Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 119: Chương 119: Thổ Huyết, Nhập Mãng Hoang Chi Lâm

/207


CHƯƠNG 119: THỔ HUYẾT, NHẬP MÃNG HOANG CHI LÂM
Editor: Luna Huang
Mãng hoang chi lâm.
Bởi vì ở tây nam, mãng hoang chi lâm vào đông ướt lạnh, gió lạnh quát trên người cùng gió lạnh phương bắc lạnh và khô hoàn toàn bất đồng, gió lạnh nơi này tựa hồ mang theo thấp ý dính người, gió lạnh đánh tới trên người, hàn ý phảng phất có thể đâm tới xương tủy, lệnh xương cốt toàn thân đều đau sanh sanh.
Trong rừng chật hẹp, quanh co khúc khuỷu, âm trầm đáng sợ, khó có được lộ ra ánh trăng lại bị mây đen che lại, nhất thời chỉ từ phía sau tầng mây dày dày lộ ra một tầng quang vựng ám sắc mơ hồ, gió lạnh ở trên ngọn cây thật cao thổi qua, loạng choạng, phát sinh từng đợt tiếng xào xạc chậm rãi, như là biển cây di động tới sa mạc, để đêm càng thêm tĩnh mịch, cho người giác phải tùy thời sẽ có yêu ma quỷ quái thường lui tới.
Vig ít có người dám đặt chân đến mảnh đất này, quanh năm cành khô lá héo luy nguyệt chồng chất một tầng lại một tầng dày dày, chân đạp lên, trong đêm tĩnh mịch phát sinh thanh âm khạc khạc, kẻ khác nghe tâm không hiểu sợ hãi, thỉnh thoảng đạp phải cành khô sắp mục, sẽ dọa người hơn phân nửa chân rơi vào tầng lá héo dày, tuyết thủy tích trên cành cây thỉnh thoảng tích xuống gáy, cũng sẽ dọa cho kẻ khác bỗng dưng giật mình.
Đêm tĩnh mịch, duy nhất chỉ có tiếng gió, cước bộ thải đạp cành khô lá héo phát ra thanh khạc khạc, cùng với thanh ngựa thở, cùng mấy cây đuốc không ngừng lay động hỏa quang, càng lộ ra um tùm đáng sợ của cánh rừng này.
Theo Bạch Lưu Ly nhất tề tiến nhập mãng hoang chi lâm này vì bảo hộ nàng mà đến không chỉ có Tào công công màn còn có tổng cộng mười lăm người, một đội người tiến nhập mãng hoang chi lâm bắt đầu liền trình viên trạng vây quanh Bạch Lưu Ly, cưỡi con ngựa cao to đi theo chung quanh nàng, đích đích xác xác như Tào công công nói, bảo hộ nàng, nhưng nàng lại biết, những người này chỉ sợ không phải là muốn bảo vệ nàng, mà là muốn cho nàng chạy không thoát một cánh rừng này.
Nhìn như bảo hộ, kì thực tạo cho nàng đội gông xiềng vô hình, để cho nàng trước khi cá lớn bọn hắn muốn câu xuất hiện không chỗ có thể đi, mà những người này do Tào công công dẫn theo nàng đến mãng hoang chi lâm, nghĩ đến không chỉ là ngự tiền thị vệ Tào công công nói mà thôi, nàng dám khẳng định, bọn họ tất người thâm tàng bất lộ.
Hiện nay nàng phải làm, chính là bỏ qua một đội người này, Tào công công tâm tư sâu đậm, thái độ làm người tuyệt đối âm hiểm, nàng không biết hắn có phải ở sau lưng nàng âm thêm một tay, đội người đang bên người nàng, nguy hiểm xa xa cao hơn nàng một thân một mình.
Lúc này là thời gian tốt nhất cho nàng thoát thân, thiên thời địa lợi, bởi vì lấy thân thủ kiếp này, đoạn đường từ Đồng thành đến mãng hoang chi lâm nàng căn bản không có phần thắng thoát thân, hôm nay hạ hắc lâm thâm chính hảo, hơn nữa bọn họ tất không ngờ được nàng dám ở cánh rừng rậm này một mình hành động.
Tử vong chi sâm thì như thế nào, núi đao biển lửa nàng cũng không hãi sợ, huống chi một mảnh rừng rậm?
