...
Mọi chuyện lắng xuống.
Sau khi biết được toàn bộ sự việc, viện trưởng đã chân thành xin lỗi Giang Ngật và hứa sẽ tăng cường công tác tuần tra an ninh của bệnh viện.
Đợi đến khi mọi người đều rời đi chỉ còn hai cha con trong phòng bệnh, lúc này mới yên tĩnh trở lại.
"Ba ơi, vừa rồi người đó là kẻ xấu sao?" Đường Đường nhỏ giọng hỏi.
"Ừm, là kẻ lừa đảo." Giang Ngật nhìn con gái, nói.
Đường Đường bặm môi nhỏ một lúc lâu, đột nhiên rụt rè hỏi "Cô ta nói mẹ rất thích Đường Đường cũng là lừa đảo sao?"
"Mẹ thích Đường Đường là thật."
"Ba đảm bảo."
Đường Đường phồng má, có chút cô đơn.
Lúc này, bất kể Giang Ngật nói gì cũng vô dụng.
Anh lấy hộp quà mà trợ lý Trình đã để trên bàn trước khi đi, nói "Xem ba tặng Đường Đường quà gì nào."
Cục bông nhỏ ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng bị thu hút sự chú ý.
Trong hộp quà là một bộ truyện cổ tích, bìa sách đủ màu sắc rất ngộ nghĩnh.
"Tối nay ba sẽ đọc truyện cho Đường Đường nghe."
"Ba ơi, đây là chữ gì vậy?"
"Người đẹp ngủ trong rừng." Giang Ngật nói "Cuốn truyện cổ tích này tên là Người đẹp ngủ trong rừng."
Đôi mắt của cục bông nhỏ mở to tròn, long lanh.
Cô bé nghiêng đầu, bàn tay nhỏ chống lên má nặn ra một cục thịt mỡ, vẻ mặt như đang suy nghĩ.
Người đẹp ngủ trong rừng trông như thế nào nhỉ?
Mẹ cũng là Người đẹp ngủ trong rừng sao?
Giang Ngật nhận được ám hiệu điên cuồng của con gái.
"Con có muốn bây giờ ba kể cho con nghe không?"
"Muốn nghe bây giờ "
Thời gian đầu Giang Ngật vừa trở thành ba thì vợ lại bất ngờ gặp tai nạn, nhất thời anh không biết nên cách ở chung với Đường Đường như thế nào.
Anh không học được cách biểu cảm khoa trương, không hiểu được những suy nghĩ giàu trí tưởng tượng của trẻ con, điều duy nhất có thể làm là đồng ý mọi yêu cầu của con gái.
Hiện tại Đường Đường muốn nghe kể chuyện, anh cũng không từ chối.
Giang Ngật xé lớp màng bọc nhựa của quyển Người đẹp ngủ trong rừng, ngón tay thon dài và rõ khớp xương chỉ vào dòng chữ trên bìa "Người đẹp ngủ trong rừng"
"Là mẹ." Đường Đường gật đầu mạnh.
Giang Ngật sửng sốt, nhìn về phía người vợ đang nằm trên giường bệnh.
Khuôn mặt cô bình thản, không giống như khi tỉnh táo thì hung hăng, quả thực có chút giống Người đẹp ngủ trong rừng.
“Ba mau lật trang tiếp..." Đường Đường đợi rất lâu cũng không thấy ba có động tác gì tiếp theo, nhiệt tình giúp ba lật sách.
Những ngón tay của cục bột nhỏ mập mạp, cào tới cào lui trên sách mãi không lật được trang đầu tiên.
Giang Ngật cười khẽ một tiếng, giúp Đường Đường lật trang.
Giọng nói trầm ấm dễ nghe vang vọng trong phòng bệnh.
/727
|