Cố Yên Nhiên nghĩ kĩ rồi, Thẩm Đại Cường cô không thể khai ra. Dù hắn và nguyên chủ chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng đây vẫn là thời đại khắt khe với phụ nữ, một khi cô nhắc đến Thẩm Đại Cường, thanh danh ít nhiều bị tổn hại, chỉ có thể chậm rãi trả thù.
Nhưng Thẩm Đại Lệ cô tuyệt đối không tha, dám tính kế cô, vậy chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của cô đi!
“Hửm?” Thẩm Đại Thắng chau mày, mi tâm hẹp đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi: “Đại Lệ làm gì cháu?”
“Đại đội trưởng, chú nghĩ thử xem. Mặc dù cháu không chịu được khổ, nhưng cùng lắm là đòi về nhà, chưa bao giờ có ý nghĩ tự tử. Là Thẩm Đại Lệ lừa cháu đến bờ sông, đẩy cháu xuống!”
“Hít hà…” Thím Thục Phân như vừa nghe được sự thật động trời, không nhịn được hít khí lạnh. Đang trong thời kỳ cải cách, phần tử xấu bị nghiêm trị, không ai dám làm ra hành vi trái pháp luật. Mà cố ý giết người, là một trong những hành vi phạm tội nghiêm trọng, được coi là phần tử xấu không thể nghi ngờ.
Thẩm Đại Thắng dần cảm thấy mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát, ông siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn Cố Yên Nhiên thay đổi: “Thanh niên tri thức Cố, tôi không biết giữa cô và Đại Lệ có thù oán gì, nhưng chuyện này không phải chuyện có thể mang ra đùa…”
Một khi xác nhận Thẩm Đại Lệ là người đẩy Cố Yên Nhiên xuống sông, đi lao động cải tạo còn nhẹ, nặng thậm chí bị bỏ tù, cả đời này dính vết nhơ khó có thể xóa bỏ.
“Chú cảm thấy cháu sẽ mang tính mạng của mình ra đùa?” Cố Yên Nhiên nhìn sâu vào mắt đại đội trưởng: “Hôm đó, người đầu tiên phát hiện ra cháu là thanh niên tri thức Từ đúng không? Có thể gọi thanh niên tri thức Từ đến hỏi.”
“Được.” Đại đội trưởng đồng ý, nhìn thời gian, vừa vặn sắp đến giờ tan làm, ông bảo thím Thục Phân đi gọi Từ Cẩn đến đây.
Từ Cẩn và Lục Trạm là hai nam phụ có đất diễn nhiều nhất trong sách, phụ trợ giúp đỡ và tôn lên vẻ đẹp thiện lương của nữ chính trong khoảng thời gian nữ chính ở nông thôn. Sau này, khi nữ chính thi đỗ đại học, Lục Trạm và nam chính Lục Diên Lễ đi theo. Còn Từ Cẩn, hắn tự nhận bản thân không có năng lực học tập, rẽ hướng sang con đường kinh doanh, sau này phát đạt trở thành ông chủ lớn ngành kinh doanh bất động sản.
Còn có một nam phụ quan trọng khác nữa, hình như tên Giang Khắc, đang làm việc trong quân đội, tuổi trẻ tài cao, chưa đầy ba mươi tuổi đã nắm giữ chức vụ đoàn trưởng.
“Nữ chính số hưởng ghê…” Cố Yên Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Thanh niên tri thức Cố, cô nói gì cơ?”
“Dạ, cháu cảm thấy hôm nay trời đẹp.”
“À, ừ…”
Đợi chừng nửa tiếng thì thím Thục Phân mang theo Từ Cẩn xuất hiện, vừa nhìn thấy Từ Cẩn, Cố Yên Nhiên đã cúi đầu thật sâu: “Thanh niên tri thức Từ, cảm ơn cậu ra tay cứu trợ, sau này tôi nhất định…”
“Không cần.” Từ Cẩn lạnh lùng ngắt lời: “Tiện tay mà thôi.”
Trừ đại đội trưởng đã quá quen với tính cách đáng ghét của Từ Cẩn, hai người khác, bao gồm Cố Yên Nhiên, không thể khống chế được vẻ mặt gượng ép.
Bộ nghe cô nói lời cảm ơn khó khăn đến thế hả?
Đổi lại là nữ chính, mi hung hăng cho bà đây xem nào?
Thu lại nụ cười trên mặt, Cố Yên Nhiên nhàn nhạt gật đầu, nhường sân khấu cho Thẩm Đại Thắng.
“Tiểu Từ, cái đêm cháu cứu thanh niên tri thức Cố, trước khi đến bờ sông có phát hiện ra ai không?”
