Quỷ Xâm

Chương 9 - Chương 8.2

/11


Editor: Linh Đang

(tiếp theo)

Sau khi Lệ Hằng Ảnh được sinh ra, Mạc Hoa cũng mơ hồ cảm thấy thân thể của mình càng thêm suy yếu, cô càng ngày càng sợ lạnh, thời gian ngủ cũng càng ngày càng dài, có đôi khi cô bị vùi lấp trong cơn ác mộng về bóng tối vô biên không thể tỉnh giấc, phải dựa vào Lệ Hằng Ảnh hét lên, mới có thể kéo cô ra từ trong ác mộng.

Có lẽ đưa anh trở về thế giới phải trả giá, đó là hấp thu tính mạng của cô. Mất đi tính mạng ở trong dự kiến của cô, cô cũng không sợ hãi, nhưng sinh anh ra như vậy, làm sao cô có thể không sinh ra sợ hãi, vào lúc này, cô khó mà bỏ quên được lời người trẻ tuổi nói với mình trên đường, con quỷ này có sức mạnh vô cùng lớn, không nên xuất hiện ở trên đời... . Nghĩ vậy, Mạc Hoa cảm thấy lạnh hơn vài phần, dù thế, lòng của cô lại dần dần bình tĩnh lại.

Anh là do cô sinh ra từ trong bụng, lại nhanh chóng trưởng thành như thế, quả thật làm cô sợ hãi, nhưng nhìn từ một góc độ khác, nếu có thể lấy tính mạng của mình làm cái giá, đổi lấy cuộc sống trùng sinh cùng những ngày ấm áp của anh, làm sao cô không vui vẻ chịu đựng đây.

Chỉ là anh đã được tái sinh, vì sao còn muốn đòi lấy thân thể cô... Mạc Hoa không tự chủ được nhẹ vỗ da thịt trên cánh tay, khát vọng kỳ dị trong nội tâm làm cho cô run rẩy không thôi.

Lúc bị anh cưỡng chế trên giường, quả thật cô rất sợ hãi, nhưng trong sự sợ hãi có thứ không thể nói rõ, vô cùng chờ mong thứ cấm kị, rốt cuộc cô có bao nhiêu sa đọa, có bao nhiêu điên cuồng, mới có thể muốn bị đứa nhỏ chính mình sinh ra xâm phạm?

Một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt có chút lạnh cứng của Mạc Hoa, trong cơn buồn ngủ mông lung, cô lại không phân biệt được cuối cùng mình đang ôm tâm tình gì.

※※※

Hai ngày sau đó, thời gian Mạc Hoa ngủ càng ngày càng dài, thậm chí có đôi khi cô tỉnh lại và phát hiện mình không còn một chút sức lực nào, đến ngày thứ ba, khi cô đang mơ mơ màng màng mở mắt rra, sắc trời ngoài cửa sổ đã mờ nhạt.

Lệ Hằng Ảnh ngồi cạnh giường, ngược nắng chiều chiều tà nhìn cô, Mạc Hoa không thấy rõ vẻ mặt của anh, lại mơ hồ cảm thấy anh ngồi bên giường nhìn mình rất lâu rồi, ý tưởng này làm cho cô không tự chủ được quay mặt qua chỗ khác.

Anh cũng không có ý định chuyển tầm mắt đi, vươn tay ra, lấy ngón tay ma sát da thịt lạnh băng của cô, cô chỉ có thể hoảng hốt nháy mắt, tùy ý để anh âu yếm. Không bao lâu sau, Lệ Hằng Ảnh tiến đến bên người cô, thấp giọng nói bên tai cô: Đợi một lát nữa sẽ mang em ra ngoài.

Mạc Hoa muốn cự tuyệt, anh lại liếm hôn vành tai khéo léo của cô, phun một ngụm khí nóng bên tai nhạy cảm: Một giờ sau nếu em không chuẩn bị tốt, anh rất thích tự mình thay trang phục cho em.

Nói xong xuôi anh liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng, Mạc Hoa ngồi yên trên giường một hồi lâu, mới bất đắc dĩ đứng dậy, chậm rãi đi đến phòng tắm rửa mặt chải đầu.

Khi Mạc Hoa

ra khỏi phòng, Lệ Hằng Ảnh đã mặc một thân âu phục màu xám bạc, ngồi ở trên sofa đợi cô, lúc này nhìn qua bộ dáng Lệ Hằng Ảnh chỉ khoảng hai mươi tuổi, thân hình đã như đàn ông thành thục, có sức quyến rũ làm cho người ta khó mà kháng cự, đồng thời lại mang theo nét tươi đẹp của thanh niên, đặc biệt là dung mạo, bao hàm cả sự thần bí giữa người và quỷ.

Ánh đèn sáng ngời cùng quần áo vừa người, làm cho Mạc Hoa thấy rõ ràng sự tao nhã cùng ma mị của anh, đây là thiếu niên cô lưu luyến si mê nhiều năm, cũng là đứa con cô mang thai sinh ra, nghĩ thế, Mạc Hoa lại không thể nhìn thẳng anh.

Khi một hơi thở mê người xộc vào mũi, Mạc Hoa thấy rằng có chút choáng váng, trên người anh có lẫn hương vị thâm trầm của lần trước giao hoan, cùng với sự chiếm hữu khó có thể diễn tả, làm cho cô không biết theo ai. Nhưng thân thể anh cực kì ấm áp, dường như có thể làm người ta bỏng, vì thế khi cánh tay anh bắt lấy, nhét cô vào lòng, cô mơ hồ nghĩ đến chính mình sẽ bị lửa nóng hừng hực đốt sạch.

Khi hai người đi xuống nhà, một chiếc xe đen dài ( limousine) đã đợi dưới lầu, tài xế mặc đồng phục màu tối, mang theo bao tay thuần trắng, một mực cung kính mở cửa xe, sau khi hai người lên xe, xe chạy một mạch tới nơi phồn hoa nhất thành phố.

Cách một tầng thủy tinh, nhìn bóng đêm như ban ngày ngoài cửa sổ, phố xá phồn hoa cùng với mọi người rộn ràng, Mạc Hoa thấy rằng những thứ đó thật xa xôi, từ lúc ở nghĩa trang gặp linh hồn của thiếu niên, cô rất giống một u hồn, càng ngày càng có ít cảm giác chân thật về thế giới, hôm nay nếu không phải Hằng Ảnh mang cô ra ngoài, dường như cô đã quên bộ dáng của thế giới bên ngoài.

Ở cửa kính xe phản chiếu bóng dáng của




/11

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status