Sau Khi Tỉnh Lại, Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 29

/727


 

Nói chính xác thì nếu không biết trước bệnh nhân trong phòng bệnh này là cô ấy thì e rằng ngay cả Giang Ngật cũng không nhận ra, bởi vì lúc này cô ấy đã toàn thân vũ trang.

 

Khóa kéo áo khoác lông vũ màu đen được kéo lên cao nhất, che đi chiếc cằm nhỏ nhắn.

 

Cô đội mũ che đi mái tóc, vành mũ rũ xuống trán.

 

Khẩu trang che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong veo xinh đẹp.

 

Cuối cùng, là cặp kính râm ban nãy anh mang cho cô.

 

"Thế nào?"

 

"Tuyệt " Cục bột nhỏ ngây ngô khen không ngừng.

 

Nhìn thoáng qua, trợ lý Trình như thấy một minh tinh và vệ sĩ nhỏ của cô ấy.

 

Nhìn lại lần nữa, cậu ấy không khỏi bối rối, nếu phu nhân định quấn thành bánh chưng ra ngoài thì tại sao còn bắt cậu ấy chọn quần áo đẹp, không quê mùa? Phải biết rằng những bộ đó, cậu ấy đã chọn rất lâu 

 

"Bây giờ vẫn là đầu thu, 23 độ C, em sẽ bị say nắng mất." Giang Ngật nói.

 

Chúc Tâm nói  "Tình trạng của tôi không tốt, không muốn bị chụp ảnh."

 

Giang Ngật nhàn nhạt nói  "Thật ra bây giờ em không nổi tiếng như vậy."

 

Cho dù là đột ngột lên hot search thì cũng là do Phó Thư Thư vào viện thăm mà gây ra.

 

Nói xong lời này, anh thấy một cục đen thui là Chúc Tâm đang đối đầu với mình.

 

Giang Ngật không nhìn ra được biểu cảm và ánh mắt của cô, chỉ thấy những ngón tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng gõ vào tay vịn xe lăn. 

 

 

 

 

 

Cũng không biết đã qua bao lâụ

 

Cô hỏi  "Thật sao?"

 

Cô không nổi tiếng nữa sao? 

 

Chúc Tâm đẩy đẩy chiếc kính râm lớn, nhíu mày nghiêm túc  "Không thể nào "

 

Chúc Tâm từ trên xuống dưới, bọc mình kín mít, đến cả một tấc da thịt cũng không lộ ra.

 

Cô ngồi trên xe lăn có người chuyên đẩy, bên cạnh còn có một vệ sĩ nhỏ, đeo kính đen to sụ trên sống mũi trông như một ngôi sao hạng A xuất hiện.

 

Người đẩy xe lăn là Giang Ngật. Anh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của các y tá, khóe miệng cứng đờ.

 

Trợ lý Trình bị bỏ lại phía sau, một tay đẩy vali cỡ lớn, tay kia xách mấy chiếc áo khoác không nhét vừa vào vali, chậm rì rì đi theo.

 

Chúc Tâm nhìn quanh.

 

Thời tiết nắng đẹp, đã lâu lắm rồi cô mới được cảm nhận. Chỉ là trợ lý Trình mua quần áo quá thật thà, áo lông vũ cao cấp mặc rất nhẹ, lại đặc biệt ấm khiến cô nóng đến choáng váng.

 

"Em nhìn thấy rồi đấy." Xe dừng ở ven đường, Giang Ngật dừng bước, nói.

 

Chúc Tâm nhướng mày.

 

Quả thực không có ai chụp lén.

 

Hồi đó cô rất nổi tiếng, chuyện nhỏ như hạt vừng cũng lên hot search, không ngờ mới hôn mê bốn năm, thời thế đã thay đổi rồi.

 

Trợ lý Trình siết chặt tay cầm vali, không hiểu sao lại nghĩ đến một câu nói.

 

Chỉ cần bà chủ không ngại ngùng thì người ngại ngùng chính là người khác.

 

Chúc Tâm xuất viện là quyết định đột xuất, Giang Ngật không báo trước cho tài xế Trần đến đón.

 

Anh để Đường Đường lên xe trước, sau đó bế Chúc Tâm lên ghế saụ

 

Áo lông vũ rất phồng, mặc vào phần eo sau của cô nhưng lại trống rỗng, bế không chắc tay.

 

Nhiều năm như vậy, ăn qua ống thông dạ dày, sao có thể không gầy đi được? Trước khi xuất viện, bác sĩ đã nói, tiếp theo có thể ăn uống thanh đạm trước, từ từ ăn nhiều hơn một chút, mới có thể bồi bổ cơ thể.

 

"Em ngồi ghế phụ." Chúc Tâm nói  "Đường Đường có thể chăm sóc mẹ không?"

 


/727

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status