Bạch Lưu Ly nắm thật chặt cương ngựa đồng thời cũng cầm lấy tông mao trên lưng ngựa, hỏa quang soi sáng ra trong con ngươi nàng cực lực không biểu hiện ra nhát gan cùng,, Tào công công phi ngựa bên cạnh nàng nhìn nàng hơi phát run hai tay, khóe miệng vung lên một khinh miệt cười nhạt không dễ để người phát giác, dương tay để người chung quanh ngừng lại, “Đình.”

Chỉ là Tào công công cười nhạt thì không có phát hiện Bạch Lưu Ly đã kẹp ngân châm giữa ngón tay rồi.
Đi ở phía trước nhân mã nghe được thanh âm của Tào công công cũng ngừng lại, quay đầu ngựa lại đối mặt với Tào công công đợi phân phó, chỉ nghe Tào công công nói: “Rừng này quá sâu, độc vật khắp nơi trên đất, quanh năm có mãnh thú thường lui tới, bầu trời tối đen đường khó đi, tạm thời dừng lại.”
“Vâng, đại nhân.” Thị vệ nhất tề lên tiếng trả lời, thanh âm không lớn lại chỉnh tề hữu lực, nghe liền biết là nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉ thấy bọn họ không hẹn mà cùng tung người xuống ngựa, Tào công công mới tung người xuống ngựa, đứng ở bên cạnh Bạch Lưu Ly vẻ mặt khiêm tốn nói, “Bạch gia chủ, đêm đã tối đường khó đi, người trước hạ mã nghỉ ngơi một chút, lão nô để cho bọn họ đi trước thăm dò đường một chút.”
Chỉ thấy Bạch Lưu Ly trảo tông mao trên lưng ngựa càng chặt hơn, tựa hồ rất là sợ cánh rừng này, thay đổi dáng dấp chỉ cao khí ngang trong ngày thường của nàng, giọng mang thử hỏi nói với Tào công công: “Tào công công, có thể hay không để cho người của ngươi đi trước thăm dò đường một chút? Ta…”
Bạch Lưu Ly muốn nói lại thôi, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhất phó có chút khó có thể mở miệng, đáy mắt khinh miệt của Tào công công sâu hơn, nét mặt cũng cung kính ôn hòa nói: “Bạch gia chủ nếu không phải muốn hạ mã vậy liền không hạ, lão nô ở bên coi chừng người, lão nô kêu bọn họ đi dò đường ngay.”
Nữ nhân, đúng là vẫn là nữ nhân, cuối cùng cũng là người nhát gan.
Bạch Lưu Ly không nhìn thấy khóe miệng âm trầm cười nhạt lúc xoay người của Tào công công, Tào công công cũng không nhìn thấy khóe miệng của Bạch Lưu Ly trên lưng ngựa phía sau hắn cũng cũng đang cười nhạt miệt thị nhìn hắn.
Khi Tào công công đi hướng thị vệ, chỉ nghe phía sau hắn truyền đến một trận ngựa hí bén nhọn, hắn kinh ngạc xoay người, chỉ thấy ngựa dưới thân của Bạch Lưu Ly như bị kinh vậy thật cao vung lên móng trước, hầu như toàn bộ mã đứng thẳng vuông góc với mặt đất, về sau như mũi tên xông ra phía trước, thải đạp cành khô sinh sôi giòn hưởng.
Mà tiền nhất khắc còn nhát gan sợ trảo tông mao của con ngựa không dám xuống, Bạch Lưu Ly giờ khắc này cũng ổn ổn đương đương ngồi ở trên lưng ngựa, vẫn chưa vì ngựa dưới thân đứng thẳng mà sợ ngã xuống ngựa, thậm chí còn là một bộ dáng dấp vững như thái sơn, cùng tiền nhất khắc đơn giản là cách biệt một trời.
Trong lòng Tào công công thầm kêu không ổn muốn xuất thủ ngăn cản ngựa bị hoảng sợ đã không kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Lưu Ly cưỡi ngựa xông vào trong bóng tối lao khỏi tầm mắt của hắn, một khắc kia, hắn mới nhìn rõ trong hỏa quang chập chờn khóe miệng Bạch Lưu Ly đắc ý cười nhạt.
