Sống Như Tiểu Cường

Chương 21

/105


Tôi cầm đống bằng cấp đó đi khắp nơi trong thành phố tìm việc, tuy vậy cơ hội tìm việc ít hơn rất nhiều so với tôi tưởng, tôi vẫn lần lượt bị từ chối...Có lúc tôi cùng cạnh tranh một công việc với rất nhiều sinh viên bằng cấp đại học nghiêm chỉnh, mấy công việc phổ thông đó tôi có thể đảm nhận tốt, tôi chả hiểu họ đọc lắm sách như vậy có tác dụng gì, hay cũng chỉ bị từ chối như tôi mà thôi? Khác nhau ở chỗ, sự thất vọng của tôi ít hơn nhiều so với họ, vì tôi chưa phải bỏ ra cái gì cả, không như bọn họ đầu tư quá lớn. Có lúc tôi lại thấy thông cảm với họ, chẳng xin được việc tử tế, tôi vẫn còn công việc làm ăn của mình, nhưng với họ đây lại là con đường duy nhất.

Hứng thú tìm việc của tôi càng ngày càng tuột dốc không phanh, có lúc tôi nghĩ mình đang lãng phí thời gian quá, tôi nên toàn tâm toàn ý vào công việc làm ăn truyền thống thì hơn, thế nên tôi lại bắt đầu hợp tác với Tiểu Thúy và Tứ Mao làm việc, thời gian rảnh mới đi tìm việc.

Quan hệ giữa Tứ Mao và Tiểu Thuý ngày càng trở nên gần gũi, trước kia Tứ Mao có cái cánh gà nào ăn không hết thì đều phần tôi, giờ sự ưu đãi đó không còn dành cho tôi nữa.

Nghề xin ăn ngày càng khó làm, có lẽ là do kỹ thuật không được cải tiến mấy, mà giá thành phẩm lại thấp, ai ai cũng có thể làm, chúng tôi lại không tìm được mấy chỗ dễ xin tiền vì thường chỗ nào ngon lành chỗ đó đều là địa bàn của băng nhóm ăn xin. Chúng tôi một lần nữa lại đứng trước nguy cơ phải chuyển nghề.

Tối nay, Tiểu Thuý mang đến phòng chúng tôi một bọc đồ có vẻ rất quan trọng. <>

"Tiểu Cường, Tứ Mao, từ mai chúng ta chuyển sang lĩnh vực làm ăn mới thôi." Tiểu Thuý nói.

Tôi nghi ngờ nhìn vào cái túi đồ, Tiểu Thuý mở nó ra, bên trong là một ít đồ ngọc cũ.

Tôi hỏi Tiểu Thuý: "Làm gì với nó đây? Không lẽ đem lừa bán giá cao cho người ta hả?"

Tiểu Thuý trả lời: "Đúng thế, mấy cái này lấy từ xưởng gia công, tụi mình nói chúng là ngọc cổ quý hiếm rồi bán".

Tôi hơi lo lắng: "Hình như cái này bọn anh đã từng làm lâu lắm rồi thì phải, liệu bây giờ còn có ai bị lừa nữa không?"

Tiểu Thuý đáp: "Cái đó khỏi lo, chỉ cần lòng tham và sự thiếu hiểu biết còn tồn tại thì bọn mình sẽ không thất nghiệp đâu".

Chúng tôi bắt đầu hành nghề bán ngọc trên phố, tôi phụ trách bán hàng, Tiểu Thuý đóng vai chân gỗ, nếu thấy có khách đến xem ngọc, Tiểu Thuý liền chen vào bên cạnh anh ta, quan sát xem anh ta đang nhìn cái nào, ưng ý mảnh ngọc nào, rồi nhanh tay nhặt lên miếng ngọc anh ta định xem lên.

Quan sát hành vi và nắm bắt suy nghĩ của con người là cái mà tôi và Tứ Mao phải khâm phục ở Tiểu Thuý, đương nhiên tôi chỉ kém chút ít thôi chứ Tứ Mao thì thua xa.

