Năm mới trôi qua trong không khí ấm áp, ngoại trừ triều đình không yên ổn, khắp kinh thành đều an lành cát lợi, không có chuyện gì đặc biệt phát sinh. Nếu nói có gì đặc biệt, ấy chính là không biết từ lúc nào Cẩm Nhị và Lộ Châu đã nói thông, mặc dù ngày ngày hai người vẫn chí chóe với nhau, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được cảm tình của cả hai đã tăng lên không ít.
Quả nhiên, trước khi năm mới qua, Cẩm Nhị tới xin một ân điển, xin Tiêu Thiều nói chuyện hôn sự với Tưởng Nguyễn. Tỳ nữ hầu cận của Tưởng Nguyễn phối với ẩn vệ thân cận của Tiêu Thiều, xét theo thân phận, trái lại là Lộ Châu với cao. Lộ Châu vốn không phải người hầu, mà là nha hoàn mua được bên ngoài lúc ở điền trang, sau khi đi theo Tưởng Nguyễn thì may mắn thành nha hoàn nhị đẳng, sau chuyện của Bạch Chỉ thì thăng thành nha hoàn nhất đẳng, dù vậy, không đại biểu rằng cô và Cẩm Nhị ngang hàng. Cẩm Nhị theo Tiêu Thiều làm việc nhiều năm, nói đến thì cũng là người quan trọng trong Cẩm y vệ, có thể xem như thân tính của Tiêu Thiều, tuy nói là ẩn vệ, nhưng cũng được phong võ quan thất phẩm, cộng thêm vẻ ngoài của Cẩm Nhị không tệ, của cải trong tay Cẩm y vệ rất dư dả, điều kiện bậc này, đối với nhà bình thường, đủ để bà mai đạp vỡ cửa, nhắc đến cũng tội Cẩm Nhị theo Tiêu Thiều nhiều năm, xưa kia không ý định này, cộng thêm quê quán ở xa, không ai chú tâm về phương diện này.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, trước nay phủ Cẩm Anh vương dương thịnh âm suy, một đám nam nhi ở chung với nhau, một cô gái nũng nịu như Lộ Châu, lanh lợi miệng ngọt, ở vương phủ rất được yêu thích, bình thường có không ít người lấy lòng, sau khi nghe tin Lộ Châu và Cẩm Nhị đã bàn chuyện hôn sự, tất nhiên rất thất vọng, thầm nghĩ nha hoàn bên cạnh phu nhân lại bị cướp mất một người.
Lúc Liên Kiều nói tới chuyện này với Tưởng Nguyễn cười rất vui vẻ. “Hai người họ một người tính tình như pháo, một người lại gian xảo, đụng nhau là gây, không hiểu sao lại nhìn trúng đối phương. Thật sự quá thú vị.”
Tưởng Nguyễn đang sắp xếp lại mớ sổ sách vừa được đưa tới, nghe vậy thì liếc nhìn Liên Kiều, nói. “Hai người họ nhìn trúng đối phương, thế không biết ngươi có nhìn trúng ai không?”
Tiếng cười của Liên Kiều thoáng ngưng, vội đỏ mặt nói. “Cô nương nói gì vậy.” Cuống đến nỗi gọi xưng hô lúc chưa xuất giá, Lộ Châu vén rèm, nghe vậy cười hì hì nói. “Tất nhiên có rồi ạ, nghe nói Dạ Phong Dạ thị vệ ngồi dưới cây liễu thổi sáo suốt đêm hôm qua đấy ạ.”
Chuyện này chính là đề tài bán tán gần đây trong phủ Cẩm Anh vương, dưới tay thiếu chủ Tiêu Thiều, một người lạnh lùng như hủ nút, mà tên thị vệ nào cũng đều là cao thủ tình trường, thủ đoạn tán tỉnh con gái nhà người ta cao siêu vô cùng. Đến ngay cả Dạ Phong trông chững chạc hơn người, cũng học đòi văn nhân nho nhã ngồi dưới gốc liễu thổi Phượng cầu hoàng, người được nhắm tới tất nhiên là Liên Kiều rồi.
Liên Kiều vừa xấu hổ vừa giận, giậm chân nói. “A, không nói lại cô nương, ra ngoài thì hơn!” Dứt lời chạy chậm ra ngoài. Lộ Châu ở sau lưng chống nạnh ha ha cười to nói. “Giận dỗi gì chứ, chuyện ấy có gì đâu mà phải tức tối thế.”
