“Mình tin, tin rằng nhất định cậu sẽ khỏe lại ”
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, âm thanh ‘tít tít’ của thiết bị y tế cùng giọng nói tràn đầy năng lượng của Phó Thư Thư vang lên.
Cô ta buông tay Chúc Tâm chỉnh lại tóc mái, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài phòng bệnh, mấy cô y tá trẻ ở trạm y tá nhìn bóng dáng Phó Thư Thư rời đi, bắt đầu thì thầm bàn tán.
"Phó Thư Thư lại đến thăm bà Giang rồi. Không biết cô ấy nói gì một mình trong đó nữa, trước đây tình cảm của họ chắc là rất tốt nhỉ."
"Các cô không thấy cô ấy có gì kỳ lạ sao? Trong phòng bệnh đâu có camera, vậy mà cô ấy diễn đạt cảm xúc cứ như đang đóng phim thần tượng ấy..."
"Đâu có, Phó Thư Thư vốn là người dịu dàng mà "
"Nhưng lần trước ông Giang nói rồi mà, không cho ai đến làm phiền bà Giang, Phó Thư Thư vào đây thực sự không sao chứ?"
"Nghe giọng nói quen thuộc cũng giúp ích cho việc hồi phục của bệnh nhân mà, chắc ông Giang chỉ nói không cho người không phận sự vào, đâu cấm bạn thân đến thăm đâụ"
Tiếng thảo luận của các y tá vang lên phía sau, Phó Thư Thư dừng bước bất ngờ quay đầu lại.
Bị bắt quả tang nói xấu sau lưng các y tá lập tức im bặt, ai nấy mặt đỏ bừng. Phó Thư Thư không báo trước cúi chào một góc chín mươi độ.
"Nhờ mọi người chăm sóc cho Chúc Tâm nhé " Phó Thư Thư nói với vẻ chân thành.
Các y tá cười gượng cố gắng trong lịch sự nhất có thể.
Bệnh viện Chúc Tâm đang ở là bệnh viện cao cấp nhất ở Bắc Thành nên rất chú trọng đến việc bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân. Các phóng viên đã chờ rất lâu nhưng vẫn không có cơ hội để lẻn vào. Chờ đến tận khi thấy xe bảo mẫu của Phó Thư Thư đi ra bọn họ mới vội vàng đuổi theo.
“Thư Thư, cô lại đến thăm Chúc Tâm sao?”
“Tình trạng của cô ấy có tiến triển gì không? Cô ấy còn có khả năng tỉnh lại không?”
Phó Thư Thư khẽ lắc đầu, nói rằng không tiện nói về việc cá nhân. Nhưng cô ta ta vẫn duy trì vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt cong cong, không hề tỏ vẻ từ chối trả lời phỏng vấn.
Thấy vậy, các phóng viên lập tức chuyển sang hỏi về bộ phim mới của cô.
“Nghe nói Thư Thư đã rất nỗ lực cho bộ phim này, nhân vật hoàn toàn trái ngược với tính cách thật của cô khá là phóng khoáng và kiêu ngạo. Đây có phải là một thử thách lớn đối với cô không?”
“Vai diễn kéo dài từ mười tám tuổi đến bốn mươi hai tuổi, khoảng cách tuổi tác lớn như vậy không biết trước đó cô đã chuẩn bị như thế nào?”
Quản lý cố gắng chắn micro của phóng viên lại.
Phó Thư Thư mỉm cười, giọng dịu dàng trả lời vào micro “Nhân vật này là con gái, là vợ, cũng là mẹ. Tôi đã trải qua những điều này nên thử thách không quá lớn.”
“Thư Thư, nghe nói con gái cô mới ba tuổi, mẹ đi quay phim cả mấy tháng, không biết bé có quấy không?”
“Tất nhiên là có rồi, trẻ con ở tuổi này thích bám mẹ lắm.” Phó Thư Thư khịt khịt mũi, nói với vẻ hờn dỗi nhưng đáng yêu, “Lúc nãy khi tôi ra khỏi nhà, bé còn giận dỗi nói muốn đi bệnh viện với mẹ để chơi với chị. Tôi phải bảo rằng chị không có ở đó thì bé mới chịu ở nhà nan”
Chưa nói dứt lời Phó Thư Thư sững lại, đưa tay bịt miệng, khuôn mặt đỏ ửng.
Các phóng viên cũng sững sờ, im lặng một lúc lâu rồi dò hỏi “Thư Thư, ý cô là... Chúc Tâm có một cô con gái?”
Trên mạng xã hội, các từ khóa về Chúc Tâm và con gái của cô ấy nhanh chóng leo lên hot search.
Thương Thư Thư ngốc nghếch, lỡ miệng xong còn suýt khóc vì cảm thấy có lỗi...
Chúc Tâm là người thực vật chăm chỉ nhất trên bảng tìm kiếm quá nhỉ? Có nhiều người quan tâm đến cô ấy đến vậy sao?
Tôi quan tâm chứ Là Chúc Tâm mà Con gái của cô ấy chắc chắn di truyền gen từ mẹ, nhất định là rất đẹp.
Emmm, chuyện này chưa chắc đâụ Mấy người quên chồng Chúc Tâm là một ông già trung niên hói đầu, bụng bự rồi sao? Gen còn lại mà kém thì cũng uổng công thôi.
...
“Đường Đường, chờ một chút ”
“Dì không đuổi kịp con đâu ”
Giang Ngật đi công tác, dì Ngô bảo mẫu phụ trách chăm sóc Đường Đường hôm nay bà ta đưa cô bé đến thăm mẹ. Dì Ngô đeo ba lô nhỏ và bình nước chạy theo sau, còn đôi chân ngắn mũm mĩm phía trước thì chạy rất nhanh.
/727
|