"Bớt đánh trống lảng! Tất cả các cô, ngay bây giờ đến ủy ban viết kiểm điểm cho tôi!"
"Tội gây gố đánh nhau, làm mất trật tự, đoàn kết đại đội, tháng này tổng kết công điểm, được bao nhiêu tự các cô rõ ràng!"
Đám thanh niên tri thức nữ như nghe được điều gì đáng sợ lắm, chạy đến vây quanh đại đội trưởng, rối rít xin tha, đáng tiếc không nhận được sự thương hại nào.
Mà Cố Yên Nhiên vốn chẳng sống dựa vào công điểm, thoải mái đồng ý, sau khi khóa cửa nhà thì nhấc chân đến úy ban.
Lâm Hiểu Nhan đuổi theo phía sau, trên mặt cũng không nhiều hối hận.
Nhìn hai bóng lưng mảnh mai, thản nhiên đi song song đến ủy ban, đám thanh niên tri thức nữ hận ngứa răng.
Giang Khắc nhíu mày nhìn theo, nói với đại đội trưởng Thẩm Đại Thắng: "Bác Đại Thắng, xem nguồn nước trên núi để hôm nào tuyết tan rồi xem sau cũng được, vẫn là giải quyết chuyện trước mắt ổn thỏa đã."
Thấm Đại Thắng nghĩ thấy cũng đúng, trừng mắt nhìn đám thanh niên tri thức nữ, sau khi phun ra mấy chữ: "Các cô còn đứng đó làm gì?" Thì nhấc chân hướng về phía ủy ban.
Thấy thôn người ta có chuyện, Giang Thế Viễn không tiện ở lại, định kéo con trai rời đi.
Ai ngờ Giang Khắc nhỏ giọng nói: "Cha, đi xem một chút, xem bác Đại Thắng giải quyết tình huống thế nào."
Sau vài giây do dự, Giang Thế Viễn đồng ý, cùng Giang Khắc đến ủy ban thôn Du Thủy.
"Lý do đánh nhau?"
"Ngứa mắt đám người không biết trời cao đất dày, mơ tưởng đồ của người khác, không có làm mà đòi có ăn!"
"Thanh niên tri thức Cố, phiền cô nghiêm túc!"
"Phó đại đội trưởng, cháu rất nghiêm túc mà?"
"..."
Cố Yên Nhiên vô tội nhìn phó đại đội trưởng, nãy giờ cô khai báo đều là sự thật, sao họ lại không tin?
Lâm Hiểu Nhiên che mặt, một năm một mười kể rõ tình huống lúc đó ra. Phó đại đội trưởng nghe xong, khuôn mặt đen như đít nồi, gõ gõ bút lên mặt bàn: "Bọn họ vô lý, các cô không thể nói lý sao? Động một chút là đánh nhau, nếu ai cũng như các cô, cái thôn này chỉ sợ loạn!"
"Nói lý? Cháu nói bọn họ nghe hiểu?" Cố Yên Nhiên giống như hoài nghi xoa mép cằm, một bộ "Làm sao có thể", khiến phó đại đội trưởng tức muốn chết.
"Phó đại đội trưởng, tụi cháu không có ý đó! Đơn giản chỉ là muốn giúp đỡ thôi... không ngờ thanh niên tri thức Cố và thanh niên tri thức Lâm tính tình lớn như vậy, trực tiếp đánh tụi cháu!"
"Phó đại đội trưởng, ngài nhất định phải làm chủ cho tụi cháu! Tụi cháu không thể ăn thiệt thòi này!"
"Tụi cháu bla bla..."
Phó đại đội trưởng mất kiên nhẫn, vỗ cái "rầm" lên bàn: "Im lặng!"
Phòng tiếp khách ủy ban như bị bấm nút tạm dừng, tất cả mọi người không ai dám hé răng.
"Nể tình các cô là thanh niên tri thức xuống nông thôn, lại trẻ tuổi, không khống chế được hành vi, suy nghĩ, mỗi người viết một bản kiểm điểm, trừ hai mươi công điểm trong tháng này! Đồng thời xin lỗi lẫn nhau, hứa không bao giờ gây gổ nữa."
"Nhớ rõ, nếu tái phạm, trừ gấp đôi công điểm!"
Ở thời đại này, công điểm chính là lương thực, mà lương thực là thứ quý giá nhất.
Trừ hai mươi công điểm... Cố Yên Nhiên bấm ngón tay, khẽ "chậc" một tiếng.
Bằng mười ngày công của cô luôn.
Mấy thanh niên tri thức nữ và Lâm Hiểu Nhan khá hơn một chút, hai mươi công điểm chỉ vào khoảng hai, ba ngày công mà thôi.
Nhưng cũng là mất mát không nhỏ.
Lại thêm cuối năm thưởng lương thực, thịt heo theo công điểm, công điểm bị trừ nhiều như vậy, đoán chừng đồ ăn phân đến tay không còn bao nhiều.
Trong mắt đám thanh niên tri thức nữ lộ ra khủng hoảng, có người thậm chí còn khóc nấc lên, âm thanh nghẹn ngào tràn ngập ủy ban.
Cố Yên Nhiên nhấp một ngụm nước trà, nhìn bọn họ như nhìn diễn viên hài, hoàn toàn không có cảm giác áy náy.
Lâm Hiểu Nhan lơ đếnh liếc ra bên ngoài, đang nghĩ xem số đường bỏ vào nước lê đã đủ chưa.
Hình ảnh này như hai thái cực đối lập nhau, khiến Thẩm Đại Thắng ngồi cạnh phó đại đội trưởng khẽ nhíu mày.
