Lại nói sau trận chiến tháo chạy đến Hắc Long thôn đám người Cự Môn vào nghỉ ngơi trong
tiểu quán lão già Vương Tiểu Tam thì bị cao thủ của Thiên Nhất Môn tên Hạo Thiên Quân biệt
danh huyết ma đánh giết.Sau một hồi chiến đấu năm người chết dưới tay Hạo Thiên Quân có
bốn người,còn một người bị lão điểm huyệt hỏi cung.
Bên ngoài tiểu quán họ Vương tuyết rơi trắng xóa phủ lấp thi thể lạnh cóng của Ngô Vân Khang
cùng những con tuấn mã đã chết,cây cối khẽ đung đưa nhè nhẹ trong làn gió tuyết lạnh lẽo chờ
đợi mùa xuân ấp áp ghé qua.
Bên trong tiểu quán họ Vương có năm người trong đó có ba thi thể chết trên vũng máu chính
mình,còn hai người nữa còn sống đó là Hồng Vân và Hạo Thiên Quân.
Hạo Thiên Quân lời nói dụ hoặc dụ dỗ Hồng Vân.
-Mỹ nhân mau nói ra bạch ngọc được các ngươi cất dấu ở nơi đâu,lão phu phát thề sẽ không
làm khó nàng,không động đến một sợi tóc của nàng để nàng an toàn đi khỏi nơi này.
Hồng Vân trong lòng có chút rung động giữa sự sống và cái chết,giữa sự thanh bạch và sự nhơ
bẩn bị lão dày vò tra tấn tất nhiên trong lòng nàng sẽ nghiêng về được sống thoát khỏi nơi
này,đó chính là bản năng cầu sinh của con người dù rằng nàng cũng hồ nghi những lời hứa của
Hạo Thiên Quân có phải sự thật không.
Nàng cảm thấy mình hơi ích kỉ xấu hổ chỉ nghĩ cho bản thân,mà quên rằng lão là kẻ đã giết đồng
môn,sau một lúc định thần bình tĩnh nàng liền hiểu ra cho dù mình nói ra bảo vật được cất giấu
ở đâu lão cũng sẽ không tha cho nàng,hiện tại lão chưa phát tác giết nàng là vì bảo vật đang
thất tung kia,khi lão biết bảo vật nằm ở đâu thì kết quả cuối cùng của nàng cũng không khác là
bao là cái chết.
Lúc trước trong lòng nàng và những người đồng môn quá cố lúc trước có chút hồ nghi nay nàng
muốn hỏi lão cho rõ ràng bèn trầm giọng nói.
-Được! Ta sẽ nói cho lão có điều ta cần hỏi lão một chuyện.
-Tốt!nàng cứ nói đi,chỉ cần nàng nói ra bảo vật được giấu ở đâu thì trừ việc lấy mạng lão phu thì
chuyện gì lão phu đáp ứng với nàng.Hạo Thiên Quân thấy ngữ điệu mềm mỏng của nữ nhân trước mặt liền nở một nụ cười đáp
ứng.
-Ta muốn hỏi lão một điều,tại sao ngay từ đầu lão không tham chiến tranh đoạt bạch ngọc,với
võ công của lão thì có đến tám phần tham chiến sẽ lấy được bảo vật tới tay.
-haha...Nàng đúng thật kém thông minh,lão phu làm gì có bản lãnh ấy quả thật nếu lão phu
tham chiến thật sự chỉ có một thành thành lấy được bảo vật an toàn rơi khỏi hiện trường.
-Một thành?
Hồng Vân kinh ngạc hỏi.
-Đúng là chỉ có một thành thôi,nàng nghĩ đám ô hợp chỉ biết lao đầu vào chém giết kia chính là
lực lượng mạnh nhất sao?ngu ngốc thật phía sau màn huyết tanh đó còn có các cao thủ của các
thế gia,các môn phái đang ẩn nấp xung quanh quan chiến chờ thời cơ,những người này võ công
đến lão phu sợ cũng không phải đối thủ của họ.
-Vậy ba mươi người Cự Môn chúng ta cũng chỉ là con cờ của các tuyệt thế cao thủ ẩn nấp kia
sao?
- Nàng bắt thông minh lên rồi đấy,đúng vậy nàng nghĩ đám người trẻ tuổi các nàng có thể dễ
dàng đoạt được bảo vật mà tất cả các môn phái thế gia thèm nhỏ dãi vậy sao.hắc hắc....Các
ngươi thực tế chỉ là một nước cờ của Cự Môn phái ra tranh đoạt bảo mà thôi thực tế các vị
trưởng lão của Cự Môn cũng đang ở xung quanh trận chiến sẵn sàng chiến đấu đoạn hậu để các
ngươi đưa bảo vật an toàn trở về môn phái.Tất nhiên các thế lực khác cũng có cách làm khá
tương tự với Cự Môn,trong đó có Thiên Nhất Môn của lão phu.
