Quý Nữ Khó Cầu

Chương 2: Bất ngờ sống lại.

/144


Giường lớn được bọc da chồn mềm mại. Màn lụa buông xuống nhẹ nhàng, màu sắctươi mát giống như cảnh sắc quang đãng sau cơn mưa. Ngón tay của thiếunữ đang ngủ say ở trên giường khẽ động đậy, một đôi mắt đen láy chậm rãi mở ra.

Khi Hàn Nhạn tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau nhức, hai mắtkhô khốc khó chịu. Đã xảy ra chuyện gì thế này, không phải nàng đã bịTrang Ngữ Sơn ép uống rượu độc sao. Lẽ ra nên sớm đi tới hoàng tuyềnrồi, tại sao còn có thể tỉnh lại chứ?

Nàng chống người ngồi dậyquan sát xung quanh. Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc. Đây rõràng là khuê phòng của mình, nhưng mà tại sao khi nhìn kỹ lại thấy xa lạ như thế. Cảm giác sự xa lạ này dường như đã cách cả một đời. Nàng vươntay lên day huyệt thái dương. Ai đã cứu nàng?

"Tứ tiểu thư", mộttiếng gọi vui mừng vang lên. Hàn Nhạn giương mắt nhìn qua thì thấy Trầnma ma cầm một chiếc bát sứ mạ vàng ở trong tay. Bà đặt bát lên trênchiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, rồi cuống quít đi tới phía trước hỏi: "Tiểuthư vừa mới tỉnh, có thấy chỗ nào không ổn không?"

Hàn Nhạn ngơngác nhìn bà. Trần ma ma không phải đã bị Trang Ngữ Sơn giải quyết rồisao. Từng cảnh trong đêm đại hôn lại hiện lên ở trước mắt nàng. Lỗ mũichợt chua xót, nước mắt ào ào rơi xuống.

Trần ma ma thấy nàng rơi nước mắt, liền hoảng hốt, tiếp đó trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy chua xót, ôm chặt nàng vào trong ngực: "Tiểu thư đáng thương của ta! Phunhân vừa mới đi, lão gia liền muốn rước tiện nhân kia vào cửa. Tiểu thưquả thật không dễ dàng gì. Thân thể tại sao lại liên tiếp sinh bệnh nhưthế chứ. Tiểu thư cũng đừng khóc nữa, nếu lão gia nhìn thấy lại khôngvui. . . ."

"Bây giờ tiểu thư thấy sao rồi?" Giọng nói trong trẻo vang lên ở bên tai, Hàn Nhạn đột nhiên ngồi thẳng người. Cấp Lam và Thù Hồng đang cầm một hũ mứt hoa quả lo lắng đứng ở phía ngoài cách nànghai bước: "Tiểu thư có thấy chỗ nào không thoải mái không, có cần đi mời đại phu tới nữa hay không?"

Kiếp trước vì nàng mà hai nhà hoàntốt bụng đang đứng ở trước mắt phải chết, Hàn Nhạn không nói được cảmgiác này là gì: "Cấp Lam. . . Thù Hồng. . ." Trong miệng nghẹn ngào nóira hai chữ này sau đó cũng không nói thành lời được nữa, định tiếp tụcvùi đầu vào trong ngực Trần ma ma khóc rống lên.

Cấp Lam và ThùHồng sợ hết hồn, không biết Hàn Nhạn tại sao lại như vậy, đành liếc nhìn Trần ma ma dò hỏi. Trần ma ma cho rằng nàng vì phu nhân mới qua đời,phụ thân lại cưới người khác cho nên buồn bã khổ sợ. Vì vậy bà vỗ nhẹlưng nàng an ủi.

Không biết đã khóc bao lâu, Hàn Nhạn dần dần bình tĩnh lại, nghi ngờ trong lòng cũng càng lúc càng sâu.

Trần ma ma xem ra đã trẻ lại không ít, tóc mai bạc trắng ở hai bên ít đi rất nhiều, nhìn Cấp Lam và Thù Hồng có vẻ cũng hơi khác."Cấp Lam, lấy gương lại đây cho ta."

Cấp Lam không biết Hàn Nhạn muốn làm gì, nhưngvẫn lấy chiếc gương đồng Lăng Hoa ở trên bàn trang điểm đến cho nàng.Hàn Nhạn nhìn vào trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gầy gò, đôimắt đen láy to tròn, mũi ngọc môi anh đào, tóc dài đen nhánh buông xõaxuống như dòng chảy sông Tô. Người trong gương thanh tú dịu dàng, trênđó còn lưu lại mấy phần ngây thơ. Đúng là nàng, nhưng không phải là nàng của bây giờ.

