Song Kiếm

Chương 64 - Người Viết Tôn Minh

/287


Quả nhiên! Sương Vũ của chúng ta đã bị cách nói của Công Chúa chọc giận, giọng nàng đã cao lên không ít, cuối cùng thì cao lên đến mức mà người xem náo nhiệt chung quanh không thể nghe rõ được nàng đang nói gì nữa. Lại nhìn Công Chúa, nàng hiển nhiên rất vừa lòng với sự thất thố của Sương Vũ, mặt vẫn mỉm cười đón nhận những danh từ nhục mạ như hồ ly tinh, não phẳng, đê....

Không khí tuy khẩn trương, nhưng hai người đều là người có thân phận, cho nên cũng không có túm tóc cào mặt giữa đường... Thế nào là người có thân phận? Là người có CMND.

Tình thế đã phát triển lớn hơn, trong khi Công Chúa vẫn mỉm cười, thì Sương Vũ đã mất đi những khắc chế cơ bản nhất, một ít từ ngữ không nên sử dụng cũng đã bắt đầu thường xuyên xuất hiện: gà móng đỏ, hàng miễn phí, những từ ngữ chẳng có gì mới mẻ cũng bị kêu ra... Ai... Lại nhìn Công Chúa làm một bộ dáng như đáng thương, uất ức thì cho dù là người viết cũng cảm thấy sự thất thố của Sương Vũ là hơi quá đáng. Nhưng trong nội tâm của người viết thì lại giãy dụa ngay, lẽ nào lòng chính nghĩa của người viết cũng đang bị sự giả bộ mặt ngoài khiến cho lung lạc?

Ai... Là một người phụ nữ, thì những cử chỉ và lời nói hôm nay của Sương Vũ cũng có thể bỏ qua được, nhưng với tư cách là một người từng hô mây gọi gió lúc trước thì hôm nay quả thật là đáng xấu hổ cho nàng.

Thời điểm này, thời điểm mà cần một người đàn ông nhất, thì kẻ hoá thân của chính nghĩa và hiệp nghĩa, anh tuấn tiêu sái, cao lớn uy mãnh, gió thổi không lay, một đóa lê hoa áp hải đường, tao nhã tuyệt đại vạn người mê, là cao thủ đệ nhất được công nhận trong Song Kiếm... phải, hắn chính là Đông Phương Gia Tử, hắn rốt cục đã đứng lên. Giờ phút này, trong đầu của hắn đang loé lên những hình ảnh của những người anh hùng nào? Hoàng Kế Quang? Khâu Thiếu Vân? Đổng Tồn Thụy? Hắn rốt cục đã đứng lên, hắn mở miệng rồi, hắn thật sự mở miệng rồi! Lẽ nào đây chính là lúc một chuỳ định càn khôn? Ánh mắt của toàn bộ mọi người đang tập trung vào người đàn ông tụ tập tinh hoa mỹ đức suốt năm ngàn năm Trung Hoa này, chờ đợi hắn bùng nổ lên, và chờ đợi được thấy phong độ của hắn... Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gạt lên một sợi tóc rủ xuống trên trán, mỉm cười hoà ái nói: Tiểu nhị, cho thêm dĩa nước tương... Ta đệt!

Đến đây tin rằng tất cả mọi độc giả và cả người viết cũng đều phẫn nộ như nhau, nhưng mà... Theo như lời giới thiệu của một tên đồng bọn của Đông Phương Gia Tử, chính là kẻ lúc nào cũng tận sức cứu vớt cho những nữ thanh niên lỡ trượt chân - Phật Pháp Vô Biên, thì hiện giờ Đông Phương Gia Tử chính xác đang nắm trong tay âm 3150 điểm công đức, từ đó có thể thấy người này chính là người hung ác thành tánh, nghe nói nhân số của Thục Sơn điêu linh cũng là do tên này đã tạo nên N trận đồ sát rồi, cho nên khiến cho toàn bộ mọi người buông bỏ đi nguyện vọng trở thành đệ tử của Thục Sơn.

