vẩy cánh tay ra.
Tức khắc cả cánh tay hắn liền biến thành màu vàng kim rực rỡ, ánh sáng tỏa khắp vạn trượng, chói lọi rực rỡ đến dọa người.
Lão hòa thượng này, vậy mà lại muốn dùng cánh tay này đến đối chọi cùng Tuyệt Thế Hảo Kiếm của Bộ Kinh Vân!
Muốn chết! ! Dù là Bộ Kinh Vân luôn luôn lạnh nhạt như băng, cũng đều không nhịn được mà phun ra hai chữ. Dám dùng cánh tay trần này để đối phó với Tuyệt Thế Hảo Kiếm của mình, chuyện này lão hòa thượng làm ra quả thật là đang khinh thường Bộ Kinh Vân hắn, càng là muốn đi tìm cái chết.
Vì lẽ đó Bộ Kinh Vân liền triệt để nổi giận rồi!
Kiếm Lưu Tinh đang giữa đường đi ra, sau đó bỗng nhiên bộc phát ra lực lượng tuyệt thế trước nay chưa từng có.
Vô Cực Phách Kiếm!
Tuyệt Thế Hảo Kiếm mang phong mang dào dạt đột nhiên nổ tung ra, Bộ Kinh Vân ở giữa đường liền biến hóa kiếm chiêu, hắn không còn đơn giản là sử dụng Kiếm Lưu Tinh nữa.
Kiếm Lưu Ngân, Kiếm Lưu Vân, Kiếm Lưu Tinh, ba chiêu kiếm này liền được Bộ Kinh Vân dung hợp lại thành Vô Cực Phách Kiếm rồi chém thẳng ra, đồng thời trên nó còn mang theo hàm nghĩa của Vô Cầu Dịch Quyết, một chiêu kiếm này của Bộ Kinh Vân đã có thể nói là ra tay toàn lực rồi!
Xoạt! ! Ánh kiếm tuyệt thế bắn ra, mạnh mẽ chém thẳng xuống.
Diệp Thần nhàn nhạt đưa mắt nhìn tình cảnh này, đối với cái lão hòa thượng này, hắn cũng không có một chút hảo cảm nào.
Leng keng! Một tiếng vang giòn ngâm lên, Tuyệt Thế Hảo Kiếm đã chém lên trên cánh tay của lão hòa thượng, liền phát sinh ra âm thanh như chém lên bên trên bề mặt của một chiếc lư đồng.
Thân thể tên lão tăng này, xác thực là kiên cố đến doạ người!
Thử ~ thử ~~~ tuyệt thế hảo kiếm vẫn mang theo phong mang cực kỳ, coi như là cánh tay của lão hòa thượng này có cứng rắn hơn thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ bị mũi kiếm của Bộ Kinh Vân trực tiếp tàn phá đi qua.
Từng vết máu theo cánh tay lão hòa thượng này chảy xuống, cái tên này tuy rằng cánh tay vẫn tràn đầy kim quang như trước, thế nhưng máu tươi vẫn là màu đỏ.
? Sái. Bổn tào? Tôm thuế tử thụy hạnh hoàng? Giới củ? Thuần câu bình tí? ? ? Suy liêu vi lấy? Từng âm tiết từ trong miệng lão hòa thượng vừa đi ra, liền khiến khí thế cả người hắn lần thứ hai bạo phát, kim quang diệu thế trên cánh tay kia, lập tức khiến cho con mắt của mọi người nơi đây đều không thể mở ra được.
Cùng lúc đó, trên cánh tay bỗng nhiên có một nguồn sức mạnh từ bên trong gân cốt truyền tới, đem Tuyệt Thế Hảo Kiếm chậm rãi chấn văng ra.