Gương đồng trong tay rơi xuống trên mặt đất vanglên một tiếng "bốp", Thù Hồng sợ hết hồn, vội vàng đi lên phía trước:"Tiểu thư."

Hàn Nhạn ngớ người trong giây lát, phất phất tay,trong lòng hoảng loạn như sóng chảy cuồn cuộn. Người trong gương kia, rõ ràng là chính mình ba năm trước. Trang Hàn Nhạn lúc mười hai tuổi!

Nàng ngẩng đầu lên, liếc mắt quan sát xung quanh thật kỹ lần nữa, rốt cuộccũng hiểu rõ cái loại cảm giác xa lạ mà quen thuộc đó từ đâu mà đến. Bởi vì, cách bài trí của gian phòng này, rõ ràng chính là cách bài trí củaba năm trước đây!

"Ma ma, bây giờ là năm nào?" Một lúc lâu sau, Hàn Nhạn mới hỏi.

"Đại Tông năm thứ mười ba." Trần ma ma kinh ngạc nhìn nàng: "Tiểu thư sao lại hỏi cái này."

Trái tim của Hàn Nhạn đập mạnh, Đại Tông năm thứ mười ba, mẫu thân bệnh nặng không chữa được. Chu thị vào cửa, Trang Ngữ Sơn vào phủ. Cũng chính làvào năm này, nàng bị bọn sơn tặc bắt đi. Tuy không xảy ra chuyện gì cả,sự việc cũng bị đè xuống, nhưng mà trong lòng nàng luôn có một gánh nặng trên lưng, chỉ sợ một ngày nào đó chuyện này bị nói ra, thanh danh củanàng sẽ bị hủy hết.

Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ.

Cũngchính vì chuyện này, nàng không bao giờ dám bước ra khỏi cửa nữa, cảngày trốn ở trong phủ viết chữ thêu hoa, mất đi liên lạc với bên ngoài.Thậm chí khi đệ đệ ruột phạm tội bị nhốt vào đại lao, nàng cũng là người cuối cùng được biết.

Nàng bị sơn tặc bắt đi, là Chu thị tìm kiếm suốt hai ngày hai đêm, nhận được tin tức của vương phủ liền phái ngườitới mới cứu được nàng từ trong tay của bọn sơn tặc ra. Nàng liền sinhlòng cảm kích đối với Chu thị, cộng thêm sự chăm sóc hết lòng của TrangNgữ Sơn, dần dần nàng cũng đón nhận hai mẫu tử này.

Đại Tông nămthứ mười ba, một năm này xảy ra rất nhiều chuyện, chính là bước ngoặttrong số phận của nàng, tất cả nhìn giống như thuận theo tự nhiên, nhưng bây giờ xem ra còn có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Ví dụ như Chu thị nếu quả thật là người an phận, vậy tại sao lại có thể vào cửa ngay saukhi mẫu thân mới chết vì bệnh nặng không lâu? Ví dụ như nàng và TrangNgữ Sơn cũng nhau lên núi bái Phật, thế nhưng tại sao sơn tặc lại chỉbắt nàng đi? Ví dụ như sơn tặc bắt nàng đi nếu thật sự là muốn của cảitiền bạc, vậy tại sao có thể thông báo cho vương phủ, nếu như không phải là muốn của cải tiền bạc, vậy tại sao họ không hề làm gì cả mà chỉ đợiChu thị dẫn người tới tìm? Ví dụ như vương phủ nhiều người nhiều miệng,vậy tại sao nhiều năm như vậy mà bí mật này vẫn được giữ kín như thế? Ví dụ như Minh Ca Nhi mới gần mười một tuổi làm sao có thể đột nhiên vìtranh đoạt kỹ nữ thanh lâu mà đánh nhau với người ta, lỡ tay giết chếtđối phương bị nhốt vào đại lao?

Năm đó có lẽ nàng cũng sẽ khôngnghĩ tới những điều này, chỉ một mực oán trách ông trời bất công, lệthuộc vào phụ thân và Chu thị, sống ở trong thế giới bi thương của mình. Cuối cùng, cũng không nhận lại được điều gì, mà chỉ làm hại người bêncạnh nàng phải bỏ mạng.

Nhưng hôm nay, nàng đã chết một lần, quay đầu nhìn lại con đường khi đó, mọi chuyện đều thấy kỳ quái, vậy mà khiđó nàng lại có thể ngu ngốc mà tin tưởng!