Liên Kiều dù sao cũng được nuôi lớn ở phủ, mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, nghe nhắc đến chuyện tình nhi nữ tất nhiên sẽ thẹn thùng. Lộ Châu lại lớn gan, từ nhỏ đã lăn lộn phố phường, có hơi giang hồ, nào cố kỵ những thứ này. Tưởng Nguyễn nhìn Lộ Châu, nhất thời hơi hoảng hốt, nhớ đến lúc đầu gặp đứa bé này, ấy là năm đầu tiên khi mình sống lại, khi đó ở điền trang không nơi nương tựa, đứa bé này tâm thiện, cứ thế muốn đi theo mình, chớp mắt cảnh còn người mất, kẻ thù của nàng người chết người bị thương, cuộc sống ngày một tốt hơn, may mắn Lộ Châu ở bên nàng coi như không lãng phí, cuối cùng cũng coi như tìm được hạnh phúc rồi.
Tưởng Nguyễn buông tách trà xuống, kéo Lộ Châu đến bên mình, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn thiếu nữ đang cười rạng rỡ trước mặt, nói. “Lộ Châu, em đã nghĩ kỹ chưa, xác định, chính là người đó?”
“Người đó” tất nhiên chỉ Cẩm Nhị, miễn là nha hoàn, chủ tử vẫn nên hỏi một câu tượng trưng trước khi gả đi. Lộ Châu cúi đầu, rồi lập tức ngẩng đầu lên mỉm cười với Tưởng Nguyễn, cười hé hàm răng trắng tinh, rất rực rỡ. “Chính là huynh ấy, cô nương.”
Tưởng Nguyễn gật đầu, mặc dù trông Cẩm Nhị rất long bong, ngày thường trông rất giống hoa hoa công tử, nhưng thường là người như thế thì càng hiểu rõ bản thân muốn gì. Hơn nữa Lộ Châu không phải người ngu, chắc chắn sẽ không bị Cẩm Nhị ăn hiếp. Thế nhưng hôn sự này được Cẩm Nhị đề cập gấp gáp, không biết Cẩm Nhị nghĩ sao, nếu hai bên đều đồng ý, Cẩm Nhị đã viết gia thư thông báo cho phụ mẫu ở Giang Nam, khế ước bán thân của Lộ Châu ở trong tay Tưởng Nguyễn, tất nhiên do Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều làm chủ, trước quyết định hôn sự của hai người. Đợi cuối hè năm sau sẽ thành thân.
“Ta sẽ khiến em được nở mày nở mặt gả đi.” Tưởng Nguyễn nói. “Em không có cha mẹ, chuyện đồ cưới, cứ giao cho ta.”
Lộ Châu sửng sốt, không thể tin ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn mỉm cười, mắt Lộ Châu đỏ lên, nói. “Cô nương, nô tỳ sao dám..”
“Không có gì dám hay không, lời ta nói năm xưa, nếu em bất chấp sống chết cũng muốn đi theo ta dù chẳng biết kết cục có ra sao, thì nay chính là lúc hồi báo. Là phần thưởng khi đánh cược, là thứ em đáng được nhận.”
Nói gì thế này, Lộ Châu nghe mà hơi buồn cười, nhưng lại cảm thấy muốn khóc, cô biết ngày thường Tưởng Nguyễn đối đãi hời hợt với mọi người, dù có là thiếp thân nha hoàn, ví như Bạch Chỉ và Liên Kiều, dù là nha hoàn thân cận theo Tưởng Nguyễn từ nhỏ, nhưng không phải chẳng có bí mật gì, và không quá thân thiết, cũng không luôn đùa giỡn vui đùa như những chủ tứ khác. Đi theo Tưởng Nguyễn, thứ Lộ Châu gặp được đa phần đều là hung hiểm, Tưởng Nguyễn lấy bạo chế bạo, hồ như luôn lạnh như băng, nhưng từ trong xương nàng là người vô cùng bao che, chỉ là ngày thường không thể hiện ra, thật ra thì nàng. Là người một rất dịu dàng. Thấy Lộ Châu ứa nước mắt và kinh ngạc, Tưởng Nguyễn bật cười, nàng không quản cảm xúc của người khác được.