-Thì ra là vậy,đánh tiếc nước cờ cao tay của Cự Môn ta phút cuối lại bị thất bại.
Hồng Vân thở dài một hơi tiếc nói.
Hạo Thiên Quân thấy nàng thở dài nét mặt hắn đầy tiếu ý nói.
-Nàng nói sai rồi.
-Ta sai ở chổ nào?
Hồng Vân hỏi.
-Nàng nghĩ nước cờ Cự Môn cao tay vậy sao?Nàng không thắc mắc tại sao Thiên Nhất Môn ta
lần này phái nhân thủ ra tranh đoạt bảo vật thực lực tệ bạc vậy sao?
Hạo Thiên Quân cười nhạt đáp.Hồng Vân ánh mắt hồ nghi nói.
-Chẳng lẽ phía sau có nguyên nhân?
-Đúng là như vậy,tinh anh Thiên Nhất Môn phái ra lần này có ba mươi lăm người,bọn họ đều là
tuyệt đại cao thủ trong Thiên Nhất Môn,nhưng những người này khi chiến đấu với các ngươi và
đám người giang hồ thế gia cao thủ Thiên Nhất Môn cũng chỉ xuất được một nửa thực lực mới
để Cự Môn các ngươi đắc thủ cầm nắm bảo vật dễ dàng thế chứ?
-Chẳng lẽ do Hạo Thiên Quân ngươi dở trò quỷ?
-Đúng là do ta,trước khi Thiên Nhất Môn xuất chiến ta âm thầm bỏ mai hoa tán vào trong nước
uống của đám đệ tử bổn môn,tất nhiên diệu dụng thần kì của mai hoa tán ắt hẳn nàng cũng
biết đó là bào mòn nội công theo thời gian.
-Tại sao ngươi phải làm như vậy?đó không phải đệ tử môn phái của ngươi sao?
Hồng Vân hỏi.
-Bảo Vật ai bảo vô thượng thần công kia quá dụ hoặc ta không muốn phân chia cho người nào
cả,ta đành hi sinh đám đệ tử để đạt mục đích.Nếu Cự Môn các ngươi có được bảo vật đột phá
vòng vây chạy trốn đợi khi các ngươi cắt đuôi được hết các cao thủ giang hồ,thì ắt hẳn các cao
thủ ẩn tàng kia sẽ xuất động.Đến lúc đó các cao thủ Cự Môn cũng xông lên sẽ đối đầu với các
cao thủ ẩn tàng kia đoạn hậu cho các ngươi chạy trốn,tuy nhiên vẫn có một số cao thủ lọt qua
màn chắn của cao thủ Cự Môn truy đuổi các ngươi.Nhưng các lão già Cự Môn thật hồ li cho các
tinh anh đệ tử có sẵn giả dạng các ngươi chạy tứ tán để đánh lạc hướng các cao thủ kia.
Hạo Thiên Quân đáp.
-Nếu đã như vậy lão sao có thể truy đuổi tới đây?
Hạo Thiên Quân cười haha đắc ý nói.
-Haha..
Khi các ngươi đột phá vòng vây lúc đó lão phu đã cải trang thành một cao thủ giang hồ âm thầm
theo sau,có như vậy mới tránh được ánh mắt chú ý của đám quái vật kia,hơn nữa mới không
mất dấu theo chân các ngươi truy đuổi đến đây,tất nhiên cũng có một số cao thủ chạy theo các
ngươi đều bị ta tiêu diệt sạch sẽ.
Đáng sợ có lẽ đây chính là tâm trạng lúc này trong lòng Hồng Vân,nàng cảm thấy sợ hãi sự
độc ác mưu mô của Hạo Thiên Quân lúc này nàng càng khẳng định nếu nàng nói bí mật bảo vật
nằm ở đâu,thì khí hắn có bảo vật sẽ không thể tha cho nàng sống sót mà giết người bịt đầu mối,từ đây bảo vật nghiễm nhiên nằm trong tay hắn thần không biết quỷ không hay.Tuy nhiên
lúc này nàng cũng không biết bảo vật trên người Hùng Thiên Bá biến mất,mà nếu nàng biết nó
nằm ở đâu cũng không thể nói cho tên ác ma này,nếu tên ác ma này có thể tu luyện thần công
thì e rằng không chỉ Cự Môn nguy hiểm mà còn gây nên một trận can qua máu tanh chốn giang
hồ.