Tất cả đều giống nhưmột cơn ác mộng, dường như thảm trạng đêm đại hôn đó chỉ là một cơn ácmộng trong một đêm khuya nào đấy của nàng năm mười hai tuổi, nhưng HànNhạn biết, đó không phải là mộng.

Nếu ông trời để cho nàng sốnglại vào năm này, chính là số mạng của nàng còn chưa đến đường cùng! Đâychính là ông trời cho nàng cơ hội tự tay giết chết kẻ thù, đảo ngượctoàn bộ mọi chuyện!

Đại Tông năm thứ mười ba, toàn bộ mọi chuyệnđều bắt đầu thay đổi từ năm này, kiếp này, nàng tuyệt đối không để chochuyện của kiếp trước tái diễn một lần nữa!

Trang Ngữ Sơn, Chuthị, người phụ thân kia của nàng, còn có cả Vệ Như Phong, nàng rất cókiên nhẫn, theo chân bọn họ từ từ đấu một trận thật tốt!

"Ma ma, phái người báo cho phụ thân biết ta đã tỉnh." Hàn Nhạn khép hờ hai mắt, đưa tay khép lại ống tay áo.

Cấp Lam kinh ngạc nhìn Hàn Nhạn, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy lần này sau khi tiểu thư tỉnh lại hoàn toàn khônggiống như trước kia, dường như đã biến thành một người khác.

Tiểu thư vẫn luôn ngây thơ hồn nhiên, tâm tư thuần khiết. Kể từ sau khi phunhân qua đời, cả ngày chỉ lấy nước mắt rửa mặt, giống như bỗng chốc mấtđi người đáng tin cậy. Lão gia khuyên mấy lần cũng bắt đầu chán ghét,tiểu thư lại càng đau lòng, trong lòng càng thêm hoảng sợ không có cảmgiác an toàn. Đây cũng là chuyện thường tình của con người, lúc phu nhân còn sống vô cùng cưng chiều tiểu thư, tiểu thư còn quá nhỏ tuổi, cái gì cũng không hiểu, đột nhiên gặp biến cố lớn như vậy, thật sự là khôngthể thích ứng. Nàng và Thù Hồng muốn giúp đỡ, nhưng lại không biết bắtđầu giúp đỡ từ đâu, mấy ngày trước lão gia nói muốn cưới vợ kế, tiểu thư hết sức ngăn cản, bị lão gia khiển trách một trận sau đó bị nhiễm giórét, mắc bệnh liệt giường. Trong lòng Trần ma ma rất lo lắng, không thểlàm gì khác hơn là vừa căm hận mắng người vợ kế muốn vào cửa kia, vừamắng lão gia không nhớ tình nghĩa vợ chồng, rồi lại than thở tiểu thưmệnh khổ.

Nàng và Thù Hồng cũng cực kỳ lo lắng, sợ tiểu thư nghĩkhông thông sầu lo thành bệnh, trong đại trạch thường vì những suy nghĩluẩn quẩn như vậy cuối cùng kéo dài thành bệnh nặng khó chữa, sau này cả đời cũng bị hủy. Canh giữ sát ở bên cạnh giường mấy ngày mấy đêm, đạiphu cũng đã xem qua, cuối cùng tiểu thư cũng tỉnh lại. Thế nhưng lần này tỉnh lại, nàng phát hiện tiểu thư trở nên không giống như trước kia.

Mặc dù lúc vừa mới tỉnh lại tiểu thư cũng đột nhiên khóc thút thít một cách khó hiểu, nhưng sau khi tỉnh táo lại thì không hề hốt hoảng nữa. Đôimắt đen nhánh trong suốt của trước kia lại trở nên tĩnh lặng giống nhưmột hồ nước tĩnh mịch, sâu không thấy đáy, bình tĩnh không chút gợnsóng.

"Cấp Lam", Hàn Nhạn đột nhiên gọi nàng. Cấp Lam sửng sốt,vội vàng thu ánh mắt lại, thầm mắng mình sao có thể mất hồn vào lúc này.

"Thù Hồng", Hàn Nhạn gọi tiếp: "Hai người các muội là nha hoàn bên người của ta, đương nhiên là ta tin tưởng các muội, nhưng mà đi theo ta, chưachắc là đã có lối thoát tốt. Ta không muốn lừa các muội, cục diện trướcmắt, ta ứng phó còn có chút khó khăn." Nàng khẽ mỉm cười: "Các muội. . . nếu như không muốn ở lại bên cạnh ta, ta có thể tìm người đuổi các muội ra khỏi phủ."