Đúng lúc này Cẩm Nhất đi vào, giao thư từ trong cung cho Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn bảo Lộ Châu lui xuống, mở thư ra xem. Ấy là thư Tuyên Phái gửi, bên trên không viết gì khác, đầu tiên cầu chúc nàng năm mới vạn sự thuận lợi, sau than phiền bản thân ở hoàng cung không thể gặp mặt Tưởng Nguyễn, than vãn thân phận hoàng tử không có tự do, vân vân, cuối cùng còn nói gần đây tâm trạng hoàng đế không tốt, bầu không khí trong cung rất u ám, nói nàng đừng vào cung. Xem thư xong, Tưởng Nguyễn đặt lên nến thiêu hủy. Nhưng lòng rất lâu không thể bình tĩnh được. Hoàng đế không phải tâm trạng không tốt mà là bệnh nặng, nàng biết được từ miệng Tiêu Thiều. Lúc trước đứa bé Tuyên Phái này chịu thiệt thòi đều không chịu nói ra, sau khi sống lại tánh tình thay đổi lớn khiến nàng hơi nhìn không thấu. Cậu càng không nhắc tới chuyện trong cung, càng chứng tỏ có điều khả nghi. Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm bụi tro dưới ánh nến, từ từ rơi vào trầm tư.
…
Cùng lúc đó, một ngôi nhà trong kinh thành, người áo xám đứng trước cửa sổ, đặt lá thư dưới ánh nến, ngọn lửa đốt khiến tờ giấy vàng ố. không biết được làm từ thứ gì, lại mang theo một mùi thơm kỳ dị, hồi lâu, gã mới từ từ nhếch đôi môi đỏ mọng, nói. “Thì ra là như vậy.”
“Đại nhân, chỉ ý của thánh nữ vẫn chưa truyền tới.” Thủ hạ dò hỏi.
Nguyên Xuyên cười. “Không cần.”
Thủ hạ ngẩn ra, bỗng thấy người áo xám đột nhiên giơ tay tháo mũ che, để lộ gương mặt, nói là lộ mặt cũng không phải, vì trên mặt vẫn đeo mặt nạ che hết phân nửa, mặt nạ vẽ đồ văn giương nanh múa vuốt trông rất đáng sợ, nhưng nửa gương mặt lộ ra lại rất anh tuấn. Gương mặt ấy khi đeo mặt nạ vốn nên khiến người khác cảm thấy đẹp, nhưng người này xuất hiện trước mắt, thần bí, lại không hề có mỹ cảm gì, chỉ vì bị đôi mắt màu xanh phá hỏng. Đôi mắt hẹp dài tựa hồ ly, lại ở trên mặt người, trông giống như yêu quái vậy, khiến người khác thấy sợ hãi, cảm giác hết sức âm u. Thủ hạ rùng mình vội cúi đầu xuống, không dám đối mặt với Nguyên Xuyên, Nguyên Xuyên không nhìn người kia, từ tốn nói. “Thánh nữ đã vào kinh.”
Người thủ hạ chợt ngẩng đầu lên, hơi khó tin nói. “Đây..” Thời điểm Nguyên Xuyên vào kinh thánh nữ vẫn chưa vào kinh, lâu nay cũng không thấy nhắc tới việc này, sao đột nhiên lại tới kinh thành Đại Cẩm. Kẻ kia còn đang suy đoán, lại thấy đôi mắt xanh như hồ ly lạnh nhạt liếc mình một cái, lòng giật thót, không dám nghĩ ngợi thêm. Nguyên Xuyên nở nụ cười, môi gã hồng hồng, như tô son thượng hạng, so với nữ nhân còn kiều diễm hơn, nụ cười khơi gợi cảm giác quỷ mị khó nói. Gã nói. “Chỉ ý của Thánh nữ là thứ ngươi có thể tùy tiện suy đoán sao?”
“Không dám không dám, tiểu nhân không dám.” Kẻ kia đồ mồ hôi lạnh toàn thân, chỉ nghe Nguyên Xuyên cười khẽ. “Thật là, niệm tình ngươi mới phạm lần đầu, tha cho ngươi lần này.”
Người nọ đang định nói cám ơn, chợt cảm thấy lồng ngực lạnh toát, ngước mắt nhìn, thấy ánh sáng bạc lóe trước ngực, một thanh đao tinh xảo lớn bằng ngón cái đâm thẳng vào ngực trái. Kẻ kia trợn to hai mắt, da mặt bắt đầu biến thành màu đen, chốc lát đã ngã gục, máu hoá đen, hiển nhiên trúng độc. Nguyên Xuyên cười lạnh lùng, từ từ nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết vui hay buồn mà thở dài một tiếng, trong khoảnh sân vắng lặng có một xác chết nằm đó, nói một câu rất thấm thía. “Mạng người, chỉ như cỏ rác.” Gã từ từ cười lên, trong đôi mắt xanh như lóe lên, nhìn hư không tự lẩm bẩm. “Ngươi, còn có thể sống bao lâu?”
