Song Kiếm

Chương 68 - Đánh Lén

/287




Mấy ngày nay, nhân vật sốt dẻo nhất, gây chú ý nhất không phải là Đường Hoa, không phải là Sát Phá Lang, cũng không thể nào là Nhất Kiếm hoặc là Song Sư được, cho dù ngay như Phong Vân Nộ cũng đành phải lánh sang một bên đứng. Vậy người đó là ai? Tất nhiên chính là chủ biên tập của Vô Biên đặc san chúng ta - Tôn Minh!

Hắn đã gần như đào móc hết những chuyện nội bộ mà mọi người chưa biết đến, hắn đã quyết tâm cống hiến suốt đời cho sự nghiệp moi móc những chuyện riêng tư của mọi danh nhân... Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn, Vô Biên tại thế oạt bát quái!

(Con tằm đến chết mới hết tơ, Vô Biên còn sống còn moi chuyện)

Tiểu Xanh: thơ dở ẹc!

* * * * * *

Thư Sinh đã xem xong cuốn Vô Biên đặc san mà Nhất Kiếm Cầu Bại coi thường.

“Không ngờ ngươi cũng có hứng thú với mấy cái chuyện bát nháo.” Nhất Kiếm Cầu Bại đứng ở bên cạnh trêu.

“Cầu Bại! Đây không phải là bát nháo đâu.” Thư Sinh nói: “Hiện giờ ta có thể khẳng định mấy điểm sau, thứ nhất, Tam Thương sẽ quật khởi. Thứ hai, Phong Vân Nộ sẽ trở thành đệ nhất cao thủ trên bảng, lực hiệu triệu và lực gắn kết của hắn đối với chúng ta thì chỉ có chỗ xấu chứ không có chỗ tốt nào cả. Cái thứ ba: tên Huy Hoàng này nếu chấp nhận đến bang hội Nhất Kiếm thì ta có thể cho hắn một vị trí trưởng lão.”

“A? Còn tiết lộ ra nhiều tin tức đến vậy à?” Nhất Kiếm Cầu Bại nhận lấy Vô Biên đặc san, bắt đầu xem cẩn thận hơn.

“Trước mắt, chúng ta nhất định phải chuẩn bị một số chuyện đây. Ta có hai tên đường chủ là người Nga Mi, đừng để bị moi mất. Với lại ta đang định đi bái phỏng Huy Hoàng, nhưng thấy có vẻ người này cũng không nhiệt tình lắm với chuyện bang hội, nên chúng ta cần phải chuẩn bị một thanh tiên kiếm tam phẩm hệ kim trước đã. Ta còn có chuyện đang uỷ thác Thi Thi đi làm nữa. Ngươi xem thế nào?”

“Ngươi cứ tự quyết là được rồi.” Nhất Kiếm Cầu Bại vẫn chưa nhìn ra được chỗ nào thể hiện được cái giá trị của Huy Hoàng cao đến thế, nhưng hắn vẫn đáp ứng đề nghị của Thư Sinh trước.

* * * * * *

Lúc giữa Ngọ, bên ngoài lầu Tụ Tiên ở chủ thành đã đầy ắp cả người, tửu lâu lúc này đã bị Tam Thương bao hết; Vô Cực, Phong Vân Nộ, còn có Công Chúa và mấy tên đường chủ từng bị giết đang an vị trong sảnh đường.

Giờ Ngọ vừa đến, Sát Phá Lang đúng hẹn sải bước đi vào trong tửu lâu...

“Chén rượu này coi như là lời nhận lỗi của ta đến mọi người.” Sát Phá Lang cầm lấy chén rượu.

Phong Vân Nộ vừa ý cười một tiếng, cũng nâng chén lên, Vô Cực thì giả vờ giả vịt như thể không tình nguyện lắm, cũng nâng chén lên... Tình huống này có ý nghĩa như thế nào nào? Cái này chính là vãn hồi thể diện đấy! Hạ thể diện của Sát Phá Lang để tăng thể diện cho mình! Một tên sát thủ trước giờ vẫn kiệt ngạo khó thuần, độc lai độc vãng, chưa từng cúi đầu trước người khác, chưa từng đặt người khác vào trong mắt, thế mà bây giờ lại thành khẩn nhận lỗi với mình, chuyện này so với việc giết hắn một trăm lần còn có lực ảnh hưởng hơn.

“Chén rượu thứ hai, ta nhận lỗi bồi tội lần nữa, tiểu đệ không biết sâu cạn đắc tội với mọi người, xin mọi người đừng trách móc.”

“Lang huynh hà tất...”

“Xin kính trước...” Sát Phá Lang ngửa đầu uống cạn chén rượu trên tay.