Tuyệt thế hảo kiếm tuy rằng lúc trước đã chém lên được trên cánh tay của lão hòa thượng, thế nhưng vẫn bị kim quang của hắn đánh văng ra, lão hòa thượng này vậy mà lại lần nữa dùng cánh tay mơ hồ của mình chống lại Tuyệt Thế Hảo Kiếm của Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân chân mày liền cau lại, cũng chẳng muốn giằng co nữa, hắn bỗng nhiên vươn tay trái ra, một chiêu Bài Vân chưởng lập tức nổ ra.
Đùng! ! !
Bài Sơn Đảo Hải.
Một cái tát trực tiếp liền vỗ lên trên đầu lão hòa thượng, trong khoảng thời gian ngắn ấy, đầu lâu của lão hòa thượng liền rung động hai lần, sau đó cả người hắn liền mềm nhũn ra, ngã lên trên mặt đất.
Khổ Huyền hòa thượng nằm mộng cũng không nghĩ tới rằng, cái gia hỏa Bộ Kinh Vân này lại có thể dùng một cái tay khác đánh lén mình.
Trên thực tế điều này cũng chứng minh được rằng thực lực của hắn cũng không bằng Bộ Kinh Vân, bởi vì hắn đã dùng hết mười thành lực lượng, mới có thể chống lại được Tuyệt Thế Hảo Kiếm của Bộ Kinh Vân, thế nhưng Bộ Kinh Vân hắn lại còn có thể phân tâm đánh ra một chưởng.
Ầm ầm! ! Lão hòa thượng liền trực tiếp ngã trên mặt đất, khiến cho mặt đất rung rinh một hồi.
Cách đó không xa người trong ngôi miếu lập tức như chim muông tứ tán trốn đi, nơi này đã động đao động thương rồi, và hòa thượng hắn cũng đã bị một chưởng đánh ngã, bọn họ còn ở lại chỗ này làm gì?
Vì cái gì lại ra mặt vì lão hòa thượng này?
Đùa giỡn, bọn họ cũng không phải là thật sự tin phật, lại nói, đắc tội với một đám tu sĩ lợi hại như thế, bọn họ những người bình thường này là đang đi tìm chết a!
Một bên, tông chủ Kiều Cổ Vũ cũng có chút buồn bực mà quay sang phía Diệp Thần hỏi: Ha ha, Diệp huynh, chuyện này nên xử lý ra sao a? .
Diệp Thần cũng là cười khổ lắc đầu, nói: Như ngươi cũng nhìn thấy, ta cũng là lần đầu tiên gặp hắn, không biết là hắn ăn phải cái gì mà lại phát ra bệnh thần kinh.
Kiều Cổ Vũ ánh mắt bỗng lóe lên một cái, sau đó có chút không xác định được mà nói rằng: Cái lão hòa thượng này há mồm ngậm miệng đều nói Diệp huynh ngươi trên người có ma tính, ta tựa hồ cũng đã đoán ra được một chút a.
Diệp Thần liền kinh ngạc mà nhìn Kiều Cổ Vũ một chút, rồi hỏi: Không biết Kiều huynh nghĩ được cái gì, kính xin nói với ta một chút?
Ngay cả Bộ Kinh Vân cũng là không nhịn được mà liếc mắt nhìn Kiều Cổ Vũ một cái, tựa hồ cũng rất tò mò đối với chuyện này.
Kiều Cổ Vũ liền gật đầu, sau đó nói rằng: Ta từng ở trên một chút sách cổ trong tông môn nhìn thấy được một câu trả lời hợp lý nhất, chính là trên đại lục Huyền Tinh chúng ta có ngũ đại vực, nói vậy mọi người cũng đều biết, Đông vực chúng ta chủ tu chính là công pháp võ đạo, tin tưởng vào tu luyện võ đạo có thể thông thần, đạt đến tu vi cảnh giới thông thiên triệt địa!
Mà Tây Vực bọn họ lại là chủ tu phật pháp, bọn họ cho rằng phật đạo chính là chân lý trong thiên địa, chỉ cần hiểu thấu đáo phật học, liền có thể trở thành Phật đà cùng Phật tổ bao quát chúng sinh.