Quả nhiên, trước khi năm mới qua, Cẩm Nhị tới xin một ân điển, xin Tiêu Thiều nói chuyện hôn sự với Tưởng Nguyễn. Tỳ nữ hầu cận của Tưởng Nguyễn phối với ẩn vệ thân cận của Tiêu Thiều, xét theo thân phận, trái lại là Lộ Châu với cao. Lộ Châu vốn không phải người hầu, mà là nha hoàn mua được bên ngoài lúc ở điền trang, sau khi đi theo Tưởng Nguyễn thì may mắn thành nha hoàn nhị đẳng, sau chuyện của Bạch Chỉ thì thăng thành nha hoàn nhất đẳng, dù vậy, không đại biểu rằng cô và Cẩm Nhị ngang hàng. Cẩm Nhị theo Tiêu Thiều làm việc nhiều năm, nói đến thì cũng là người quan trọng trong Cẩm y vệ, có thể xem như thân tính của Tiêu Thiều, tuy nói là ẩn vệ, nhưng cũng được phong võ quan thất phẩm, cộng thêm vẻ ngoài của Cẩm Nhị không tệ, của cải trong tay Cẩm y vệ rất dư dả, điều kiện bậc này, đối với nhà bình thường, đủ để bà mai đạp vỡ cửa, nhắc đến cũng tội Cẩm Nhị theo Tiêu Thiều nhiều năm, xưa kia không ý định này, cộng thêm quê quán ở xa, không ai chú tâm về phương diện này.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, trước nay phủ Cẩm Anh vương dương thịnh âm suy, một đám nam nhi ở chung với nhau, một cô gái nũng nịu như Lộ Châu, lanh lợi miệng ngọt, ở vương phủ rất được yêu thích, bình thường có không ít người lấy lòng, sau khi nghe tin Lộ Châu và Cẩm Nhị đã bàn chuyện hôn sự, tất nhiên rất thất vọng, thầm nghĩ nha hoàn bên cạnh phu nhân lại bị cướp mất một người.
Lúc Liên Kiều nói tới chuyện này với Tưởng Nguyễn cười rất vui vẻ. “Hai người họ một người tính tình như pháo, một người lại gian xảo, đụng nhau là gây, không hiểu sao lại nhìn trúng đối phương. Thật sự quá thú vị.”
Tưởng Nguyễn đang sắp xếp lại mớ sổ sách vừa được đưa tới, nghe vậy thì liếc nhìn Liên Kiều, nói. “Hai người họ nhìn trúng đối phương, thế không biết ngươi có nhìn trúng ai không?”
Tiếng cười của Liên Kiều thoáng ngưng, vội đỏ mặt nói. “Cô nương nói gì vậy.” Cuống đến nỗi gọi xưng hô lúc chưa xuất giá, Lộ Châu vén rèm, nghe vậy cười hì hì nói. “Tất nhiên có rồi ạ, nghe nói Dạ Phong Dạ thị vệ ngồi dưới cây liễu thổi sáo suốt đêm hôm qua đấy ạ.”
Chuyện này chính là đề tài bán tán gần đây trong phủ Cẩm Anh vương, dưới tay thiếu chủ Tiêu Thiều, một người lạnh lùng như hủ nút, mà tên thị vệ nào cũng đều là cao thủ tình trường, thủ đoạn tán tỉnh con gái nhà người ta cao siêu vô cùng. Đến ngay cả Dạ Phong trông chững chạc hơn người, cũng học đòi văn nhân nho nhã ngồi dưới gốc liễu thổi Phượng cầu hoàng, người được nhắm tới tất nhiên là Liên Kiều rồi.
Liên Kiều vừa xấu hổ vừa giận, giậm chân nói. “A, không nói lại cô nương, ra ngoài thì hơn!” Dứt lời chạy chậm ra ngoài. Lộ Châu ở sau lưng chống nạnh ha ha cười to nói. “Giận dỗi gì chứ, chuyện ấy có gì đâu mà phải tức tối thế.”