-Mỹ nhân lão phu đã giải thích những thắc mắc trong lòng nàng giờ thì nàng nên nói cho lão
phu biết bảo vật nằm ơ đâu chứ?
Thấy Hồng Vân trầm tư Hạo Thiên Quân bèn hỏi.
Hồng Vân nghe lão ma đầu biệt danh huyết ma hỏi thì cười lớn.Thấy nàng cười lớn Hạo Thiên
Quân cảm thấy bất an trong lòng không kìm được hét lên.
-Chẳng lẽ nàng không tin lời lão phu đã hứa với nàng sao?
-Tất nhiên là ta không tin nhưng ta sẽ nói cho ngươi bảo vật nằm ở đâu nếu ngươi làm được
một điều.
-Điều gì?
Hạo Thiên Quân vội vàng hỏi.
-Xuống địa phủ với ta.
Hồng Vân nói nhẹ nhàng,ánh mắt lóe lên một tia hàn quang quả quyết,cắn lưỡi tự tử.Hành
động của nàng quá nhanh quá quyết đoán làm Hạo Thiên Quân không kịp ngăn cản,đành trơ
mắt nhìn Hồng Vân miệng chảy máu ánh mắt vô thần chết ngay trước mặt,lão không chút đau
xót cho nàng chỉ thấy đau lòng khi bảo vật tưởng như nắm chắc trong tay nay biến mất không
một chút tung tích.
Bao nhiêu công sức tính toán của lão đã tan biến,làm Hạo Thiên Quân cuồng nộ nhặt ngay
thanh kiếm chém cái xác Hồng Vân làm hai mảnh máu đỏ chảy lênh láng trên mặt sàn nhà.Đoạn
lão đứng dậy nét mặt ủê oải đi tới cạnh các thi thể đám thanh niên Cự Môn tìm kiếm lần
nữa,lần này lão bước tới lò sưởi nơi cái xác của Hùng Thiên Bá lục lọi một hồi cũng không tìm
thấy bạch ngọc lão đành đứng dậy rơi đi.
Tuy nhiên vừa đi hai bước ánh mắt lão liền quét qua một lượt nữa xung quanh tiểu quán,ánh
mắt chợt dừng lại một góc lò sưởi nơi có một đống giẻ rách hình thù kì quái một lúc rồi lắc lắc
cái đầu lẩm nhẩm nói.
-Ta hồ nghi quá rồi!Lẩm nhẩm mấy từ này lão quay lưng phi thân phóng vọt ra phía ngoài biến mất sau màn mưa
tuyết.
Hạo Thiên Quân vừa phi thân biến mất một lúc từ một góc phía sau lò sưởi một đống giẻ rách
bắt đầu khẻ nhúc nhích.Đống giẻ rách không ai khác chính là Lâm Nhất,phải một lúc sau khi Hạo
Thiên Quân phi thân bỏ đi hắn mới cố sức gượng ngồi dậy được,nhưng cơ thể hắn vẫn còn rung
lên một chặp.Xung quanh tiểu quán rải rác bốn thi thể huyết nhục bầy nhầy máu tươi lênh
láng,mùi tanh nồng xốc vào mũi làm Lâm Nhất vừa ngồi lên thì suýt hôn mê,hắn nôn thốc nôn
tháo đến mật xanh mật vang ra ngoài.Sau khi nôn hết những gì còn có trong bụng ra ngoài,hắn
mới có chút khí lực sợ hãi bỏ chạy ra khỏi tiểu quán chết chóc của lão Vương.
Tất nhiên những cảnh tượng hôm nay sẽ còn ám ảnh đối với hắn một thời gian dài nữa,phải nói
ngay từ khi đám áo trắng người Cự Môn bước vào tiểu quán hắn cũng không thèm để ý vẫn
lười nhác vùi đầu vào ngủ nướng,cho đến khi lão Vương hối thúc hắn nấp đi tránh làm ảnh
hưởng tới việc làm ăn của lão hắn mới lười nhác cuộn mình vào phía góc khuất sau vách tường
lò sưởi.Tuy vậy một loạt diễn biến của trận chiến ban nãy hắn đã nghe rõ nhìn thấy rõ,làm hắn
kinh sợ đến độ vãi cả ra quần,miệng chỉ phát ra được mấy tiếng ú ớ mà thôi, nếu lúc đó hắn
cũng ở phía cửa bếp hắn cũng muốn chạy thật nhanh giống như lão Vương chạy thoát khỏi
vòng chiến đẫm máu này.