Nàng thật sự là nghĩ như vậy, nếu như Cấp Lam vàThù Hồng không muốn đi theo nàng, nàng có thể thả các nàng đi. Kiếptrước họ đã vì nàng mà phải trả giá bằng tính mạng của chính mình, nhưvậy đã đủ rồi.

Thù Hồng khẽ cong chân, thân người thẳng tắp quỳxuống: "Nô tỳ là nha hoàn bên người của tiểu thư, cả đời này chỉ nhậnmột chủ nhân duy nhất là tiểu thư. Ngay cả khi nô tỳ chết cũng muốn chết ở bên cạnh tiểu thư."

Cấp Lam cũng bối rối: "Tiểu thư chớ làm nô tỳ ngại chết, bỏ lại tiểu thư với cục diện trước mắt như vậy còn có thể là người sao? Tiểu thư không cần sợ, Chu thị kia vào cửa, chúng nô tỳcũng sẽ bảo vệ tiểu thư không để tiểu thư bị khi dễ. Vậy nên đừng đuổinô tỳ ra khỏi phủ."

Ánh mắt của Hàn Nhạn hơi đỏ lên, khó có đượcngười trung thành như các nàng. Con người lúc còn sống, có bao nhiêungười thay lòng đổi dạ, lại có bao nhiêu người thật lòng thật dạ.

"Các muội đứng lên đi", trên mặt Hàn Nhạn hiện lên nụ cười: "Ta đang nói,nếu các muội đã có người trong lòng, thì ta sẽ sai người đưa các muội ra khỏi phủ kết duyên cùng người kia. Xem ra là không có rồi."

Cấp Lam và Thù Hồng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều đỏ mặt: "Tiểu thư không nên trêu ghẹo chúng nô tỳ như thế."

Hàn Nhạn duỗi ngón tay ra vuốt nhẹ lọn tóc ở phía trước, kéo một lọn tócdài quấn quanh ở đầu ngón tay, chậm rãi nói: "Các muội đi theo ta, conđường này nguy hiểm đáng sợ, nhưng mà ta nhất định sẽ dùng hết toàn bộsức lực bảo vệ các muội chu toàn."

Thù Hồng sửng sốt, lời nóiquái lạ này, lại do tiểu thư mới mười hai tuổi nói ra, thế nhưng lạikhiến cho nàng có một loại cảm giác rất an tâm. Ngẫm lại lời nói mới vừa rồi kia, thật sự là do tiểu thư ngây thơ không hỏi tới thế sự nói rasao? Nàng ngẩng đầu lên, nụ cười bình tĩnh thản nhiên trên khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết của Hàn Nhạn, đột nhiên giống như một loại nói cười có cơ trí có nông sâu.

Tiểu thư quả nhiên đã không giống như xưa.

"Các muội đi theo ta, phải nghe theo lời dặn dò của ta. Nhất là Cấp Lam,tính tình muội hấp tấp nóng nảy. Từ hôm nay trở đi, muội phải sửa lạitính tình. Bởi vì chuyện đầu tiên chúng ta phải làm chính là, nhịn."

Nhịn, nhịn chuyện người thường không thể nhịn, loại chuyện ngoài sáng trongtối này Trang Ngữ Sơn có thể làm, nhưng kiếp này sống lại, nếu muốn sosánh sức kiên trì, mẫu tử Chu thị chưa chắc sẽ theo kịp nàng. Tục ngữ đã nói, người nhẫn nại sẽ làm vua. Vậy thì so thử một lần, xem ai có thể.

"Lão gia tới." Trần ma ma vén rèm thủy tinh lên, thận trọng đi vào phòng. Đi theo phía sau nàng là một bóng người cao lớn, người kia mặc trường bàothêu hoa văn hình mây màu đỏ thẫm tươi đẹp dừng lại ở phía trước giườngbệnh.

Hàn Nhạn không nhịn được im lặng cười lạnh, mẫu thân chỉmới an táng được ba tháng, thì ông ta đã có tâm trạng mặc trang phục màu đỏ, quả thật là vô cùng cuồng vọng, thật sự cho rằng không ai trị đượcông ta sao.

Nàng ngẩng đầu lên, tóc đen rủ xuống, khuôn mặt nhỏnhắn xinh đẹp động lòng người, cố nén nước mắt hé ra một nụ cười, ngườichung quanh nhìn thấy trong lòng cũng lập tức trở nên mềm nhũn.

"Phụ thân." Hàn Nhạn sợ hãi mở miệng.

/144

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status