Siêu Cấp Ác Ma

Chương 169: Kì nghỉ tại Hoa Huệ thôn (2)

/398


Sáng hôm sau Vương Minh lái xe chở Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận còn Lâm Yên Yên thì đi xe của Phan Hoàng năm người hai xe nối đuôi nhau đi về phía Hoa Huệ thôn. Sau vài tiếng chạy xe thì cuối cùng khung cảnh của Hoa Huệ thôn đã dần xuất hiện trước mặt mọi người

“Oa đẹp quá”

Nguyễn Giai Giai nhìn ra ngoài cửa xe thấy cánh đồng hoa huệ trải dài bát ngát nức tiếng gần xa của Hoa Huệ thôn thì không kìm lòng được mà thốt lên, ánh mắt sáng rực lên.

Hai chiếc xe dừng lại ngay trước cổng thôn khiến mọi người đi đường chú ý nhưng khi thấy Vương Minh và Lâm Yên Yên bước xuống thì mọi người dân đều rất vui mừng xúm đến hỏi thăm. Vương Minh và Lâm Yên Yên chào hỏi bắt tay mọi người đến nỗi tay muốn rã rời ra thì trưởng thôn mới đến giải cứu đám người Vương Minh khỏi tình cảnh vây khốn.

“A bác trưởng thôn trông bác ngày càng hồng hào khỏe mạnh hơn đó”

Vương Minh rẽ đám người vây quanh ra vội vàng bước lên nhiệt tình bắt tay trưởng thôn.

Trưởng thôn dùng hai cánh tay gầy guộc của mình bắt chặt tay Vương Minh rồi cười hả hả nói

“Cũng là nhờ cậu giúp đỡ, cuộc sống mọi người đều tốt lên hơn hẳn. Cậu chính là đại ân nhân của Hoa Huệ thôn chúng ta”

“Đúng vây, đúng vậy”

“Anh Minh là đại ân nhân của chúng ta”

“Không có Vương tiên sinh không có Hoa Huệ thôn ngày nay”



Người dân trong thôn cũng gật đầu đồng ý mỗi người một lời nói làm Vương Minh nghe thấy có chút xấu hổ, hắn cười cười đỏ mặt nói

“Cũng chỉ là giúp đỡ nhỏ thôi, không có gì to tát cả”

Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận thấy Vương Minh được người dân yêu quí như vậy thì cảm thấy vô cùng hãnh diện. Hai người một trái một phải ôm lấy cánh tay của Vương Minh, ép chặt người vào người hắn.

Trưởng thôn nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp thân mật nắm tay của Vương Minh thì cũng hiểu ra, lão híp mắt cười cười nhìn Vương Minh nói

“Hóa ra Vương Minh cậu hôm nay mang bạn gái về chơi à”

“Vâng”

Vương Minh đỏ mặt rồi nói

“Giới thiệu với mọi người, bên trái cháu là Nguyễn Giai Giai còn bên phải là Triệu Vận, hai người là bạn gái của cháu”

“Đúng là hậu sinh khả úy rất có phong độ”

Trưởng thôn cười hả hả nói ra một câu đầy thâm ý, những người dân trong thôn nghe cũng hiểu nên cũng cười lớn. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận lúc này cảm thấy mặt mình nóng bừng lên xấu hổ hận dưới chân không lập tức có một cái lỗ để chui vào.

“Được rồi mọi người đừng trêu anh trai và hai chị dâu nữa”

Lúc này Lâm Yên Yên lên tiếng giúp ba người Vương Minh thoát khỏi sự trêu chọc của những người dân trong thôn. Trưởng thôn nhìn Lâm Yên Yên rồi lại nhìn Phan Hoàng đang đứng phía sau nàng thì cười càng lớn, mắt híp lại thành một đường ranh mãnh nói

“A nha đầu nhà họ Lâm, lần này dẫn con rể về ra mắt cha mẹ vợ hả”

“Trưởng thôn”

Lâm Yên Yên mặt đỏ mừng, hàm răng trắng cắn chặt môi dậm chân tỏ vẻ tức giận.

“Được rồi chúng ta vào thôn thôi, cứ đứng ở cửa thô mãi thế này thì sẽ gây ác tắc giao thông mất”

Vương Minh lần này lên tiếng, coi như là báo đáp lại việc Lâm Yên Yên vừa cứu giúp hắn.