Từ Cẩn suy nghĩ rồi trả lời: “Không thấy ai, nhưng nghe thấy tiếng bước chân, lúc đó vội cứu người, cháu không để ý kĩ.”
Nhưng Thẩm Đại Lệ cô tuyệt đối không tha, dám tính kế cô, vậy chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của cô đi!
“Hửm?” Thẩm Đại Thắng chau mày, mi tâm hẹp đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi: “Đại Lệ làm gì cháu?”
“Đại đội trưởng, chú nghĩ thử xem. Mặc dù cháu không chịu được khổ, nhưng cùng lắm là đòi về nhà, chưa bao giờ có ý nghĩ tự tử. Là Thẩm Đại Lệ lừa cháu đến bờ sông, đẩy cháu xuống!”
“Hít hà…” Thím Thục Phân như vừa nghe được sự thật động trời, không nhịn được hít khí lạnh. Đang trong thời kỳ cải cách, phần tử xấu bị nghiêm trị, không ai dám làm ra hành vi trái pháp luật. Mà cố ý giết người, là một trong những hành vi phạm tội nghiêm trọng, được coi là phần tử xấu không thể nghi ngờ.
Thẩm Đại Thắng dần cảm thấy mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát, ông siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn Cố Yên Nhiên thay đổi: “Thanh niên tri thức Cố, tôi không biết giữa cô và Đại Lệ có thù oán gì, nhưng chuyện này không phải chuyện có thể mang ra đùa…”
Một khi xác nhận Thẩm Đại Lệ là người đẩy Cố Yên Nhiên xuống sông, đi lao động cải tạo còn nhẹ, nặng thậm chí bị bỏ tù, cả đời này dính vết nhơ khó có thể xóa bỏ.
“Chú cảm thấy cháu sẽ mang tính mạng của mình ra đùa?” Cố Yên Nhiên nhìn sâu vào mắt đại đội trưởng: “Hôm đó, người đầu tiên phát hiện ra cháu là thanh niên tri thức Từ đúng không? Có thể gọi thanh niên tri thức Từ đến hỏi.”
“Được.” Đại đội trưởng đồng ý, nhìn thời gian, vừa vặn sắp đến giờ tan làm, ông bảo thím Thục Phân đi gọi Từ Cẩn đến đây.
Từ Cẩn và Lục Trạm là hai nam phụ có đất diễn nhiều nhất trong sách, phụ trợ giúp đỡ và tôn lên vẻ đẹp thiện lương của nữ chính trong khoảng thời gian nữ chính ở nông thôn. Sau này, khi nữ chính thi đỗ đại học, Lục Trạm và nam chính Lục Diên Lễ đi theo. Còn Từ Cẩn, hắn tự nhận bản thân không có năng lực học tập, rẽ hướng sang con đường kinh doanh, sau này phát đạt trở thành ông chủ lớn ngành kinh doanh bất động sản.
Còn có một nam phụ quan trọng khác nữa, hình như tên Giang Khắc, đang làm việc trong quân đội, tuổi trẻ tài cao, chưa đầy ba mươi tuổi đã nắm giữ chức vụ đoàn trưởng.
“Nữ chính số hưởng ghê…” Cố Yên Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Thanh niên tri thức Cố, cô nói gì cơ?”
“Dạ, cháu cảm thấy hôm nay trời đẹp.”
“À, ừ…”
Đợi chừng nửa tiếng thì thím Thục Phân mang theo Từ Cẩn xuất hiện, vừa nhìn thấy Từ Cẩn, Cố Yên Nhiên đã cúi đầu thật sâu: “Thanh niên tri thức Từ, cảm ơn cậu ra tay cứu trợ, sau này tôi nhất định…”
“Không cần.” Từ Cẩn lạnh lùng ngắt lời: “Tiện tay mà thôi.”
Trừ đại đội trưởng đã quá quen với tính cách đáng ghét của Từ Cẩn, hai người khác, bao gồm Cố Yên Nhiên, không thể khống chế được vẻ mặt gượng ép.
Bộ nghe cô nói lời cảm ơn khó khăn đến thế hả?
Đổi lại là nữ chính, mi hung hăng cho bà đây xem nào?
Thu lại nụ cười trên mặt, Cố Yên Nhiên nhàn nhạt gật đầu, nhường sân khấu cho Thẩm Đại Thắng.
“Tiểu Từ, cái đêm cháu cứu thanh niên tri thức Cố, trước khi đến bờ sông có phát hiện ra ai không?”
Từ Cẩn suy nghĩ rồi trả lời: “Không thấy ai, nhưng nghe thấy tiếng bước chân, lúc đó vội cứu người, cháu không để ý kĩ.”
/92
|