* * * * * *

Chỗ nào đó ở ngoại ô phía Tây, Thi Thi giao dịch một tờ ngân phiếu cho Đường Hoa, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, nói: “Ngươi chắc chắn là biện pháp của ngươi có thể thành công đến vậy sao?”

“Các ngươi a, các ngươi chẳng hiểu gì về Sát Phá Lang cả. Tại sao hắn lại đi thực hiện lời hứa? Là vì thể diện đấy. Nếu không đi, thì một khi bị truyền ra chẳng phải hắn sẽ bị mất mặt đến chết luôn sao? Nhưng hắn đã sĩ diện như vậy sao lại còn chấp nhận đi bồi tội? Cho nên ta chắc chắn hắn sẽ tiếp nhận biện pháp giúp hắn vãn hồi thể diện của ta.”

“Nhưng mà ta thấy khi hắn nghe thấy ý kiến ác độc này của ngươi thì có vẻ vừa khinh bỉ lại vừa coi thường...”

Đường Hoa cả giận: “Uy! Đường Hoa ta tuy chẳng phải là bé ngoan gì, nhưng người khác chờ ta thẳng thắn nhận lỗi thì ta cũng sẽ không chơi trò tiểu nhân đâu. Này nha, tên Phong Vân Nộ từng diệt cả nhà Thục Sơn ta, làm sao mà ta có thể để yên cho hắn được. Với lại, Sát Phá Lang khinh bỉ ta cái rắm ấy, hắn còn tồi tệ hơn ta cả trăm lần, chẳng qua là chỉ số thông minh của hắn thấp quá nên mới không nghĩ ra được biện pháp hay thôi.”

“Thực ra... Ta cũng chỉ suy đoán là hắn đang khinh bỉ ngươi thôi.” Thi Thi dè dặt nói: “Ít ra thì mới nãy ta và hắn đều bị biện pháp kia của ngươi làm cho chấn kinh đấy. Có lẽ là ta hiểu lầm, ha ha, có lẽ là hồi nãy hắn bị chấn kinh bởi chỉ số thông minh của ngươi chứ chẳng phải khinh bỉ đâu.”

“Hừ!”

* * * * * *

Mặt trước đang nói đến việc Sát Phá Lang đang ngửa đầu uống cạn chén rượu thứ hai, xong rồi cũng chưa bỏ chén rượu xuống ngay, mà tay vung một cái, hai đợt Loạn Ảnh Hàng Ma kiếm liên tục phát ra...

“Hành vi lần này ta cũng đã nói xin lỗi rồi, có tha thứ hay không là tuỳ ở các ngươi.” Sát Phá Lang thu kiếm trở vào bao, thản nhiên để lại một câu xong quay người đi ra, lưu lại trong tửu lâu một người đơn độc là Phong Vân Nộ có phòng ngự tuyệt đối đang cầm chén rượu mà ngẩn người...

Đánh lén... Chiến thuật quen dùng của Sát Phá Lang, đánh lén BOSS, đánh lén người chơi... Không có nhanh nhất, chỉ có tồi tệ nhất!

* * * * * *

“Làm phiền ngài tính tiền đã.” Tiểu nhị mắt sáng não nhanh thân thể khỏe, lắc mình một cái chụp ngay lấy bả vai của Phong Vân Nộ đang đùng đùng định bước ra ngoài.

“Bao nhiêu?” Phong Vân Nộ đã không thể giữ được hình tượng tao nhã của mình tiếp nữa.

“Tiền rượu, tiền nước, tiền đồ ăn, cộng thêm cả cái bàn bị đánh nát nữa, tất cả là 4 kim, cám ơn!” Cái bàn tuy đã được khôi phục lại trong nháy mắt, nhưng phải bồi thường thì vẫn cứ là phải bồi thường!

Phong Vân Nộ mò mò lại túi Càn Khôn, sững người một giây, xong chỉnh lại y phục ngồi xuống: “Ta còn chưa ăn xong.”

Tiểu nhị dòm dòm cái bàn trống trơn, gật đầu cúi người nói: “Vậy xin mời khách quan ngài dùng thư thả.”

* * * * * *

Sát Phá Lang nhìn tên Đường Hoa đang mỉm cười một hồi thật lâu thật lâu sau, cuối cùng mở miệng nói: “Ta nợ ngươi một nhân tình, về sau nếu có chuyện cần hỗ trợ thì cứ kêu một tiếng! Nhưng nhân tình thì nhân tình, một khi có cơ hội là ta vẫn sẽ giết ngươi, tốt nhất ngươi đừng đi lạc loài để bị ta bắt gặp đấy. Đi đây!”

Mặc Tinh vội hỏi: “Ngươi không kiếm điểm với bọn ta nữa à?”

Sát Phá Lang khựng người lại một cái, đầu cũng không quay lại, nói: “Ta còn có 5 điểm công đức thôi!”