“Truy!” Tào công công nhìn phương hướng Bạch Lưu Ly biến mất nghiến răng nghiến lợi nói, thị vệ vừa mới treo cương ngựa lên trên cây lập tức hiểu, đuổi theo phương hướng Bạch Lưu Ly biến mất.
Cây đuốc ở trong gió mãnh liệt lay động, gió lạnh ở bên tai nức nở, càng lộ vẻ um tùm đáng sợ của cánh rừng.

Trong bóng tối bất tiện ngựa cuồn cuộn, huống chi là ngựa bị hoảng sợ, Bạch Lưu Ly cưỡi ngựa khó khăn lắm thoát ly đường nhìn của một đội nhân mã của Tào công công, lập tức nương ánh trăng phiêu hốt trên bầu trời thấy được một gốc cây đại thụ che trời, hai chân cố sức trèo lên lưng ngựa, bám cành cây to, chân ly khai lưng ngựa không quên thêm một cây ngân châm vào mông ngựa.
Ánh trăng mới một chút như là tại bang trợ Bạch Lưu Ly, khi nàng đến trên cây to thì lại ẩn nấp sau tầng tầng mây đen dày, còn không đợi nàng leo đến trên cành cây ngồi xong, tiếng vó ngựa gấp gáp đi tới đi tới dưới tàng cây, Bạch Lưu Ly nín hơi nhìn nhân mẫ cuồn cuộn dưới tàng cây, mâu quang lạnh lùng.
Trong ánh sáng của đuốt chợt sáng chợt tắt, nàng không nhìn thấy thân ảnh của Tào công công, phòng Tào công công có hậu chiêu, Bạch Lưu Ly vẫn chưa vội vã ly khai đại thụ che trời tốt như vậy, mà là ngồi trên cành cây một lúc lâu, đó là suốt cả đêm, bởi vì thân thể này của nàng hiện nay nhạy cảm của nhĩ lực cùng thị lực kém xa kiếp trước, không thích hợp hành động ban đêm, nếu là hành động, sẽ chỉ làm nàng bại lộ bản thân mà thôi.
Nàng phải thật tốt ngẫm lại, nàng phải như thế nào tìm được tung tích của lão Bạch Việt trong rừng rậm này.
Khi nắng sớm mùa đông không thể xuyên qua cành lá tầng tầng lớp lớp hất tới mặt đất, mặc dù đã là bình minh, phiến mãng hoang chi lâm, như trước âm trầm, như trước hàn khí bức người.
Bạch Lưu Ly xác định xung quanh an toàn xong, bỏ đi ngoại bào, lộ ra một thân trang phục hắc sắc thiếp thân, chỉ thấy tóc ngắn của nàng quá vai, đem áo khoác đọng ở trên cành cây, đầu ngón chân đi ở chỗ sâu trong cánh rừng, dáng dấp ung dung tựa như nàng kinh qua cả đêm ngủ không sâu giấc đã biết lão Bạch Việt thân ở nơi nào vậy.
Lúc này Đồng thành.
“Khụ khụ —— khụ khụ khụ ——” Tiếng ho khan dồn dập từ gian nhà của một cái khách sạn lầu hai sát đường truyền ra, nhiều tiếng thống khổ, như khạc ra máu.
Giường sạch sẽ, người ôn nhã, mặt mũi tái nhợt, đại phu lắc đầu thở dài, vẻ mặt thị nữ lo lắng, công tử diêu phiến ở bên xem trò vui, là hình ảnh lúc này trong gian phòng này.
Chỉ nghe đại phu râu tóc hoa râm một bên mang y dược rương đứng lên, vừa hướng Quân Mi vẻ mặt lo lắng xấu hổ lắc đầu, “Xin thứ cho lão hủ vô năng, cô nương, bệnh của công tử nhà ngươi, lão hủ bất lực, cô nương vẫn là mời cao minh khác cho thỏa đáng, lão hủ cáo từ.”
Đại phu nói xong, cũng không cố Quân Mi luôn mãi khuyên can, lắc đầu xua tay ra gian nhà.

Quân Mi chăm chú mím môi, một lần nữa đi trở về bên giường của Tiêu An Tâm, cố gắng trấn an nói với Tiêu An Tâm: “Công tử, Quân Mi tìm đại phu tiếp.”
