Gần hai năm nằm vùng bên cạnh tên thống lĩnh, liên tục trải qua khảo nghiệm của hắn, cuối cùng Giang Khắc cũng thành công chen chân vào hàng ngũ tâm phúc của tên thống lĩnh.
Loại chuyện như tra tấn, giết người, anh nhìn qua không biết bao nhiêu, nhiều lúc còn phải tự mình làm những việc ấy, nhưng nghĩ đến đại cục, anh chỉ đành nhắm mắt coi như không thấy, ngoài mặt là vẻ lãnh đạm hờ hững, nhưng trong lòng nhỏ máu, oán hận ngập trời.
Lần hung hiểm nhất, tên thống lĩnh mang về một cô gái, không hiểu trùng hợp hay cố ý, nhưng dáng người cô gái kia tương tự Cố Yên Nhiên đến chín phần, chỉ là khuôn mặt bị hủy hoại, nhìn không ra dung nhan ban đầu. Lúc ấy,
Giang Khắc gần như không thể bình tĩnh, cả người run lên bần bật, cố tình tên thống lĩnh còn nói, đây là cháu gái của một cao tầng trong quân đội, vì người kia liên tục chạm đến vảy ngược của hắn, nên hắn muốn cho người kia một bài học. Những lớp quần áo trên người cô gái bị tháo xuống, để lộ từng mảng da thịt trắng ngần. Tiếng cười đê tiện, âm thanh nức nở cầu xin đầy tuyệt vọng quyện vào nhau, ám ảnh Giang Khắc đến phát điên.
Vào lúc giới hạn đi đến điểm cuối cùng, Giang Khắc đột nhiên nhớ đến đêm hôm đó. Cố Yên Nhiên ngầng đầu nhìn trăng sáng, cười tự do tự tại. Cô hỏi, anh có tin kiếp trước kiếp sau không, vì cô từng có kiếp trước. Kiếp trước, cô sống trong một thế giới hòa bình, nơi mà những đứa trẻ được vui vẻ cười đùa, được ăn no mặc ẩm, không phải dùng cánh tay nhỏ bé mót từng hạt thóc, không phải vì một viên đường mà chảy nước dãi thèm thuồng. Sinh viên đi đầy đường, đất nước nhiều hiền tài, an ninh trật tự ổn định. Cố Yên Nhiên còn nói, cô tin tưởng tương lai rồi sẽ thế, Giang Khắc nhìn hi vọng trong mắt cô, dù cảm thấy tương lai mà cô nói có phần xa xôi, mờ mịt. Nhưng vì cô, vì đất nước, anh nguyện cố gắng thử một lần.
Lúc đắp áo khoác lên người thi thể cô gái xấu số kia, trong mắt Giang Khắc chỉ còn lại kiên định.
Nếu anh không tiếp tục, những hi sinh của đồng đội, những tổn thương mà người dân phải chịu, chẳng phải đều thành công cốc sao? Nếu anh không tiếp tục, vậy sẽ có thêm bao nhiêu người hi sinh, có thêm bao nhiêu người chết một cách tức tưởi?
Đáp án là, rất nhiều, nhiều đến nỗi không thể đong đếm.
Ngày cầm trên tay bản kết án tử hình của tên thống lĩnh, tận mắt nhìn thấy đầu hắn lìa khỏi cổ, Giang Khắc rũ bỏ hết tất cả thời gian tối tăm ra sau đầu, một mình lái xe trở về Bình Châu. Mặc dù Triệu Vương đưa tin Cố Yên Nhiên vẫn bình an, nhưng chưa tận mắt thấy người, đáy lòng Giang Khắc vẫn tồn đọng chút lo lắng.
Khi nhìn thấy cô khỏe mạnh đứng giữa đại sảnh, trên người là bộ lễ phục được anh đặt may riêng, như công chúa xé sách bước ra từ truyện cổ tích. Không hiểu sao, Giang Khắc bống cảm thấy thất lạc. Tay anh dính máu tươi, cả người hôi tanh không chịu nổi. Mà cô là sinh viên đại học danh giá, có không biết bao nhiêu người theo đuổi. Anh, còn xứng với cô sao?
Đúng lúc Giang Khắc muốn lặng lẽ rời đi, như chưa từng xuất hiện tại nơi này, lại thấy Cố Yên Nhiên nhân lúc không ai để ý lẻn ra vườn hoa. Sợ cô gặp nguy hiểm, anh lén lút đi theo, ai ngờ thấy cảnh cô ngầng đầu đón gió, ánh mắt nhìn vầng trăng trên cao, lưu luyến gọi nhỏ hai chữ "A Khắc."
Lúc đó, đại não Giang Khắc trì trệ mất mấy giây, lúc phản ứng lại, anh đã ôm mỹ nhân vào lòng, còn ăn đậu hũ của người ta rồi.
"Anh không sợ anh Minh Chiếu phát hiện, đánh què chân anh à!" Cố Yên Nhiên bất mãn chu môi, giọng nói mang theo vẻ hờn dỗi: "Cả cha mẹ, ông ngoại nữa!"
