Tây Vực cao tăng? Không biết Diệp huynh có hứng thú cùng ta xem qua một chút hay không? Kiều Cổ Vũ đột nhiên quay qua Diệp Thần hỏi.
Trên thực tế đối với người Đông vực mà nói, xác thực là rất ít nhìn thấy được các cao tăng, bởi vì ở toàn bộ Đông vực chùa miếu đều rất là hiếm thấy.
Coi như là tình cờ bắt gặp một ít ngôi chùa miếu, thì cũng đều là của một đám giả hòa thượng, bọn họ căn bản không có tu luyện qua phật pháp gì, mà chỉ là một ít bách tính giả dạng lừa gạt chút tiền nhang đèn của người dân mà thôi.
Mà có người nói cao tăng chân chính, chỉ cần tu luyện phật pháp cũng có thể nắm giữ được bản lãnh thông thiên triệt địa, thậm chí so với tu sĩ còn mạnh hơn vô số lần!
Phật đạo, có thể từ đó tu luyện ra pháp tướng kim thân, tương tự cũng có thể nắm giữ được thực lực cực cường.
Bởi vì hoàn toàn không biết chút gì về phật học, cho nên tu sĩ Đông vực, kỳ thực vẫn luôn rất tò mò đối với phật đạo cùng cao tăng chân chính.
Đương nhiên, ở dưới tình huống bình thường thế này, thì ở Đông vực rất khó có thể gặp được tăng lữ tu luyện phật đạo chân chính, đại đa số đều là tồn tại giả danh lừa bịp kiếm tiền mà thôi.
Diệp Thần liền cười nói: Cơm nước xong đã rồi đi đâu thì đi, có thể cái cao tăng này cũng chỉ là một tên lừa đảo mà thôi, ta thực sự còn là có chút hiếu kỳ đây!
Sau khi ăn xong, đoàn người tự nhiên là không thể để tất cả mọi người đều rời khỏi khách sạn rồi, nhất định phải có người lưu lại ở lại đây để trông coi.
Cuối cùng, Diệp Thần liền mang theo Bộ Kinh Vân cùng Nhiếp Phong rời khỏi khách sạn.
Còn Kiều Cổ Vũ cũng chỉ dẫn theo một tên tùy tùng duy nhất, còn tên tùy tùng này đến cùng là trưởng lão nào của Già Dương tông, Diệp Thần cũng không có hỏi kỹ.
Một đường hỏi thăm, năm người liền đi tới trước cổng của một ngôi chùa nho nhỏ ở biên giới Thiên Minh thành.
Cái chùa miếu này có diện tích vô cùng nhỏ, cũng không phồn hoa như các chùa miếu khác, đến hương hỏa càng là chuyện không cần nhắc tới, ngay cả cửa chùa cũng đều bị rơi mất một nửa.
Trên đại môn của ngôi chùa, nằm ngang một tấm biển đã cũ, trên đó đề ba chữ lớn Khổ Thiền tự , kiểu chữ này mang theo khí tức cổ phác, trên đó còn có một tia ý nhị nho nhỏ.
Chùa miếu như thế này, không biết là có cao tăng nào dám ở a! Kiều Cổ Vũ nhìn quanh một lượt rồi cười ha hả trêu nói.
Diệp Thần cũng là lắc lắc đầu cười khổ, có điều hắn đã cất công đi đến nơi này rồi, thì không ngại đi vào xem xét một chút.
Vừa tiến vào bên trong, để Diệp Thần kinh ngạc chính là ngôi chùa này tuy rằng mang bề ngoài lụi bại, thế nhưng bên trong lại có quanh cảnh khác xa, rất là sạch sẽ và xinh đẹp.
Ngôi chùa tuy rằng có diện tích không lớn, thế nhưng nơi đây lại chen chúc không ít người, đều là mang dáng vẻ tiều tụy mà ngồi nghe phật pháp của một lão hòa thượng ở vị trí trung ương ngôi chùa.