Tiểu Thuý đã được rèn luyện trong một thời gian khá dài, nó cùng hội cũ trước kia thường bày tú lơ khơ ngoài phố, dùng ba quân bài (hai đen một đỏ) bày ra đất, đầu tiên lật quân bài lên cho mọi người xem màu sắc, sau đó úp xuống, đổi chỗ từ trái qua phải thật chậm mấy quân bài, tốc độ chậm đến nỗi tất cả mọi người đều chắc chắn nhớ được vị trí của từng con bài, sau đó quản trò yêu cầu mọi người chỉ ra con màu đỏ, hầu như mọi người đều biết con bài đó nằm ở vị trí nào. Lúc đó, Tiểu Thuý quan sát ánh mắt của người gần mình nhất, anh ta vừa cúi xuống lấy tiền trong túi ra thì con bài lập tức được đổi vị trí.

Tiểu Thuý cầm miếng ngọc trên tay và chúng tôi có thể bắt đầu công việc mặc cả.

Bước một: Tiểu Thuý giả vờ hỏi tôi về giá cả, tôi sẽ đưa ra một cái giá cao ngất trời, nhưng Tiểu Thuý lại trả một cái giá thấp hơn rất nhiều so với giá tôi vừa hét, thực ra bán với cái giá này chúng tôi cũng đã kiếm được không ít.

Bước hai: Chúng tôi sẽ mặc cả rất kịch liệt, làm cho người định mua ngọc nghĩ rằng lợi nhuận mà chúng tôi kiếm được đã rất ít, có rất ít khả năng trả thêm được giá nào nữa, thật ra người mua đồ cũng ít hứng thú với mấy thứ ngọc này, nhưng chúng tôi trả giá khiếp quá nên thu hút được khách hàng đứng lại xem.

Bước ba: Giá cả của chúng tôi ngày càng tiến tới giá đích, lúc cưa kéo vài tệ cuối cùng, tôi đau khổ nhìn Tiểu Thuý, đầu lắc lắc, như đang đè nén cảm xúc của mình vậy, đôi mắt như muốn nói giá trị của miếng ngọc thật không đáng bị đánh giá thấp thế, khuôn mặt thể hiện sự bất bình: Cô có thể lăng nhục tôi, nhưng không được phép lăng nhục những miếng ngọc của tôi, nó chính là một tác phẩm nghệ thuật.

Bước bốn: Quan sát người xem một cách kỹ lưỡng, cần phát huy ý thức tham gia của anh ta, nếu anh ta chán rồi, có thể chửi bậy vài câu và phát ra vài câu thô lỗ, dâm dục, anh ta sẽ cau mày lại nhưng sẽ không bỏ đi. Nếu anh ta không chịu nổi mà bỏ đi, bạn phải nhanh chóng rời khỏi vị trí người bán hàng, kéo anh ta lại và nói: "Để anh đây làm trọng tài phán xét xem". Khi anh ta đã tham gia vào vai diễn, phải hô hào sự ủng hộ của đám đông, giống như có người vừa viết tiểu thuyết vừa tự lăng xê ấy.

Bước năm: Tôi và Tiểu Thuý vì sự giằng co một tệ chênh lệch cuối cùng mà không tìm được sự thoả thuận, tôi bắt đầu động viên anh trai vừa nãy mua miếng ngọc, giá cả thậm chí còn thấp hơn giá lúc nãy đứa con gái đáng ghét kia đưa ra là đằng khác, vì chúng tôi gặp nhau ở đây như là có duyên, mà tôi lại là người rất trọng cái duyên cái phận. Vì thế tôi tiếc đứt ruột đứt gan nhưng thà bán cho anh còn hơn bán cho kẻ không biết giá trị của viên ngọc.<>

Bước sáu: Lúc này, sẽ có một người khách đi ngang qua (Tứ Mao đóng giả), anh này vừa hay cũng rất thích miếng ngọc đó và rất muốn mua, giống như một mụ góa già, nếu có hai người đàn ông tranh chấp, bà ta lập tức sẽ trở thành Tây Thi, và đương nhiên đồ giả sẽ trở thành đồ quý giá, chỉ đến khi một người rút lui rồi, người kia mới phát hiện ra rằng hóa ra bà ta chỉ là một mụ góa già! Đưa vào hoàn cảnh này sẽ rất dễ dẫn dắt người ta đến quyết tâm mua ngọc.


/105

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status