Đáng sợ đến cực điểm là cảm giác của hắn lúc này, trong một thời gian ngắn đã có năm người
chết,điều đáng nói là những cái chết này cực kì không bình thường người thì bị chặt tay trước
ngực vỡ nát,người thì bị xẻ làm đôi máu huyết nội tạng vương vãi....huyết tinh lênh láng như
vậy một thiếu niên mươi lăm như hắn dù cứng cỏi đến đâu cũng không thể không sợ hãi,cũng
may cho hắn lão già Hạo Thiên Quân( mà có lẽ trong lòng hắn lúc này là lão ác ma) cũng không
có phát hiện đống giẻ rách một góc lò sưởi là hắn nếu không thì hắn có lẽ chính là thi thể thứ
sáu nằm chết dưới vũng máu của chính mình,điều này làm hắn nghĩ lại cảm thấy sống lưng
bỗng lạnh toát
tiểu quán lão già Vương Tiểu Tam thì bị cao thủ của Thiên Nhất Môn tên Hạo Thiên Quân biệt
danh huyết ma đánh giết.Sau một hồi chiến đấu năm người chết dưới tay Hạo Thiên Quân có
bốn người,còn một người bị lão điểm huyệt hỏi cung.
Bên ngoài tiểu quán họ Vương tuyết rơi trắng xóa phủ lấp thi thể lạnh cóng của Ngô Vân Khang
cùng những con tuấn mã đã chết,cây cối khẽ đung đưa nhè nhẹ trong làn gió tuyết lạnh lẽo chờ
đợi mùa xuân ấp áp ghé qua.
Bên trong tiểu quán họ Vương có năm người trong đó có ba thi thể chết trên vũng máu chính
mình,còn hai người nữa còn sống đó là Hồng Vân và Hạo Thiên Quân.
Hạo Thiên Quân lời nói dụ hoặc dụ dỗ Hồng Vân.
-Mỹ nhân mau nói ra bạch ngọc được các ngươi cất dấu ở nơi đâu,lão phu phát thề sẽ không
làm khó nàng,không động đến một sợi tóc của nàng để nàng an toàn đi khỏi nơi này.
Hồng Vân trong lòng có chút rung động giữa sự sống và cái chết,giữa sự thanh bạch và sự nhơ
bẩn bị lão dày vò tra tấn tất nhiên trong lòng nàng sẽ nghiêng về được sống thoát khỏi nơi
này,đó chính là bản năng cầu sinh của con người dù rằng nàng cũng hồ nghi những lời hứa của
Hạo Thiên Quân có phải sự thật không.
Nàng cảm thấy mình hơi ích kỉ xấu hổ chỉ nghĩ cho bản thân,mà quên rằng lão là kẻ đã giết đồng
môn,sau một lúc định thần bình tĩnh nàng liền hiểu ra cho dù mình nói ra bảo vật được cất giấu
ở đâu lão cũng sẽ không tha cho nàng,hiện tại lão chưa phát tác giết nàng là vì bảo vật đang
thất tung kia,khi lão biết bảo vật nằm ở đâu thì kết quả cuối cùng của nàng cũng không khác là
bao là cái chết.
Lúc trước trong lòng nàng và những người đồng môn quá cố lúc trước có chút hồ nghi nay nàng
muốn hỏi lão cho rõ ràng bèn trầm giọng nói.
-Được! Ta sẽ nói cho lão có điều ta cần hỏi lão một chuyện.
-Tốt!nàng cứ nói đi,chỉ cần nàng nói ra bảo vật được giấu ở đâu thì trừ việc lấy mạng lão phu thì
chuyện gì lão phu đáp ứng với nàng.Hạo Thiên Quân thấy ngữ điệu mềm mỏng của nữ nhân trước mặt liền nở một nụ cười đáp
ứng.
-Ta muốn hỏi lão một điều,tại sao ngay từ đầu lão không tham chiến tranh đoạt bạch ngọc,với
võ công của lão thì có đến tám phần tham chiến sẽ lấy được bảo vật tới tay.
-haha...Nàng đúng thật kém thông minh,lão phu làm gì có bản lãnh ấy quả thật nếu lão phu
tham chiến thật sự chỉ có một thành thành lấy được bảo vật an toàn rơi khỏi hiện trường.
-Một thành?
Hồng Vân kinh ngạc hỏi.
-Đúng là chỉ có một thành thôi,nàng nghĩ đám ô hợp chỉ biết lao đầu vào chém giết kia chính là
lực lượng mạnh nhất sao?ngu ngốc thật phía sau màn huyết tanh đó còn có các cao thủ của các
thế gia,các môn phái đang ẩn nấp xung quanh quan chiến chờ thời cơ,những người này võ công
đến lão phu sợ cũng không phải đối thủ của họ.