Tuy rằng rất nhiều người trong thành đều cho rằng lão hòa thượng này là một tên lừa đảo, thế nhưng vẫn có một số người trong lòng có một chút tin nghi, cho nên vẫn là đến nhìn một chút xem lão hòa thượng này có thật sự là một tên lừa đảo hay không. Đặc biệt là cái Khổ Thiền tự này lại không lấy tiền, cho nên liền có rất nhiều người hoặc là mang theo tâm hiếu kỳ, hoặc là trong lúc rảnh rỗi, liền chạy tới nơi đây xem xét một chút.
Diệp Thần cùng Kiều Cổ Vũ đồng thời đi vào bên trong Khổ Thiền tự, hai người đều là hơi kinh ngạc mà nhìn lão hòa thượng ở vị trí trung tâm.
Hòa thượng này ăn mặc một thân cà sa, dáng dấp cực kỳ uy nghiêm, mặt đầy vẻ ôn hoà, trên người còn có thể mơ hồ nhìn thấy vài tia phật tính đang vờn thân.
Không thể không nói, chỉ cần mang phong phạm và khí chất xuất trần như thế này, thì rất dễ dàng làm dao động tâm ý của rất nhiều người.
Diệp Thần cẩn thận nghe lời nói của lão hòa thượng này một chút, thế nhưng lại không có nghe hiểu một chút nào.
Trên địa cầu, phật giáo cũng rất được truyền lưu đi khắp nơi, Diệp Thần tuy rằng không tin vào phật, thế nhưng hoặc ít hoặc nhiều cũng hiểu rõ được một chút phật học trong đó.
Nói là hiểu rõ, kỳ thực là Diệp Thần đã tự cân nhắc đến chính mình rồi.
Cái duy nhất hắn biết chính là phật giáo có một vị Như Lai phật tổ rất là trâu bò, còn có chính là hai bản kinh phật Kim Cương kinh và Tâm kinh, hắn cũng đã được nghe qua đôi chút.
Mà lão hòa thượng trước mặt cái này đang phát dương phật pháp, rất hiển nhiên là không phải Kim Cương kinh cùng với Tâm kinh rồi.
Phật ở hai thế giới, tự nhiên sẽ không có giống như đúc.
Lão hòa thượng này thời điểm phát dương phật pháp, trên thân thể tựa hồ là hiện lên một tầng kim quang nhàn nhạt, nếu như không phải là ta đã tu luyện ra thần thức, thì đúng là không có phát hiện ra được điểm kì lạ này. Diệp Thần hơi kinh ngạc mà tự nhủ.
Còn Kiều Cổ Vũ ở bên cạnh nghe được lời nói này của Diệp Thần, cũng là vận dùng thần thức mà nhìn kỹ, quả nhiên cảm giác được trên thân lão hòa thượng này có một tầng kim quang nhàn nhạt đang lưu chuyển.
Thật sự là có kim quang a, căn cứ theo thư tịch tông ta ghi chép được, thì chỉ có phật đạo cao tăng chân chính, thời gian phát dương phật pháp thì bên ngoài thân mới có thể có kim quang hiện lên như thế, đại diện cho người này ngày sau sẽ có tiềm lực ngưng tụ ra Kim thân!
Cái này lão hòa thượng này, lại đúng là phật đạo cao tăng chân chính nha, hắn hẳn là tu luyện phật pháp hàng thật rồi. Kiều Cổ Vũ có điểm kinh ngạc mà tự nói.
Kim thân, chính là tượng trưng cho tu luyện phật pháp đã có thành tựu, liền như là tu sĩ tu luyện tới cảnh giới Thánh nhân, mỗi người đều là đại năng hàng đầu có sức mạnh thông thiên triệt địa.
Mà phật giáo Kim thân, căn cứ vào tiềm lực mạnh yếu của bản thân mà lại chia làm La Hán Kim Thân, Bồ Tát Kim thân cùng Phật Đà Kim thân.
Nếu như trong nhà Phật có người ngưng tụ ra được Phật đà Kim thân, sẽ được mọi người coi là Phật đà chuyển thế, ngày sau liền có hi vọng đạt được thành tựu Phật tổ chính quả!
Đông vực căn bản không có Phật môn chính tông, cho nên không có cách nào mà tu luyện được phật pháp chân chính. Lão hòa thượng này, khả năng rất lớn đúng là từ Tây Vực chạy tới rồi.