"Không sợ, vì em là của anh rồi!"
- Hoàn Chính Văn -
Loại chuyện như tra tấn, giết người, anh nhìn qua không biết bao nhiêu, nhiều lúc còn phải tự mình làm những việc ấy, nhưng nghĩ đến đại cục, anh chỉ đành nhắm mắt coi như không thấy, ngoài mặt là vẻ lãnh đạm hờ hững, nhưng trong lòng nhỏ máu, oán hận ngập trời.
Lần hung hiểm nhất, tên thống lĩnh mang về một cô gái, không hiểu trùng hợp hay cố ý, nhưng dáng người cô gái kia tương tự Cố Yên Nhiên đến chín phần, chỉ là khuôn mặt bị hủy hoại, nhìn không ra dung nhan ban đầu. Lúc ấy,
Giang Khắc gần như không thể bình tĩnh, cả người run lên bần bật, cố tình tên thống lĩnh còn nói, đây là cháu gái của một cao tầng trong quân đội, vì người kia liên tục chạm đến vảy ngược của hắn, nên hắn muốn cho người kia một bài học. Những lớp quần áo trên người cô gái bị tháo xuống, để lộ từng mảng da thịt trắng ngần. Tiếng cười đê tiện, âm thanh nức nở cầu xin đầy tuyệt vọng quyện vào nhau, ám ảnh Giang Khắc đến phát điên.
Vào lúc giới hạn đi đến điểm cuối cùng, Giang Khắc đột nhiên nhớ đến đêm hôm đó. Cố Yên Nhiên ngầng đầu nhìn trăng sáng, cười tự do tự tại. Cô hỏi, anh có tin kiếp trước kiếp sau không, vì cô từng có kiếp trước. Kiếp trước, cô sống trong một thế giới hòa bình, nơi mà những đứa trẻ được vui vẻ cười đùa, được ăn no mặc ẩm, không phải dùng cánh tay nhỏ bé mót từng hạt thóc, không phải vì một viên đường mà chảy nước dãi thèm thuồng. Sinh viên đi đầy đường, đất nước nhiều hiền tài, an ninh trật tự ổn định. Cố Yên Nhiên còn nói, cô tin tưởng tương lai rồi sẽ thế, Giang Khắc nhìn hi vọng trong mắt cô, dù cảm thấy tương lai mà cô nói có phần xa xôi, mờ mịt. Nhưng vì cô, vì đất nước, anh nguyện cố gắng thử một lần.
Lúc đắp áo khoác lên người thi thể cô gái xấu số kia, trong mắt Giang Khắc chỉ còn lại kiên định.
Nếu anh không tiếp tục, những hi sinh của đồng đội, những tổn thương mà người dân phải chịu, chẳng phải đều thành công cốc sao? Nếu anh không tiếp tục, vậy sẽ có thêm bao nhiêu người hi sinh, có thêm bao nhiêu người chết một cách tức tưởi?
Đáp án là, rất nhiều, nhiều đến nỗi không thể đong đếm.
Ngày cầm trên tay bản kết án tử hình của tên thống lĩnh, tận mắt nhìn thấy đầu hắn lìa khỏi cổ, Giang Khắc rũ bỏ hết tất cả thời gian tối tăm ra sau đầu, một mình lái xe trở về Bình Châu. Mặc dù Triệu Vương đưa tin Cố Yên Nhiên vẫn bình an, nhưng chưa tận mắt thấy người, đáy lòng Giang Khắc vẫn tồn đọng chút lo lắng.
Khi nhìn thấy cô khỏe mạnh đứng giữa đại sảnh, trên người là bộ lễ phục được anh đặt may riêng, như công chúa xé sách bước ra từ truyện cổ tích. Không hiểu sao, Giang Khắc bống cảm thấy thất lạc. Tay anh dính máu tươi, cả người hôi tanh không chịu nổi. Mà cô là sinh viên đại học danh giá, có không biết bao nhiêu người theo đuổi. Anh, còn xứng với cô sao?
Đúng lúc Giang Khắc muốn lặng lẽ rời đi, như chưa từng xuất hiện tại nơi này, lại thấy Cố Yên Nhiên nhân lúc không ai để ý lẻn ra vườn hoa. Sợ cô gặp nguy hiểm, anh lén lút đi theo, ai ngờ thấy cảnh cô ngầng đầu đón gió, ánh mắt nhìn vầng trăng trên cao, lưu luyến gọi nhỏ hai chữ "A Khắc."
Lúc đó, đại não Giang Khắc trì trệ mất mấy giây, lúc phản ứng lại, anh đã ôm mỹ nhân vào lòng, còn ăn đậu hũ của người ta rồi.
"Anh không sợ anh Minh Chiếu phát hiện, đánh què chân anh à!" Cố Yên Nhiên bất mãn chu môi, giọng nói mang theo vẻ hờn dỗi: "Cả cha mẹ, ông ngoại nữa!"
"Không sợ, vì em là của anh rồi!"
- Hoàn Chính Văn -
/92
|