A! Hắn... hắn lại đứng lên kìa, lúc này người viết trịnh trọng thề rằng nếu hắn mà lại còn gọi thêm nước tương nữa thì người viết sẽ trực tiếp PK hắn ngay, cho dù chỉ giống như con kiến lay cổ thụ... Hắn... Hắn lần này vậy mà lại gọi thêm dấm! Chúng ta quay lại với đề tài, hiện giờ Sương Vũ lại càng không thể khống chế được, tuy nàng cũng nỗ lực khống chế bản thân mình, nhưng nước mắt đã không nhịn được lăn xuống. Nước mắt làm ướt đi khuôn mặt mỹ lệ của nàng, khiến cho mọi đàn ông nơi đây đều cảm thấy rằng trầm mặc lúc này chính là một loại tội lỗi. Người viết cũng là người, cũng là đàn ông, cho nên cũng vì hai dòng nước mắt đó mà thấy đau nhói trong lòng, người viết dứt khoát vớ lấy cái ghế lên... Ta x, tên tiện nhân chết tiệt lại đứng lên, lần này hắn lại muốn kêu thêm cái gì đây? Rượu hay là bột ngọt? Quả nhiên nha, tên khốn này này há mồm ra là nhìn cái mặt muốn ăn đòn ngay, đoạn dưới đây chính là đối thoại mà người viết đã phải mạo hiểm với sinh mệnh của mình để đích thân tới hiện trường thu lại...

“Ây cha cha, đây... đây chẳng phải là Công Chúa sao?”

“A! Gia Tử... Đông Phương Gia Tử... Người bạn cũ nơi tân thủ thôn, nghe nói ngươi đã là đệ nhất cao thủ rồi, chúc mừng chúc mừng, chúc mừng ngươi đã được như ý muốn.” Người viết thấy vậy, đã hiểu hơn một chút về tao ngộ bi thảm của Sương Vũ. Tục ngữ có nói rất hay, đánh kẻ chạy đi ai đánh kẻ chạy lại, cho dù Gia Tử vẫn là hoá thân của chính nghĩa, thì chỉ sợ cũng khó mà làm khó dễ cho Công Chúa được...

“Thường thôi, thường thôi, còn ngươi thì chẳng phải có tâm nguyện muốn sở hữu một cái bang hội sao, không ngờ nhanh vậy đã lấy được Tam Thương vào trong tay rồi.”

Oa... hoá ra là còn có nội tình như thế đấy, lẽ nào... lẽ nào... nếu như Gia Tử hắn không có nói dối, vậy thì tình yêu của Công Chúa đối với Tam Thương Vô Cực có thể có tình nghi thật lớn. Nội tình a nội tình... Người viết sẽ tiến tới đào móc thêm những chuyện riêng tư của những danh nhân này, xin vui lòng chờ xem hậu sự như thế nào... Xin lỗi, hôm nay còn chưa đến hai ngàn chữ, mọi người nhất định phải nhìn xuống xem tiếp nhé.

Ừm, Công Chúa rõ ràng đã bị câu nói này của Đông Phương Gia Tử khiến cho khựng lại thoáng chốc, trông khá là khó chịu, những người xem ở đây đều đã bắt đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau rồi, mà ngay cả Tam Thương Vô Cực vốn ngồi vững như Thái Sơn cũng có vẻ như bực bội nhúc nhích cái mông.

Chẳng qua xấu hổ thì xấu hổ, Công Chúa lập tức điều chỉnh cảm xúc ngay, nàng mỉm cười hồi đáp: “Gia Tử, sao lại có thể nói như vậy chứ? Một người phụ nữ mà thôi, thì chỉ cần một khi tìm được một người đàn ông yêu mình là bao nhiêu hùng tâm tráng chí cũng sẽ trôi mất vậy. Huống chi Vô Cực nhà ta là người đàn ông ưu tú như thế, có nhiều ưu điểm và sức hấp dẫn như thế... Cho nên ta đã sớm buông bỏ đi ý định tạo lập bang phái rồi.”

Sương Vũ nghiến răng kèn kẹt, người viết cầu nguyện nàng ngàn vạn lần đừng có bùng nổ vào lúc này. Rốt cục thì dưới sự chiếu cố của Thượng Đế, trước khi Sương Vũ kịp bùng nổ thì Gia Tử đã làm như sửng sốt mở miệng ra hỏi trước: “Ưu tú? Ưu điểm? Hắn có ưu điểm nào?”