Ha ha, ta xem dáng dấp của hắn thể hiện ta thế kia thì xem ra chúng ta kì này đi không uổng rồi, vậy mà lại có thể nhìn thấy được Tây Vực cao tăng trong truyền thuyết a. Diệp Thần liền cười nói.
Hay là ở trong mắt người phàm, phật giáo cao tăng chính là thần thánh, bọn họ có thể độ hóa chúng sinh, là sứ giả của Phật tổ cử xuống, giải cứu khổ hải cho mọi người.
Thế nhưng Diệp Thần hắn là người địa cầu thế kỷ 21 tư tưởng tiến bộ, cho nên khi còn ở địa cầu hắn cũng không có thờ thần phật, và bây giờ đối với Phật cũng là không có cái gì thành kính và sợ hãi cả.
Coi như là ở thế giới này thật sự có thần phật, thì cùng Diệp Thần hắn có quan hệ gì?
Tông chủ, cái lão hòa thượng kia đang lấy sức mạnh của những người phàm tục này, có điều loại sức mạnh này, ta cũng không có rõ ràng lắm, cho nên không có cách nào có thể phân biệt ra được! Nhiếp Phong đột nhiên mở miệng nói rằng.
Diệp Thần liền giật mình nhìn Niếp Phong một cái, có chút không rõ ràng vì sao, phàm nhân bọn họ thì có sức mạnh gì, đáng giá để cái tăng lữ có tu vi không tầm thường này đến hấp thu?
Có điều hắn nhìn chằm chằm vào Nhiếp Phong chỉ còn sót một con mắt kia, Diệp Thần cũng không có hoài nghi Nhiếp Phong một chút nào, bởi vì Nhiếp Phong hắn tuy rằng chỉ còn lại một con mắt, thế nhưng cái con mắt kia lại có thể nhìn thấu được hư thực của người khác!
Hấp thu sức mạnh của phàm nhân? Diệp Thần liền tự lẩm bẩm nói.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một loại thuyết pháp trong tiểu thuyết của kiếp trước. Phật giáo, có cái gọi là phổ độ chúng sinh, kỳ thực chính là hấp thu Tín Ngưỡng Chi Lực của chúng sinh, từ đó bồi bổ cho bản thân.
Chẳng lẽ nói, Nhiếp Phong này cảm giác được lão hòa thượng kia hấp thu sức mạnh của phàm nhân, chính là hấp thu loại Tín Ngưỡng Chi Lực kia sao?
Tín Ngưỡng Chi Lực, là một khái niêm quá mức mờ ảo, có loại cảm giác thần thoại, để Diệp Thần cảm thấy rất buồn cười, không có cách nào có thể tin tưởng được.
Có điều ý nghĩ này một khi đã xuất hiện, ngay cả Nhiếp Phong cũng cảm giác được, thì chuyện này quả là không tầm thường.
Nghĩ đến người người miệng tụng A Di Đà Phật ở kiếp trước, vậy cái gọi là A Di Đà Phật kia, đến cùng là thu thập được bao nhiêu Tín Ngưỡng Chi Lực a?
Không biết tại sao, một khi hắn liên tưởng đến cái Tín Ngưỡng Chi Lực này, thì trong đầu Diệp Thần liền bắn ra một tia hàn, thậm chí có loại cảm giác sởn cả tóc gáy, cảm giác được sâu trong linh hồn này ẩn chứa một loại sức mạnh vô cùng khủng bố.
Phật giáo, thật là quỷ dị a! Diệp Thần liền lắc đầu thở dài nói.
Sau đó, Diệp Thần liền xoay người đi về phía mọi người nói: Muốn nhìn thì cũng được nhìn rồi, chúng ta liền đi thôi!
Không biết tại sao, trong lòng Diệp Thần đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét đối với nơi này, tựa hồ trong xương cốt bắt đầu có loại bài xích đối với cái gọi là phật này.
Diệp Thần cũng không biết rằng, khi hắn dùng thần thức nhìn thấy kim quang trên người lão hòa thượng kia, thì trong đầu của hắn lúc đó, cái linh đài đen kịt kia cũng phát sinh ra một tia hắc quang.