“Không cần Quân Mi, dù cho xem hết đại phu Đồng thành, kết quả vẫn là một dạng, hà tất chạy một chuyến lại một chuyến nữa.” Dựa lưng vào gối đầu ngồi ở trên giường hẹp, Tiêu An Tâm đưa tay nắm thành quả đấm đè ở tâm khẩu lại là ho khan một trận, khẽ lắc đầu nói, “Bệnh của ta là tình huống gì ngươi không phải là không biết, cần gì chứ.”
Quân Mi nhất thời không lời chống đở, hàm răng cắn thật chặt môi dưới, viền mắt có chút hồng, cuối cùng không nói gì thêm, mà là ngồi xuống mép giường, cầm lấy khăn vì Tiêu An Tâm lau chùi mồ hôi lạnh trên trán Tiêu An Tâm thấm dầy đặc, sinh lòng đau.
Chỉ thấy Tiêu An Tâm hất tay của Quân Mi ra, giọng ôn hòa dẫn theo một chút lãnh ý nói: “Đi hỏi tiểu ca xa phu, ngựa đã ăn uống no đủ chưa, khi nào có thể khởi hành, nếu là ngựa chạy hết nổi rồi, mau chóng tìm hai con ngựa tốt khác đến đây.”
Tay của Quân Mi bị Tiêu An Tâm hất ra lúng túng cứng ở giữa không trung, nghe lời của Tiêu An Tâm, chỉ thấy tay cầm khăn của nàng mạnh run lên, suýt nữa cầm chắc khăn, như nghe được cái tin tức kinh người gì cả kinh lập tức, mi tâm chặt ninh, trong con ngươi hàm thương, không thể tin nói: “Công tử, ngươi còn muốn đi mãng hoang chi lâm?”
“Khụ khụ ——” Tiêu An Tâm lấy tay che miệng, lại một lần nữa ho khan, khụ đến lưng hắn cong thật sâu, chỉ là lần này, Quân Mi không có vươn tay ôn nhu thay hắn vuốt lưng thuận khí, chỉ nghe Tiêu An Tâm một bên khụ một bên trắc trở nói, “Chuyện của ta còn chưa hoàn thành, ta làm sao có thể không đi?”
Lúc này Bạch cô nương ngay mãng hoang chi lâm, hắn làm sao có thể không đi? Hắn vì sao không nên đi?
“Thế nhưng công tử thân thể của ngươi ——” Quân Mi chợt nắm chặt hai tay thành quyền, chỉ thấy nàng nhất phó muốn nói lại thôi, cuối cùng không có nói hết lời.
Chỉ là Quân Mi không có nói hết lời, Mục Chiểu chính gác chéo chân ngồi ở một bên uống trà một bên phe phẩy chiết phiến một bên lắc chân thay nàng nói tiếp: “Tiêu thiếu công tử, ngươi đây là không xem mạng của mình là mạng, gấp vào chỗ chết như vậy?”
Mục Chiểu tuy nói vẻ mặt cười tủm tỉm, đáy mắt lại chảy xuôi hàn mang tinh nhuệ, nhìn chằm chằm Tiêu An Tâm ánh mắt ngoạn vị vừa tựa như tìm tòi nghiên cứu.
Ngày ấy, Tiêu An Tâm đang muốn quay đầu lại Đồng thành trên đường bị ám sát, bị đám sát thủ do thuê mà đến không biết lấy được bao nhiêu chỗ tốt, đúng là cuồn cuộn không ngừng coi như giết bất tận, tuy rằng không liên quan chuyện của hắn, nhưng hắn cũng khó tránh khỏi kinh ngạc.
Những sát thủ kia công phu tuy rằng không tính là thượng tầng, thế nhưng dưới tình huống địch nhiều ta ít, ngay cả nữ nhân lạnh như băng kia lại có thể giết, cũng sẽ có thời gian thể lực chống đỡ hết nổi, Tiêu An Tâm nếu muốn không chết, chỉ có thể hắn tự mình ra tay.