* * * * * *

“Sát Phá Lang đâu?” Hàng trăm người sát khí đùng đùng dưới sự dẫn dắt của Phong Vân Nộ bay tới ngoại ô phía Tây.

“Làm thái độ gì đó, tưởng mình là xã hội đen à?” Ngay cả Mặc Tinh cũng lườm mắt một cái.

Tôn Minh tức khắc bắt đầu Vô Biên đặc san ngay: Tam Thương hung hăng càn quấy kiêu ngạo, khiến cho ngay cả một cô gái hồn nhiên cũng không thể nhịn được sự phẫn nộ trong lòng...

Vô Cực nhìn nhìn Mặc Tinh, cảm thấy nếu mình so đo với con bé này thì chẳng khác gì đàn bà cả, thế là quay đầu qua nói: “Đông Phương Gia Tử, bọn ta khách khí với ngươi tức là đã cho ngươi thể diện, đừng cho rằng mình...”

“Lượng Thiên Xích!” Đường Hoa lật tay một cái, lôi hoả đầy trời oanh tạc qua. Mặc Tinh cũng khai Kinh Thiên Động Địa quyền ra phối hợp công kích với hắn...

Một đợt đi qua, vốn trăm người giờ còn sót lại không đến hai mươi người...

Đánh lén... Lại thấy đánh lén nữa... Người ta chẳng nói chẳng rằng, trở tay là bắt đầu đánh lén...

“Hắn hết pháp lực rồi... Lên!” Phong Vân Nộ rốt cục đã nổi giận rồi. Tuy mình vẫn sừng sững không ngã giữa màn lôi hỏa, nhưng Tam Thương đã sắp phải giải tán vì nợ nần mất rồi. Thương tổn liên tục của thằng chết toi này không hề kém hơn hợp nhất của Sát Phá Lang chút nào cả.

“Tá Vật Đại Hình!” Mọi phản kích đều đánh vào một con sư tử đá: “Lui!” Đường Hoa đang hết pháp lực, hắn kêu một tiếng, ba người bắt đầu lui về phía sau.

Địch nhân áp tới... Kinh Thiên Động Địa quyền xuất ra, tuy thương tổn không lớn, nhưng hiệu quả giảm tốc 50% khiến cho mọi người càng ngày càng xa mục tiêu hơn...

“Dừng!” Phong Vân Nộ cũng không phải là thằng ngốc, hắn biết nếu đuổi theo như thế này thì chắc chắn là sẽ không đuổi kịp ba người được, con nhãi kia xài chiêu số vô lại quá: “Gọi thêm người, hôm nay mà chúng ta không giết được bọn họ thì sau này sẽ không có mặt mũi nào gặp mọi người được nữa.” Hắn lập tức phát tin cầu viện với cao thủ phái Nga Mi.

“Liệt Diễm Nhiên Lôi!” Lại không ngờ, Đường Hoa vốn đâu có định chạy luôn, hắn chạy một đoạn đường, chờ cho pháp lực đầy là quay người lại đánh trả ngay. Mới nửa đợt này thôi mà đã quét sạch mọi người, trừ Phong Vân Nộ.

“Phi Diễm Kiếm!” Phong Vân Nộ cũng chẳng phải là vừa, một thanh phi kiếm bốc lửa bắt vụt đến Đường Hoa vừa mới dừng oanh tạc lại, nhưng không ngờ lại có một tên hòa thượng chết toi chắn ngay trước mặt hắn, đỡ lấy công kích của mình.

Thiên Lôi Không Phá! Một tia chớp nên lên trên đầu của Phong Vân Nộ. Phong Vân Nộ run rẩy trong lòng: công kích mạnh quá, tiền bay nhiều quá... Thế là hai lời không nói, xoay người cất bước bỏ chạy.

Lúc này ngược lại tới phiên bọn Đường Hoa ba người buồn bực, không phải tên kia có phòng ngự tuyệt đối sao? Sao lại chạy?

Có điều đối mặt với địch nhân đang bỏ trốn, thì cho dù biết là đánh hắn không chết được, nhưng cũng phải đuổi tới cùng, đánh cướp rơi xuống nước thì phải đánh chết triệt để.

Tuy dưới chân Đường Hoa chỉ là kiếm rởm, nhưng hắn lại có cộng thêm kiếm tốc, hơn nữa sau khi độ ma kiếp thì hắn còn được cộng thêm hai điểm cho mọi kiếm quyết hắn đang có, rồi lại còn có một cái Kỳ Môn Phi Giáp nữa, cho nên tốc độ hắn không hề bèo chút nào!

“Chạy đi đâu... Thiên Lôi Không Phá!” Đường Hoa phất tay một cái, lại một tia chớp nện lên trên đầu Phong Vân Nộ.


/287

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status