Bọn họ cho rằng phật chính là tồn tại thần thánh nhất, bọn họ luôn lấy việc phổ độ chúng sinh làm nhiệm vụ trọng yếu của bản thân, đồng thời tuyên bố muốn thanh tẩy thế gian, để Huyền Tinh đại lục trở thành một chốn cực lạc.
Nhưng trên Huyền Tinh đại lục còn có một loại tồn tại ngược lại hoàn toàn với phật, bọn họ được gọi là ma, những phật giáo tu sĩ này một khi gặp phải ma, sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp mà loại trừ nó.
Bởi vì khi đồng thời thanh tẩy những loại ma tính này, thì nghiệp quả của bọn họ cũng sẽ được tăng lên, thậm chí là có thể dựa vào việc này mà khiến cảnh giới tăng lên!
Kiều Cổ Vũ mở miệng giải thích rất nhiều, thế nhưng Diệp Thần càng nghe càng có cảm giác hồ đồ, trên mặt vẻ nghi ngờ cũng không có giảm bớt.
Tiếp đó, Kiều Cổ Vũ lần nữa mở miệng nói: Nếu như ta đoán không nhầm, thì trên người Diệp huynh cũng tu luyện một loại công pháp ma đạo.
Kỳ thực công pháp ma đạo cùng công pháp bình thường cũng không có gì khác nhau, chỉ là đối với tâm tính của người tu luyện sẽ có một tia ảnh hưởng, thế nhưng ảnh hưởng này cũng không quá lớn.
Nói trắng ra, chính là những phật đạo tu sĩ này bề ngoài ra vẻ đạo mạo hô hào muốn loại trừ sức mạnh ma quái bên trong cơ thể ngươi, nhưng thật ra là muốn cướp lấy nguồn sức mạnh đó. Một khi sức mạnh ma quái đó bị thanh trừ thành phật tính, thì cái nguồn sức mạnh đó sẽ biến thành nội lực của hòa thượng!
Lần này Diệp Thần rốt cục cũng hiểu ra, sau đó liền cắn răng nói: Ý tứ ngươi nói chính là, cái đám lừa trọc này kỳ thực là mang danh nghĩa độ hóa thế gian, thế nhưng trên thực tế lại là đi cướp giật sức mạnh của người khác sao?
Kiều Cổ Vũ liền gật đầu nói: Cũng có thể nói là như vậy, vì lẽ đó từ xưa tới nay phật cùng ma đều là đại địch của nhau!
Phật gia đệ tử sở dĩ muốn độ hóa người trong ma đạo, kỳ thực là vì muốn tăng lên tu vị của bọn họ làm lợi chính mình mà thôi.
Nghe được lời nói của Diệp Thần, trên mặt Bộ Kinh Vân liền lộ ra một tia lãnh ý.
Lão hòa thượng chết bằm này muốn độ hóa Bộ Kinh Vân hắn, thì Bộ Kinh Vân hắn cũng sẽ theo bản năng mà cảm thấy chán ghét hắn ta, tựa hồ giữa bọn họ thật sự là có cái gì đó xung khắc cùng tiết chế lẫn nhau.
Diệp Thần nghĩ đến thời điểm trước đây, khi Bộ Kinh Vân cùng mình tu luyện Kinh Hồn Độ trong minh khâu, hấp thu tử khí của minh khâu, khả năng đây chính là ma tính trong lời lão hòa thượng này nói.
Leng keng! Ở bên kia, Bộ Kinh Vân liền trực tiếp rút ra Tuyệt Thế Hảo Kiếm.
Mặc kệ lão hòa thượng này tu luyện cái công pháp phật đạo gì, thân thể kiên cố như thế nào đi chăng nữa, thì tuyệt đối cũng sẽ bị Tuyệt Thế Hảo Kiếm của hắn chém đứt.
Vô Cực Vân Thập Kiếm Pháp thức thứ hai được Bộ Kinh Vân thi triển ra.