Mà hắn sở dĩ sẽ áp dụng thái độ sống chết mặc bây không muốn xuất thủ tương trợ, nhất là bởi vì chuyện này cùng hắn không quan hệ, hai là hắn muốn xác nhận bên hông Tiêu An Tâm đến tột cùng có phải noãn ngọc tiêu hay không, nếu phải, hắn muốn nhìn noãn ngọc tiêu trong truyền thuyết, lực sát thương bao nhiêu, cùng huyền băng kiếm so sánh lại thế nào, cùng ô cốt trúc phiến của hắn so sánh lại ra sao.
Chỉ là làm hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, nội lực của Tiêu An Tâm cư nhiên đạt tới cảnh giới có thể cùng noãn ngọc tiêu người tiêu hợp nhất! Tiêu âm ôn hòa rồi lại không mất sát khí liệt liệt, đủ để lệnh địch nhân của nó sợ hãi, cũng đủ để lệnh người sở hữu võ học si nhiệt huyết sôi trào!

Nếu không có hai chân của Tiêu An Tâm không tiện đi lại, chỉ sợ cảnh giới võ học của hắn trên đời này vô nhân có thể địch!
Tiêu An Tâm kéo thân thể tàn phá, cư nhiên có thể đem sát ý trong tiêu âm luyện đến tình trạng xuất thần nhập hóa, làm sao có thể không để hắn khiếp sợ?
Chỉ là, càng là như vậy, mỗi một lần hắn vận dụng noãn ngọc tiêu phải tiêu hao tinh thần cùng thể lực càng nhiều, lấy thân thể của hắn, căn bản không chịu nỗi, mà ở trong ám sát ngày đó, Tiêu An Tâm đúng là ba lần vận dụng noãn ngọc tiêu, lấy thân thể hắn xa xa vượt ra khỏi có khả năng thừa nhận ranh giới cuối cùng, đến nỗi hắn đủ ngủ mê man tròn ba ngày ba đêm, hôm nay thật vất vả tỉnh lại, không phải là quan tâm mạng của mình còn có thể sống bao lâu, mà là còn muốn đi mãng hoang chi lâm.
Tiêu An Tâm, đáng làm cho người khác nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Mục đại thiếu gia… Nói đùa, tại hạ, tự nhiên muốn sống lâu chút.” Tiêu An Tâm khụ kịch liệt, thanh âm thỉnh thoảng vẫn ôn hòa như cũ vẫn ôn hòa như cũ.
“Vậy —— có muốn chuẩn bị một cổ quan tài ở sau mã xa cho Tiêu thiếu công tử hay không?” Mục Chiểu cười.
“Đa tạ… Hảo ý của Mục đại thiếu gia…” Tiêu An Tâm vốn là ôn hòa cạn tiếu còn có thể miễn cưỡng nói, bỗng nhiên kịch liệt ho khan đến toàn bộ thân thể đều có chút co quắp, phảng phất sau một khắc hắn sẽ tắt thở vậy.
“Công tử!” Quân Mi sợ đến vội vã bỏ khăn trong tay, ngồi vào mép giường hai tay nắm hai vai của Tiêu An Tâm ổn định thân thể tùy thời cũng có thể xụi lơ của hắn.
Bỗng nhiên, trên đệm trắng noãn xuất hai đóa hoa huyết sắc, chỉ thấy giọt máu tinh tích trên đệm mang theo năm phần màu da cam, có thể để giọt máu vựng tán có chút quỷ dị.
Hai tay của Quân Mi bỗng nhiên căng thẳng, trong mắt có lo lắng có đau lòng có sợ hãi.
Khi Tiêu An Tâm nhìn đến giọt máu từ khóe miệng tích lạc trên đệm của mình, trong con ngươi luôn luôn ôn hòa nổi lên khiếp sợ, không thể tin nhìn chằm chằm Quân Mi, giơ tay lên thật chặt kháp song chưởng của chiếm hữu nàng.
Đây là hắn lần đầu tiên lấy cử động qua lại ứng với quan tâm của Quân Mi đối với hắn, Quân Mi lại không mở mắt không dám nhìn ánh mắt của hắn, đau lòng như đao cắt.
Tiêu An Tâm khụ khụ, hai tay bỗng nhiên từ song chưởng của Quân Mi vô lực than hạ, tiếng ho khan hơi ngừng.
(Luna: Ôi trời ơi, hy vọng soái ca đừng chết T_T đau lòng quá)



/207

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status