Thí chủ, xin dừng bước! Ngay ở thời điểm Diệp Thần đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì lão hòa thượng kia lại tự mình đi ra, tới trước mặt Diệp Thần.
Trên thực tế đối với người Đông vực mà nói, xác thực là rất ít nhìn thấy được các cao tăng, bởi vì ở toàn bộ Đông vực chùa miếu đều rất là hiếm thấy.
Coi như là tình cờ bắt gặp một ít ngôi chùa miếu, thì cũng đều là của một đám giả hòa thượng, bọn họ căn bản không có tu luyện qua phật pháp gì, mà chỉ là một ít bách tính giả dạng lừa gạt chút tiền nhang đèn của người dân mà thôi.
Mà có người nói cao tăng chân chính, chỉ cần tu luyện phật pháp cũng có thể nắm giữ được bản lãnh thông thiên triệt địa, thậm chí so với tu sĩ còn mạnh hơn vô số lần!
Phật đạo, có thể từ đó tu luyện ra pháp tướng kim thân, tương tự cũng có thể nắm giữ được thực lực cực cường.
Bởi vì hoàn toàn không biết chút gì về phật học, cho nên tu sĩ Đông vực, kỳ thực vẫn luôn rất tò mò đối với phật đạo cùng cao tăng chân chính.
Đương nhiên, ở dưới tình huống bình thường thế này, thì ở Đông vực rất khó có thể gặp được tăng lữ tu luyện phật đạo chân chính, đại đa số đều là tồn tại giả danh lừa bịp kiếm tiền mà thôi.
Diệp Thần liền cười nói: Cơm nước xong đã rồi đi đâu thì đi, có thể cái cao tăng này cũng chỉ là một tên lừa đảo mà thôi, ta thực sự còn là có chút hiếu kỳ đây!
Sau khi ăn xong, đoàn người tự nhiên là không thể để tất cả mọi người đều rời khỏi khách sạn rồi, nhất định phải có người lưu lại ở lại đây để trông coi.
Cuối cùng, Diệp Thần liền mang theo Bộ Kinh Vân cùng Nhiếp Phong rời khỏi khách sạn.
Còn Kiều Cổ Vũ cũng chỉ dẫn theo một tên tùy tùng duy nhất, còn tên tùy tùng này đến cùng là trưởng lão nào của Già Dương tông, Diệp Thần cũng không có hỏi kỹ.
Một đường hỏi thăm, năm người liền đi tới trước cổng của một ngôi chùa nho nhỏ ở biên giới Thiên Minh thành.
Cái chùa miếu này có diện tích vô cùng nhỏ, cũng không phồn hoa như các chùa miếu khác, đến hương hỏa càng là chuyện không cần nhắc tới, ngay cả cửa chùa cũng đều bị rơi mất một nửa.
Trên đại môn của ngôi chùa, nằm ngang một tấm biển đã cũ, trên đó đề ba chữ lớn Khổ Thiền tự , kiểu chữ này mang theo khí tức cổ phác, trên đó còn có một tia ý nhị nho nhỏ.
Chùa miếu như thế này, không biết là có cao tăng nào dám ở a! Kiều Cổ Vũ nhìn quanh một lượt rồi cười ha hả trêu nói.
Diệp Thần cũng là lắc lắc đầu cười khổ, có điều hắn đã cất công đi đến nơi này rồi, thì không ngại đi vào xem xét một chút.
Vừa tiến vào bên trong, để Diệp Thần kinh ngạc chính là ngôi chùa này tuy rằng mang bề ngoài lụi bại, thế nhưng bên trong lại có quanh cảnh khác xa, rất là sạch sẽ và xinh đẹp.
Ngôi chùa tuy rằng có diện tích không lớn, thế nhưng nơi đây lại chen chúc không ít người, đều là mang dáng vẻ tiều tụy mà ngồi nghe phật pháp của một lão hòa thượng ở vị trí trung ương ngôi chùa.
Tuy rằng rất nhiều người trong thành đều cho rằng lão hòa thượng này là một tên lừa đảo, thế nhưng vẫn có một số người trong lòng có một chút tin nghi, cho nên vẫn là đến nhìn một chút xem lão hòa thượng này có thật sự là một tên lừa đảo hay không. Đặc biệt là cái Khổ Thiền tự này lại không lấy tiền, cho nên liền có rất nhiều người hoặc là mang theo tâm hiếu kỳ, hoặc là trong lúc rảnh rỗi, liền chạy tới nơi đây xem xét một chút.