Kiếm Lưu Tinh!
Ánh kiếm xuất hiện như Lưu Tinh, thế như lôi đình từ trên trời giáng xuống, như là đoạt hồn phách của người khác.
Kiếm pháp của Bộ Kinh Vân, luôn luôn bá đạo uy mãnh như thế, sát cơ trùng trùng tiến lên chèn ép đối thủ!
Trên mặt lão hòa thượng lúc này liền lộ ra một tia nghiêm nghị, khí tức trên người hắn bỗng nhiên gợn lên rất là quái lạ, đẳng cấp tựa hồ cùng tu sĩ Đông vực khác nhau, vì thế cũng không có cách nào có thể phỏng đoán được là hắn đang ở cảnh giới gì.
Chỉ có thể căn cứ vào sức mạnh của hắn vừa bày ra mà suy đoán một hai, là khoảng chừng ở cảnh giới thông thần trung kỳ!
Cùng là thông thần trung kỳ, thì hắn làm sao có thể khiến Bộ Kinh Vân kinh sợ được?
Xá! Lão hòa thượng mặt mày lập tức ngưng lại, trong miệng khẽ quát lên, mặt hắn đầy vẻ nghiêm túc, rồi đột nhiên vung vẩy cánh tay ra.
Tức khắc cả cánh tay hắn liền biến thành màu vàng kim rực rỡ, ánh sáng tỏa khắp vạn trượng, chói lọi rực rỡ đến dọa người.
Lão hòa thượng này, vậy mà lại muốn dùng cánh tay này đến đối chọi cùng Tuyệt Thế Hảo Kiếm của Bộ Kinh Vân!
Muốn chết! ! Dù là Bộ Kinh Vân luôn luôn lạnh nhạt như băng, cũng đều không nhịn được mà phun ra hai chữ. Dám dùng cánh tay trần này để đối phó với Tuyệt Thế Hảo Kiếm của mình, chuyện này lão hòa thượng làm ra quả thật là đang khinh thường Bộ Kinh Vân hắn, càng là muốn đi tìm cái chết.
Vì lẽ đó Bộ Kinh Vân liền triệt để nổi giận rồi!
Kiếm Lưu Tinh đang giữa đường đi ra, sau đó bỗng nhiên bộc phát ra lực lượng tuyệt thế trước nay chưa từng có.
Vô Cực Phách Kiếm!
Tuyệt Thế Hảo Kiếm mang phong mang dào dạt đột nhiên nổ tung ra, Bộ Kinh Vân ở giữa đường liền biến hóa kiếm chiêu, hắn không còn đơn giản là sử dụng Kiếm Lưu Tinh nữa.
Kiếm Lưu Ngân, Kiếm Lưu Vân, Kiếm Lưu Tinh, ba chiêu kiếm này liền được Bộ Kinh Vân dung hợp lại thành Vô Cực Phách Kiếm rồi chém thẳng ra, đồng thời trên nó còn mang theo hàm nghĩa của Vô Cầu Dịch Quyết, một chiêu kiếm này của Bộ Kinh Vân đã có thể nói là ra tay toàn lực rồi!
Xoạt! ! Ánh kiếm tuyệt thế bắn ra, mạnh mẽ chém thẳng xuống.
Diệp Thần nhàn nhạt đưa mắt nhìn tình cảnh này, đối với cái lão hòa thượng này, hắn cũng không có một chút hảo cảm nào.
Leng keng! Một tiếng vang giòn ngâm lên, Tuyệt Thế Hảo Kiếm đã chém lên trên cánh tay của lão hòa thượng, liền phát sinh ra âm thanh như chém lên bên trên bề mặt của một chiếc lư đồng.
Thân thể tên lão tăng này, xác thực là kiên cố đến doạ người!
Thử ~ thử ~~~ tuyệt thế hảo kiếm vẫn mang theo phong mang cực kỳ, coi như là cánh tay của lão hòa thượng này có cứng rắn hơn thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ bị mũi kiếm của Bộ Kinh Vân trực tiếp tàn phá đi qua.