“...” Công Chúa bị câu hỏi này làm cho kẹt lại. Ưu điểm gì chứ? Trọng cảm tình à? Đáp án là không... Võ nghệ cao cường à? Bảng cao thủ cho đến nay chưa từng có tên hắn... Lực hiệu triệu mạnh à? Sương Vũ vừa mới ra đi thì tức khắc có một nửa người rời bang ngay... Còn phần diện mạo và nhân phẩm thì không cần bàn đến. Thêm nữa là độ tin cậy yêu cầu thấp nhất cũng không có nổi... Từ đâu mà nói được cái này? Đó là: người ta đã không chỉ một lần nói phải truy sát Đông Phương Gia Tử, nhưng giờ hắn đang an vị ở phụ cận vậy mà cũng chẳng có lấy nổi một chút động tĩnh nào kìa, thay vào đó lại nhờ vào một người phụ nữ đi ra đương đầu. Ai... Công Chúa muội muội a, nếu ngươi mà nói rằng Vô Cực có sở trường thì mọi người còn có thể bán tín bán nghi đấy, nhưng mà ngươi nói rằng Vô Cực có ưu điểm thì tức là không coi ánh mắt sáng như tuyết của quần chúng ra gì rồi. Cái gì? Có độc giả hỏi có sở trường gì à?... Cái này là riêng tư, nhưng có thể nhắc nhở một câu thế này, ‘trường’ tức là ‘dài’ đó, người viết xin thanh minh là tuyệt đối không phải nói đến cái ‘dài’ mặt ngựa của hắn đâu, mọi người có thể tưởng tượng tiếp cái khác nữa mà...

“Ha ha... Nghe nói Gia Tử với Vô Song tỷ tình đầu ý hợp, thậm chí còn ngồi chung một cái ghế ăn mì ở trước công chúng nữa cơ, coi bộ lời đồn cũng có vài phần đáng tin đấy.”

Oa moá! Thằng súc sinh này, có gấu mà cũng không nói một tiếng nào với huynh đệ kìa! Khụ! Câu nói này phải xoá đi... Tình thế chuyển biến nữa rồi, Công Chúa đã sử ra di dời cừu hận đại pháp, dời gian tình của mình cùng với Vô Cực sang tình yêu thuần khiết của Sương Vũ rồi.

“Ai... Cũng hết cách rồi, chẳng phải vì Vô Song tỷ của ngươi bị người ta giật mất ông xã đó sao, nên nàng đành không xu dính túi lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, trùng hợp thay ta cũng nghèo, chỉ lấy được một chỗ ngồi thôi... Không phải a, ngày đó chẳng phải là ngươi với Vô Cực ngồi ở vị trí đối diện với chúng ta sao? Vô Cực còn nói Vô Song là chờ nàng chiếm được Lao Sơn xong thì cút đi đấy...” Lại dời ngược lại nữa rồi!

“Phải không? Ha ha, ta quên mất rồi. Các ngươi hiện giờ... Dường như cảm tình rất tốt nhỉ?” Lại xoay ngược lại!

“Chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè thôi, dùng bữa cũng ngồi đâu ra đó, chứ có giống ngươi với Vô Cực ca ca của ngươi dùng bữa cũng ăn chung một cái tô đâu.” Dời dời dời tập N.

Người viết lúc này mới theo như lời Gia Tử nói, quay đầu nhìn lại, quả nhiên... Hai người dùng bữa chung một cái tô đấy.

Một cái tô à? Bà mày đang ăn lẩu mà sao không chung được. Công Chúa tiếp tục mỉm cười một cái nói: “Vô Song tỷ của chúng ta ưu tú như thế, chẳng lẽ Gia Tử ngươi không có ý định gì à, có muốn ta hỗ trợ để tác hợp cho không?”

“Cái này không hay đâu! Chẳng phải hiện giờ đang lưu hành chuyện tìm bầu bạn không có ưu điểm sao? Sương Vũ hoàn toàn không hợp chuẩn đâu, nếu như là ngươi...”

“Thì sao?”

“Không được, ngươi cũng không được đâu! Mẹ của ta đã nói với ta là ít nhất cũng phải tìm được loại con gái mà buổi tối ngủ chung sẽ không bị ác mộng mới được.”

Đông Phương Gia Tử đã lợi dụng một cách triệt để đề tài mà nam giới có thể bàn đến còn nữ giới không thể bàn được để hung hăng đánh trả lại Công Chúa một lần. Muốn xem hậu sự như thế nào thì chúng ta vui lòng đợi hồi sau gặp lại...

/287

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status