Liên Kiều dù sao cũng được nuôi lớn ở phủ, mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, nghe nhắc đến chuyện tình nhi nữ tất nhiên sẽ thẹn thùng. Lộ Châu lại lớn gan, từ nhỏ đã lăn lộn phố phường, có hơi giang hồ, nào cố kỵ những thứ này. Tưởng Nguyễn nhìn Lộ Châu, nhất thời hơi hoảng hốt, nhớ đến lúc đầu gặp đứa bé này, ấy là năm đầu tiên khi mình sống lại, khi đó ở điền trang không nơi nương tựa, đứa bé này tâm thiện, cứ thế muốn đi theo mình, chớp mắt cảnh còn người mất, kẻ thù của nàng người chết người bị thương, cuộc sống ngày một tốt hơn, may mắn Lộ Châu ở bên nàng coi như không lãng phí, cuối cùng cũng coi như tìm được hạnh phúc rồi.
Tưởng Nguyễn buông tách trà xuống, kéo Lộ Châu đến bên mình, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn thiếu nữ đang cười rạng rỡ trước mặt, nói. “Lộ Châu, em đã nghĩ kỹ chưa, xác định, chính là người đó?”
“Người đó” tất nhiên chỉ Cẩm Nhị, miễn là nha hoàn, chủ tử vẫn nên hỏi một câu tượng trưng trước khi gả đi. Lộ Châu cúi đầu, rồi lập tức ngẩng đầu lên mỉm cười với Tưởng Nguyễn, cười hé hàm răng trắng tinh, rất rực rỡ. “Chính là huynh ấy, cô nương.”
Tưởng Nguyễn gật đầu, mặc dù trông Cẩm Nhị rất long bong, ngày thường trông rất giống hoa hoa công tử, nhưng thường là người như thế thì càng hiểu rõ bản thân muốn gì. Hơn nữa Lộ Châu không phải người ngu, chắc chắn sẽ không bị Cẩm Nhị ăn hiếp. Thế nhưng hôn sự này được Cẩm Nhị đề cập gấp gáp, không biết Cẩm Nhị nghĩ sao, nếu hai bên đều đồng ý, Cẩm Nhị đã viết gia thư thông báo cho phụ mẫu ở Giang Nam, khế ước bán thân của Lộ Châu ở trong tay Tưởng Nguyễn, tất nhiên do Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều làm chủ, trước quyết định hôn sự của hai người. Đợi cuối hè năm sau sẽ thành thân.
“Ta sẽ khiến em được nở mày nở mặt gả đi.” Tưởng Nguyễn nói. “Em không có cha mẹ, chuyện đồ cưới, cứ giao cho ta.”
Lộ Châu sửng sốt, không thể tin ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn mỉm cười, mắt Lộ Châu đỏ lên, nói. “Cô nương, nô tỳ sao dám..”
“Không có gì dám hay không, lời ta nói năm xưa, nếu em bất chấp sống chết cũng muốn đi theo ta dù chẳng biết kết cục có ra sao, thì nay chính là lúc hồi báo. Là phần thưởng khi đánh cược, là thứ em đáng được nhận.”
Nói gì thế này, Lộ Châu nghe mà hơi buồn cười, nhưng lại cảm thấy muốn khóc, cô biết ngày thường Tưởng Nguyễn đối đãi hời hợt với mọi người, dù có là thiếp thân nha hoàn, ví như Bạch Chỉ và Liên Kiều, dù là nha hoàn thân cận theo Tưởng Nguyễn từ nhỏ, nhưng không phải chẳng có bí mật gì, và không quá thân thiết, cũng không luôn đùa giỡn vui đùa như những chủ tứ khác. Đi theo Tưởng Nguyễn, thứ Lộ Châu gặp được đa phần đều là hung hiểm, Tưởng Nguyễn lấy bạo chế bạo, hồ như luôn lạnh như băng, nhưng từ trong xương nàng là người vô cùng bao che, chỉ là ngày thường không thể hiện ra, thật ra thì nàng. Là người một rất dịu dàng. Thấy Lộ Châu ứa nước mắt và kinh ngạc, Tưởng Nguyễn bật cười, nàng không quản cảm xúc của người khác được.