Từng vết máu theo cánh tay lão hòa thượng này chảy xuống, cái tên này tuy rằng cánh tay vẫn tràn đầy kim quang như trước, thế nhưng máu tươi vẫn là màu đỏ.
? Sái. Bổn tào? Tôm thuế tử thụy hạnh hoàng? Giới củ? Thuần câu bình tí? ? ? Suy liêu vi lấy? Từng âm tiết từ trong miệng lão hòa thượng vừa đi ra, liền khiến khí thế cả người hắn lần thứ hai bạo phát, kim quang diệu thế trên cánh tay kia, lập tức khiến cho con mắt của mọi người nơi đây đều không thể mở ra được.
Cùng lúc đó, trên cánh tay bỗng nhiên có một nguồn sức mạnh từ bên trong gân cốt truyền tới, đem Tuyệt Thế Hảo Kiếm chậm rãi chấn văng ra.
Tuyệt thế hảo kiếm tuy rằng lúc trước đã chém lên được trên cánh tay của lão hòa thượng, thế nhưng vẫn bị kim quang của hắn đánh văng ra, lão hòa thượng này vậy mà lại lần nữa dùng cánh tay mơ hồ của mình chống lại Tuyệt Thế Hảo Kiếm của Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân chân mày liền cau lại, cũng chẳng muốn giằng co nữa, hắn bỗng nhiên vươn tay trái ra, một chiêu Bài Vân chưởng lập tức nổ ra.
Đùng! ! !
Bài Sơn Đảo Hải.
Một cái tát trực tiếp liền vỗ lên trên đầu lão hòa thượng, trong khoảng thời gian ngắn ấy, đầu lâu của lão hòa thượng liền rung động hai lần, sau đó cả người hắn liền mềm nhũn ra, ngã lên trên mặt đất.
Khổ Huyền hòa thượng nằm mộng cũng không nghĩ tới rằng, cái gia hỏa Bộ Kinh Vân này lại có thể dùng một cái tay khác đánh lén mình.
Trên thực tế điều này cũng chứng minh được rằng thực lực của hắn cũng không bằng Bộ Kinh Vân, bởi vì hắn đã dùng hết mười thành lực lượng, mới có thể chống lại được Tuyệt Thế Hảo Kiếm của Bộ Kinh Vân, thế nhưng Bộ Kinh Vân hắn lại còn có thể phân tâm đánh ra một chưởng.
Ầm ầm! ! Lão hòa thượng liền trực tiếp ngã trên mặt đất, khiến cho mặt đất rung rinh một hồi.
Cách đó không xa người trong ngôi miếu lập tức như chim muông tứ tán trốn đi, nơi này đã động đao động thương rồi, và hòa thượng hắn cũng đã bị một chưởng đánh ngã, bọn họ còn ở lại chỗ này làm gì?
Vì cái gì lại ra mặt vì lão hòa thượng này?
Đùa giỡn, bọn họ cũng không phải là thật sự tin phật, lại nói, đắc tội với một đám tu sĩ lợi hại như thế, bọn họ những người bình thường này là đang đi tìm chết a!
Một bên, tông chủ Kiều Cổ Vũ cũng có chút buồn bực mà quay sang phía Diệp Thần hỏi: Ha ha, Diệp huynh, chuyện này nên xử lý ra sao a? .
Diệp Thần cũng là cười khổ lắc đầu, nói: Như ngươi cũng nhìn thấy, ta cũng là lần đầu tiên gặp hắn, không biết là hắn ăn phải cái gì mà lại phát ra bệnh thần kinh.
Kiều Cổ Vũ ánh mắt bỗng lóe lên một cái, sau đó có chút không xác định được mà nói rằng: Cái lão hòa thượng này há mồm ngậm miệng đều nói Diệp huynh ngươi trên người có ma tính, ta tựa hồ cũng đã đoán ra được một chút a.