"Tội gây gố đánh nhau, làm mất trật tự, đoàn kết đại đội, tháng này tổng kết công điểm, được bao nhiêu tự các cô rõ ràng!"
Đám thanh niên tri thức nữ như nghe được điều gì đáng sợ lắm, chạy đến vây quanh đại đội trưởng, rối rít xin tha, đáng tiếc không nhận được sự thương hại nào.
Mà Cố Yên Nhiên vốn chẳng sống dựa vào công điểm, thoải mái đồng ý, sau khi khóa cửa nhà thì nhấc chân đến úy ban.
Lâm Hiểu Nhan đuổi theo phía sau, trên mặt cũng không nhiều hối hận.
Nhìn hai bóng lưng mảnh mai, thản nhiên đi song song đến ủy ban, đám thanh niên tri thức nữ hận ngứa răng.
Giang Khắc nhíu mày nhìn theo, nói với đại đội trưởng Thẩm Đại Thắng: "Bác Đại Thắng, xem nguồn nước trên núi để hôm nào tuyết tan rồi xem sau cũng được, vẫn là giải quyết chuyện trước mắt ổn thỏa đã."
Thấm Đại Thắng nghĩ thấy cũng đúng, trừng mắt nhìn đám thanh niên tri thức nữ, sau khi phun ra mấy chữ: "Các cô còn đứng đó làm gì?" Thì nhấc chân hướng về phía ủy ban.
Thấy thôn người ta có chuyện, Giang Thế Viễn không tiện ở lại, định kéo con trai rời đi.
Ai ngờ Giang Khắc nhỏ giọng nói: "Cha, đi xem một chút, xem bác Đại Thắng giải quyết tình huống thế nào."
Sau vài giây do dự, Giang Thế Viễn đồng ý, cùng Giang Khắc đến ủy ban thôn Du Thủy.
"Lý do đánh nhau?"
"Ngứa mắt đám người không biết trời cao đất dày, mơ tưởng đồ của người khác, không có làm mà đòi có ăn!"
"Thanh niên tri thức Cố, phiền cô nghiêm túc!"
"Phó đại đội trưởng, cháu rất nghiêm túc mà?"
"..."
Cố Yên Nhiên vô tội nhìn phó đại đội trưởng, nãy giờ cô khai báo đều là sự thật, sao họ lại không tin?
Lâm Hiểu Nhiên che mặt, một năm một mười kể rõ tình huống lúc đó ra. Phó đại đội trưởng nghe xong, khuôn mặt đen như đít nồi, gõ gõ bút lên mặt bàn: "Bọn họ vô lý, các cô không thể nói lý sao? Động một chút là đánh nhau, nếu ai cũng như các cô, cái thôn này chỉ sợ loạn!"
"Nói lý? Cháu nói bọn họ nghe hiểu?" Cố Yên Nhiên giống như hoài nghi xoa mép cằm, một bộ "Làm sao có thể", khiến phó đại đội trưởng tức muốn chết.
"Phó đại đội trưởng, tụi cháu không có ý đó! Đơn giản chỉ là muốn giúp đỡ thôi... không ngờ thanh niên tri thức Cố và thanh niên tri thức Lâm tính tình lớn như vậy, trực tiếp đánh tụi cháu!"
"Phó đại đội trưởng, ngài nhất định phải làm chủ cho tụi cháu! Tụi cháu không thể ăn thiệt thòi này!"
"Tụi cháu bla bla..."
Phó đại đội trưởng mất kiên nhẫn, vỗ cái "rầm" lên bàn: "Im lặng!"
Phòng tiếp khách ủy ban như bị bấm nút tạm dừng, tất cả mọi người không ai dám hé răng.
"Nể tình các cô là thanh niên tri thức xuống nông thôn, lại trẻ tuổi, không khống chế được hành vi, suy nghĩ, mỗi người viết một bản kiểm điểm, trừ hai mươi công điểm trong tháng này! Đồng thời xin lỗi lẫn nhau, hứa không bao giờ gây gổ nữa."
"Nhớ rõ, nếu tái phạm, trừ gấp đôi công điểm!"
Ở thời đại này, công điểm chính là lương thực, mà lương thực là thứ quý giá nhất.
Trừ hai mươi công điểm... Cố Yên Nhiên bấm ngón tay, khẽ "chậc" một tiếng.
Bằng mười ngày công của cô luôn.
Mấy thanh niên tri thức nữ và Lâm Hiểu Nhan khá hơn một chút, hai mươi công điểm chỉ vào khoảng hai, ba ngày công mà thôi.
Nhưng cũng là mất mát không nhỏ.
Lại thêm cuối năm thưởng lương thực, thịt heo theo công điểm, công điểm bị trừ nhiều như vậy, đoán chừng đồ ăn phân đến tay không còn bao nhiều.
Trong mắt đám thanh niên tri thức nữ lộ ra khủng hoảng, có người thậm chí còn khóc nấc lên, âm thanh nghẹn ngào tràn ngập ủy ban.
Cố Yên Nhiên nhấp một ngụm nước trà, nhìn bọn họ như nhìn diễn viên hài, hoàn toàn không có cảm giác áy náy.
Lâm Hiểu Nhan lơ đếnh liếc ra bên ngoài, đang nghĩ xem số đường bỏ vào nước lê đã đủ chưa.
Hình ảnh này như hai thái cực đối lập nhau, khiến Thẩm Đại Thắng ngồi cạnh phó đại đội trưởng khẽ nhíu mày.
/92
|