Diệp Thần cùng Kiều Cổ Vũ đồng thời đi vào bên trong Khổ Thiền tự, hai người đều là hơi kinh ngạc mà nhìn lão hòa thượng ở vị trí trung tâm.
Hòa thượng này ăn mặc một thân cà sa, dáng dấp cực kỳ uy nghiêm, mặt đầy vẻ ôn hoà, trên người còn có thể mơ hồ nhìn thấy vài tia phật tính đang vờn thân.
Không thể không nói, chỉ cần mang phong phạm và khí chất xuất trần như thế này, thì rất dễ dàng làm dao động tâm ý của rất nhiều người.
Diệp Thần cẩn thận nghe lời nói của lão hòa thượng này một chút, thế nhưng lại không có nghe hiểu một chút nào.
Trên địa cầu, phật giáo cũng rất được truyền lưu đi khắp nơi, Diệp Thần tuy rằng không tin vào phật, thế nhưng hoặc ít hoặc nhiều cũng hiểu rõ được một chút phật học trong đó.
Nói là hiểu rõ, kỳ thực là Diệp Thần đã tự cân nhắc đến chính mình rồi.
Cái duy nhất hắn biết chính là phật giáo có một vị Như Lai phật tổ rất là trâu bò, còn có chính là hai bản kinh phật Kim Cương kinh và Tâm kinh, hắn cũng đã được nghe qua đôi chút.
Mà lão hòa thượng trước mặt cái này đang phát dương phật pháp, rất hiển nhiên là không phải Kim Cương kinh cùng với Tâm kinh rồi.
Phật ở hai thế giới, tự nhiên sẽ không có giống như đúc.
Lão hòa thượng này thời điểm phát dương phật pháp, trên thân thể tựa hồ là hiện lên một tầng kim quang nhàn nhạt, nếu như không phải là ta đã tu luyện ra thần thức, thì đúng là không có phát hiện ra được điểm kì lạ này. Diệp Thần hơi kinh ngạc mà tự nhủ.
Còn Kiều Cổ Vũ ở bên cạnh nghe được lời nói này của Diệp Thần, cũng là vận dùng thần thức mà nhìn kỹ, quả nhiên cảm giác được trên thân lão hòa thượng này có một tầng kim quang nhàn nhạt đang lưu chuyển.
Thật sự là có kim quang a, căn cứ theo thư tịch tông ta ghi chép được, thì chỉ có phật đạo cao tăng chân chính, thời gian phát dương phật pháp thì bên ngoài thân mới có thể có kim quang hiện lên như thế, đại diện cho người này ngày sau sẽ có tiềm lực ngưng tụ ra Kim thân!
Cái này lão hòa thượng này, lại đúng là phật đạo cao tăng chân chính nha, hắn hẳn là tu luyện phật pháp hàng thật rồi. Kiều Cổ Vũ có điểm kinh ngạc mà tự nói.
Kim thân, chính là tượng trưng cho tu luyện phật pháp đã có thành tựu, liền như là tu sĩ tu luyện tới cảnh giới Thánh nhân, mỗi người đều là đại năng hàng đầu có sức mạnh thông thiên triệt địa.
Mà phật giáo Kim thân, căn cứ vào tiềm lực mạnh yếu của bản thân mà lại chia làm La Hán Kim Thân, Bồ Tát Kim thân cùng Phật Đà Kim thân.
Nếu như trong nhà Phật có người ngưng tụ ra được Phật đà Kim thân, sẽ được mọi người coi là Phật đà chuyển thế, ngày sau liền có hi vọng đạt được thành tựu Phật tổ chính quả!
Đông vực căn bản không có Phật môn chính tông, cho nên không có cách nào mà tu luyện được phật pháp chân chính. Lão hòa thượng này, khả năng rất lớn đúng là từ Tây Vực chạy tới rồi.
Ha ha, ta xem dáng dấp của hắn thể hiện ta thế kia thì xem ra chúng ta kì này đi không uổng rồi, vậy mà lại có thể nhìn thấy được Tây Vực cao tăng trong truyền thuyết a. Diệp Thần liền cười nói.