Diệp Thần liền kinh ngạc mà nhìn Kiều Cổ Vũ một chút, rồi hỏi: Không biết Kiều huynh nghĩ được cái gì, kính xin nói với ta một chút?
Ngay cả Bộ Kinh Vân cũng là không nhịn được mà liếc mắt nhìn Kiều Cổ Vũ một cái, tựa hồ cũng rất tò mò đối với chuyện này.
Kiều Cổ Vũ liền gật đầu, sau đó nói rằng: Ta từng ở trên một chút sách cổ trong tông môn nhìn thấy được một câu trả lời hợp lý nhất, chính là trên đại lục Huyền Tinh chúng ta có ngũ đại vực, nói vậy mọi người cũng đều biết, Đông vực chúng ta chủ tu chính là công pháp võ đạo, tin tưởng vào tu luyện võ đạo có thể thông thần, đạt đến tu vi cảnh giới thông thiên triệt địa!
Mà Tây Vực bọn họ lại là chủ tu phật pháp, bọn họ cho rằng phật đạo chính là chân lý trong thiên địa, chỉ cần hiểu thấu đáo phật học, liền có thể trở thành Phật đà cùng Phật tổ bao quát chúng sinh.
Bọn họ cho rằng phật chính là tồn tại thần thánh nhất, bọn họ luôn lấy việc phổ độ chúng sinh làm nhiệm vụ trọng yếu của bản thân, đồng thời tuyên bố muốn thanh tẩy thế gian, để Huyền Tinh đại lục trở thành một chốn cực lạc.
Nhưng trên Huyền Tinh đại lục còn có một loại tồn tại ngược lại hoàn toàn với phật, bọn họ được gọi là ma, những phật giáo tu sĩ này một khi gặp phải ma, sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp mà loại trừ nó.
Bởi vì khi đồng thời thanh tẩy những loại ma tính này, thì nghiệp quả của bọn họ cũng sẽ được tăng lên, thậm chí là có thể dựa vào việc này mà khiến cảnh giới tăng lên!
Kiều Cổ Vũ mở miệng giải thích rất nhiều, thế nhưng Diệp Thần càng nghe càng có cảm giác hồ đồ, trên mặt vẻ nghi ngờ cũng không có giảm bớt.
Tiếp đó, Kiều Cổ Vũ lần nữa mở miệng nói: Nếu như ta đoán không nhầm, thì trên người Diệp huynh cũng tu luyện một loại công pháp ma đạo.
Kỳ thực công pháp ma đạo cùng công pháp bình thường cũng không có gì khác nhau, chỉ là đối với tâm tính của người tu luyện sẽ có một tia ảnh hưởng, thế nhưng ảnh hưởng này cũng không quá lớn.
Nói trắng ra, chính là những phật đạo tu sĩ này bề ngoài ra vẻ đạo mạo hô hào muốn loại trừ sức mạnh ma quái bên trong cơ thể ngươi, nhưng thật ra là muốn cướp lấy nguồn sức mạnh đó. Một khi sức mạnh ma quái đó bị thanh trừ thành phật tính, thì cái nguồn sức mạnh đó sẽ biến thành nội lực của hòa thượng!
Lần này Diệp Thần rốt cục cũng hiểu ra, sau đó liền cắn răng nói: Ý tứ ngươi nói chính là, cái đám lừa trọc này kỳ thực là mang danh nghĩa độ hóa thế gian, thế nhưng trên thực tế lại là đi cướp giật sức mạnh của người khác sao?
Kiều Cổ Vũ liền gật đầu nói: Cũng có thể nói là như vậy, vì lẽ đó từ xưa tới nay phật cùng ma đều là đại địch của nhau!
Phật gia đệ tử sở dĩ muốn độ hóa người trong ma đạo, kỳ thực là vì muốn tăng lên tu vị của bọn họ làm lợi chính mình mà thôi.
/406
|