“Đúng vậy”

Trưởng thôn gật đầu rồi dẫn đám người Vương Minh vào nghỉ trong một khách sạn ở trung tâm thôn. Nhìn tòa nhà khách sạn tráng lê Vương Minh cảm thấy kì quặc hắn nhớ rõ ràng lần trước đến đây không thấy cái khách sạn này mà tại sao tự nhiên không hiểu từ đâu mọc ra một cái khách sạn năm tầng này chứ. Như nhìn thấy được thắc mắc của Vương Minh trưởng thôn giải thích

“Chả là thế này. Hiện giờ thôn làm ăn càng ngày càng phát đặc, nông sản của thôn càng ngày càng có danh tiếng ở trong vùng nên rất nhiều thuơng nhân từ khắp nơi kéo đến vì vậy cháu gái tôi đã quyết định lấy tiên của công ty nông sản Hoa Huệ xây dựng khác sạn này. Lần trước câu đến thì chưa thấy nhưng khi cậu vừa đi được một ngày thì công trinh mới chính thức thi công”

“Ồ thì ra là vậy”

Vương Minh gật đầu. Hắn biết thôn Hoa Huệ đang trong quá trinh phát triển, số du khách bên ngoài đổ về đây càng càng nhiều hơn mà các công trình công cộng phục vụ mục đích dân sinh như khách sạn, nhà hàng, khu vui chơi,… chưa được xây dựng vì vậy có thể nói bất động sản ở nơi đây chính là một mỏ vàng chính hiệu. Lại nói đến cháu gái của trưởng thôn, nàng ta tên là Ngô Hiền, nam nay 25 tuổi là người thế chỗ Trương Nghĩa trở thành tổng giám đốc của công ty nông sản Hoa Huệ. Lần trước lúc trở về từ chuyến đi Hòng Kong, lúc qua Hoa Huệ thôn Vương Minh cũng đã gặp nàng ta một lần. Thực sự mà nói thì trừ nàng lực làm việc cô nàng tổng giám đốc Ngô Hiền này không để lại cho hắn nhiều ấn tượng lắm bởi nàng là một người có ngoại hình rất bình thường, khí chất cũng rất bình thường giống như những người thôn quê chất phát nơi này.

Nguyễn Giai Giai ở bên cạnh Vương Minh nghe thấy những lời của lão trưởng thôn nói thì hai mắt sáng rực lên, nàng là một người có thiên khiếu kinh doanh rất mạnh đương nhiên là cũng cảm nhận được cơ hội của thôn Hoa Huệ. Vì vậy nàng nhìn Vương Minh dọng dè dặt hỏi

“Anh Minh em tính sau này sẽ đầu tư vào bất động sản của Hoa Huệ thôn được không?”

Vương Minh hơi khựng người lại nhìn Nguyễn Giai Giai với ánh mắt rất lạ

Nguyễn Giai Giai nhìn thấy ánh mắt của Vương Minh nhìn nàng thì nghĩ câu nói của mình làm hắn khó chịu trong lòng vì vậy luống cuống nói thêm một câu

“Nếu anh không thích thì em sẽ không đâu tư”

Vương Minh nhì Nguyễn Giai Giai rồi cười hả hả, hôn lên đôi má hồng phần của nàng nói

“Em không cần phải quan tâm đến anh, nếu em thích thì cứ đầu tư vào đây. Mà nói cho cùng em xuống đây đầu tư cũng là một phương pháp thúc đẩy kinh tế thôn Hoa Huệ phát triển mà. Điều này là quá tốt anh làm gì có lí do gì để ngăn cấm em chứ”

Dạo gần đây vì quyết tâm tu dưỡng học tập trên lĩnh vực kinh tế nên Vương Minh tận dụng thời gian rảnh rỗi đọc rất nhiều sách kinh tế học. Với trí thông minh hơn người đồng thời tư duy nhanh nhạy hơn người thường nên khoảng thời gian này Vương Minh cũng thu hoạch được khá khá, trình độ về kinh tế của hắn cũng tiến bộ vượt bậc không còn là con gà như trước nữa.

“Vậy thì tốt quá”

Nguyễn Giai Giai vui mừng nàng nhón chân hôn lên má Vương Minh một cái thật kêu.