Hay là ở trong mắt người phàm, phật giáo cao tăng chính là thần thánh, bọn họ có thể độ hóa chúng sinh, là sứ giả của Phật tổ cử xuống, giải cứu khổ hải cho mọi người.
Thế nhưng Diệp Thần hắn là người địa cầu thế kỷ 21 tư tưởng tiến bộ, cho nên khi còn ở địa cầu hắn cũng không có thờ thần phật, và bây giờ đối với Phật cũng là không có cái gì thành kính và sợ hãi cả.
Coi như là ở thế giới này thật sự có thần phật, thì cùng Diệp Thần hắn có quan hệ gì?
Tông chủ, cái lão hòa thượng kia đang lấy sức mạnh của những người phàm tục này, có điều loại sức mạnh này, ta cũng không có rõ ràng lắm, cho nên không có cách nào có thể phân biệt ra được! Nhiếp Phong đột nhiên mở miệng nói rằng.
Diệp Thần liền giật mình nhìn Niếp Phong một cái, có chút không rõ ràng vì sao, phàm nhân bọn họ thì có sức mạnh gì, đáng giá để cái tăng lữ có tu vi không tầm thường này đến hấp thu?
Có điều hắn nhìn chằm chằm vào Nhiếp Phong chỉ còn sót một con mắt kia, Diệp Thần cũng không có hoài nghi Nhiếp Phong một chút nào, bởi vì Nhiếp Phong hắn tuy rằng chỉ còn lại một con mắt, thế nhưng cái con mắt kia lại có thể nhìn thấu được hư thực của người khác!
Hấp thu sức mạnh của phàm nhân? Diệp Thần liền tự lẩm bẩm nói.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một loại thuyết pháp trong tiểu thuyết của kiếp trước. Phật giáo, có cái gọi là phổ độ chúng sinh, kỳ thực chính là hấp thu Tín Ngưỡng Chi Lực của chúng sinh, từ đó bồi bổ cho bản thân.
Chẳng lẽ nói, Nhiếp Phong này cảm giác được lão hòa thượng kia hấp thu sức mạnh của phàm nhân, chính là hấp thu loại Tín Ngưỡng Chi Lực kia sao?
Tín Ngưỡng Chi Lực, là một khái niêm quá mức mờ ảo, có loại cảm giác thần thoại, để Diệp Thần cảm thấy rất buồn cười, không có cách nào có thể tin tưởng được.
Có điều ý nghĩ này một khi đã xuất hiện, ngay cả Nhiếp Phong cũng cảm giác được, thì chuyện này quả là không tầm thường.
Nghĩ đến người người miệng tụng A Di Đà Phật ở kiếp trước, vậy cái gọi là A Di Đà Phật kia, đến cùng là thu thập được bao nhiêu Tín Ngưỡng Chi Lực a?
Không biết tại sao, một khi hắn liên tưởng đến cái Tín Ngưỡng Chi Lực này, thì trong đầu Diệp Thần liền bắn ra một tia hàn, thậm chí có loại cảm giác sởn cả tóc gáy, cảm giác được sâu trong linh hồn này ẩn chứa một loại sức mạnh vô cùng khủng bố.
Phật giáo, thật là quỷ dị a! Diệp Thần liền lắc đầu thở dài nói.
Sau đó, Diệp Thần liền xoay người đi về phía mọi người nói: Muốn nhìn thì cũng được nhìn rồi, chúng ta liền đi thôi!
Không biết tại sao, trong lòng Diệp Thần đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét đối với nơi này, tựa hồ trong xương cốt bắt đầu có loại bài xích đối với cái gọi là phật này.
Diệp Thần cũng không biết rằng, khi hắn dùng thần thức nhìn thấy kim quang trên người lão hòa thượng kia, thì trong đầu của hắn lúc đó, cái linh đài đen kịt kia cũng phát sinh ra một tia hắc quang.
Thí chủ, xin dừng bước! Ngay ở thời điểm Diệp Thần đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì lão hòa thượng kia lại tự mình đi ra, tới trước mặt Diệp Thần.
/406
|