Đúng lúc này Cẩm Nhất đi vào, giao thư từ trong cung cho Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn bảo Lộ Châu lui xuống, mở thư ra xem. Ấy là thư Tuyên Phái gửi, bên trên không viết gì khác, đầu tiên cầu chúc nàng năm mới vạn sự thuận lợi, sau than phiền bản thân ở hoàng cung không thể gặp mặt Tưởng Nguyễn, than vãn thân phận hoàng tử không có tự do, vân vân, cuối cùng còn nói gần đây tâm trạng hoàng đế không tốt, bầu không khí trong cung rất u ám, nói nàng đừng vào cung. Xem thư xong, Tưởng Nguyễn đặt lên nến thiêu hủy. Nhưng lòng rất lâu không thể bình tĩnh được. Hoàng đế không phải tâm trạng không tốt mà là bệnh nặng, nàng biết được từ miệng Tiêu Thiều. Lúc trước đứa bé Tuyên Phái này chịu thiệt thòi đều không chịu nói ra, sau khi sống lại tánh tình thay đổi lớn khiến nàng hơi nhìn không thấu. Cậu càng không nhắc tới chuyện trong cung, càng chứng tỏ có điều khả nghi. Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm bụi tro dưới ánh nến, từ từ rơi vào trầm tư.
…
Cùng lúc đó, một ngôi nhà trong kinh thành, người áo xám đứng trước cửa sổ, đặt lá thư dưới ánh nến, ngọn lửa đốt khiến tờ giấy vàng ố. không biết được làm từ thứ gì, lại mang theo một mùi thơm kỳ dị, hồi lâu, gã mới từ từ nhếch đôi môi đỏ mọng, nói. “Thì ra là như vậy.”
“Đại nhân, chỉ ý của thánh nữ vẫn chưa truyền tới.” Thủ hạ dò hỏi.
Nguyên Xuyên cười. “Không cần.”
Thủ hạ ngẩn ra, bỗng thấy người áo xám đột nhiên giơ tay tháo mũ che, để lộ gương mặt, nói là lộ mặt cũng không phải, vì trên mặt vẫn đeo mặt nạ che hết phân nửa, mặt nạ vẽ đồ văn giương nanh múa vuốt trông rất đáng sợ, nhưng nửa gương mặt lộ ra lại rất anh tuấn. Gương mặt ấy khi đeo mặt nạ vốn nên khiến người khác cảm thấy đẹp, nhưng người này xuất hiện trước mắt, thần bí, lại không hề có mỹ cảm gì, chỉ vì bị đôi mắt màu xanh phá hỏng. Đôi mắt hẹp dài tựa hồ ly, lại ở trên mặt người, trông giống như yêu quái vậy, khiến người khác thấy sợ hãi, cảm giác hết sức âm u. Thủ hạ rùng mình vội cúi đầu xuống, không dám đối mặt với Nguyên Xuyên, Nguyên Xuyên không nhìn người kia, từ tốn nói. “Thánh nữ đã vào kinh.”
Người thủ hạ chợt ngẩng đầu lên, hơi khó tin nói. “Đây..” Thời điểm Nguyên Xuyên vào kinh thánh nữ vẫn chưa vào kinh, lâu nay cũng không thấy nhắc tới việc này, sao đột nhiên lại tới kinh thành Đại Cẩm. Kẻ kia còn đang suy đoán, lại thấy đôi mắt xanh như hồ ly lạnh nhạt liếc mình một cái, lòng giật thót, không dám nghĩ ngợi thêm. Nguyên Xuyên nở nụ cười, môi gã hồng hồng, như tô son thượng hạng, so với nữ nhân còn kiều diễm hơn, nụ cười khơi gợi cảm giác quỷ mị khó nói. Gã nói. “Chỉ ý của Thánh nữ là thứ ngươi có thể tùy tiện suy đoán sao?”
“Không dám không dám, tiểu nhân không dám.” Kẻ kia đồ mồ hôi lạnh toàn thân, chỉ nghe Nguyên Xuyên cười khẽ. “Thật là, niệm tình ngươi mới phạm lần đầu, tha cho ngươi lần này.”
Người nọ đang định nói cám ơn, chợt cảm thấy lồng ngực lạnh toát, ngước mắt nhìn, thấy ánh sáng bạc lóe trước ngực, một thanh đao tinh xảo lớn bằng ngón cái đâm thẳng vào ngực trái. Kẻ kia trợn to hai mắt, da mặt bắt đầu biến thành màu đen, chốc lát đã ngã gục, máu hoá đen, hiển nhiên trúng độc. Nguyên Xuyên cười lạnh lùng, từ từ nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết vui hay buồn mà thở dài một tiếng, trong khoảnh sân vắng lặng có một xác chết nằm đó, nói một câu rất thấm thía. “Mạng người, chỉ như cỏ rác.” Gã từ từ cười lên, trong đôi mắt xanh như lóe lên, nhìn hư không tự lẩm bẩm. “Ngươi, còn có thể sống bao lâu?”
/463
|