“Hì hì, hai người nếu muốn thân mật thì tí nữa về phòng nhé. Nơi đây là nơi công cộng mà”

Lâm Yên Yên ở đằng sau cười lém lỉnh lên tiếng nhắc nhở.

Nguyễn Giai Giai đỏ hồng mặt xấu hổ, lúc nãy vì quá kích động nên nàng mới quên mất xung quanh mình có nhiều người đang nhìn vì vậy mới có hành động như vậy. Nhưng sự xấu hổ chỉ xuất hiện trong chốc lát thôi bởi nàng nghĩ nàng với Vương Minh là người yêu của nhau làm một vài động tác thân mật ở nơi đông người thì có gì phải ngượng ngùng cơ chứ. Chẳng phải bây giờ trong các thành phố những hành động này nha nhản khắp nơi rồi sao.

Vương Minh, Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận được sắp xếp ở trong một căn phòng hạng sang tại tầng năm của khách sạn. Đây chính là phòng sang trọng nhất của cả khách sạn này chỉ chuyên phục vụ cho những nhân vật quan trọng đến nghỉ ngơi. Vương Minh nhìn qua thiết kế của căn phòng thì thầm gật đầu, mọi thiết bị tại đây đều còn mới và rất hiện đại không tua kém gì các phòng tổng thống của các khách sạn trên thành phố Đông Doanh. Điều này đủ chứng tỏ Ngô Hiền đã bỏ rất nhiều tâm tư vào khách sạn này.

“Được rồi Vương Minh cậu và hai bạn gái tắm rủa nghỉ ngơi, lát nữa bữa tiệc sẽ tổ chức ở khoảng sân trống ở trước cửa khác sạn, lúc đó sẽ có người đến gọi các cậu”

“Làn phiền mọi người rồi”

Vương Minh cười cười rồi tiễn trưởng thôn ra cửa phòng. Lúc đóng cửa phòng lại thì Vương Minh đi đến ghế salon ngồi xuống giữa hai người đẹp. Hai cánh tay cứng rắn luồng qua eo của hai nàng kéo hai nàng vào lồng ngực đồng thời bàn tay của hắn cũng không an phận mà liên tục thăm viếng hai ngọn hoành sơn phía trên của hai nàng

“Đừng… Vương Minh…”

Nguyễn Giai Giai là người có thân thể vô cùng nhạy cảm chỉ bị Vương Minh sờ xoạng một chút thôi là đã cảm thấy cả người khó chịu mà rên rỉ rồi.

Vương Minh híp mắt nhìn Nguyễn Giai Giai, cúi xuống thổi một luồng hơi nóng vào tai nàng nói

“Em không nghe trưởng thôn nói gì rồi a, bác ý bảo chúng ta nghỉ ngơi tắm rửa đó”

“Hừ”

Nguyễn Giai Giai trừng mắt nhìn Vương Minh rồi “hừ” một tiếng, nàng bỏ hai tay đang nắm bàn tay của Vương Minh xuống tùy ý hắn thích làm gì thì làm.

Vương Minh thấy người đẹp đã buông xuôi thì bàn tay như con rắn luồng vào trong áo thun của Nguyễn Giai Giai, bàn tay này đã luyện thành thói quen nên rất dễ dàng kéo một bên áo lót của Nguyễn Giai Giai ra làm một bên núi được thoát khỏi xiềng xích. Nhìn ngọn núi trắng nõn và hạt đâu đỏ hồng ở trên đỉnh thì Vương Minh liếm môi thèm thuồng, hắn vươn tay kẹp lấy hạt đâu kia vào giữa hai kẽ tay bắt đầu vân vê

“Á…”

Nguyễn Giai Giai không ngờ Vương Minh đột nhiên lại tập kích điểm nhạy cảm của nàng, không kịp phòng bi nên nàng lập tức rên thành tiếng. Lúc trước bị Vương Minh đùa giỡn nàng cảm thấy ở khu vực đồng có giữa hai chân đã có chút ẩm ướt và ngứa ngứa. Nay bị Vương Minh vân vê trêu đùa hạt đẩu nhỏ thì không kìm chế được nữa, xuân lộ ở phía dưới lập tức tuân trào như nước lũ làm ướt đẫm cả quần lót bên trong.

/398

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status