-Vậy ba mươi người Cự Môn chúng ta cũng chỉ là con cờ của các tuyệt thế cao thủ ẩn nấp kia
sao?
- Nàng bắt thông minh lên rồi đấy,đúng vậy nàng nghĩ đám người trẻ tuổi các nàng có thể dễ
dàng đoạt được bảo vật mà tất cả các môn phái thế gia thèm nhỏ dãi vậy sao.hắc hắc....Các
ngươi thực tế chỉ là một nước cờ của Cự Môn phái ra tranh đoạt bảo mà thôi thực tế các vị
trưởng lão của Cự Môn cũng đang ở xung quanh trận chiến sẵn sàng chiến đấu đoạn hậu để các
ngươi đưa bảo vật an toàn trở về môn phái.Tất nhiên các thế lực khác cũng có cách làm khá
tương tự với Cự Môn,trong đó có Thiên Nhất Môn của lão phu.
-Thì ra là vậy,đánh tiếc nước cờ cao tay của Cự Môn ta phút cuối lại bị thất bại.
Hồng Vân thở dài một hơi tiếc nói.
Hạo Thiên Quân thấy nàng thở dài nét mặt hắn đầy tiếu ý nói.
-Nàng nói sai rồi.
-Ta sai ở chổ nào?
Hồng Vân hỏi.
-Nàng nghĩ nước cờ Cự Môn cao tay vậy sao?Nàng không thắc mắc tại sao Thiên Nhất Môn ta
lần này phái nhân thủ ra tranh đoạt bảo vật thực lực tệ bạc vậy sao?
Hạo Thiên Quân cười nhạt đáp.Hồng Vân ánh mắt hồ nghi nói.
-Chẳng lẽ phía sau có nguyên nhân?
-Đúng là như vậy,tinh anh Thiên Nhất Môn phái ra lần này có ba mươi lăm người,bọn họ đều là
tuyệt đại cao thủ trong Thiên Nhất Môn,nhưng những người này khi chiến đấu với các ngươi và
đám người giang hồ thế gia cao thủ Thiên Nhất Môn cũng chỉ xuất được một nửa thực lực mới
để Cự Môn các ngươi đắc thủ cầm nắm bảo vật dễ dàng thế chứ?
-Chẳng lẽ do Hạo Thiên Quân ngươi dở trò quỷ?
-Đúng là do ta,trước khi Thiên Nhất Môn xuất chiến ta âm thầm bỏ mai hoa tán vào trong nước
uống của đám đệ tử bổn môn,tất nhiên diệu dụng thần kì của mai hoa tán ắt hẳn nàng cũng
biết đó là bào mòn nội công theo thời gian.
-Tại sao ngươi phải làm như vậy?đó không phải đệ tử môn phái của ngươi sao?
Hồng Vân hỏi.
-Bảo Vật ai bảo vô thượng thần công kia quá dụ hoặc ta không muốn phân chia cho người nào
cả,ta đành hi sinh đám đệ tử để đạt mục đích.Nếu Cự Môn các ngươi có được bảo vật đột phá
vòng vây chạy trốn đợi khi các ngươi cắt đuôi được hết các cao thủ giang hồ,thì ắt hẳn các cao
thủ ẩn tàng kia sẽ xuất động.Đến lúc đó các cao thủ Cự Môn cũng xông lên sẽ đối đầu với các
cao thủ ẩn tàng kia đoạn hậu cho các ngươi chạy trốn,tuy nhiên vẫn có một số cao thủ lọt qua
màn chắn của cao thủ Cự Môn truy đuổi các ngươi.Nhưng các lão già Cự Môn thật hồ li cho các
tinh anh đệ tử có sẵn giả dạng các ngươi chạy tứ tán để đánh lạc hướng các cao thủ kia.
Hạo Thiên Quân đáp.
-Nếu đã như vậy lão sao có thể truy đuổi tới đây?
Hạo Thiên Quân cười haha đắc ý nói.
-Haha..
Khi các ngươi đột phá vòng vây lúc đó lão phu đã cải trang thành một cao thủ giang hồ âm thầm
theo sau,có như vậy mới tránh được ánh mắt chú ý của đám quái vật kia,hơn nữa mới không
mất dấu theo chân các ngươi truy đuổi đến đây,tất nhiên cũng có một số cao thủ chạy theo các
ngươi đều bị ta tiêu diệt sạch sẽ.
Đáng sợ có lẽ đây chính là tâm trạng lúc này trong lòng Hồng Vân,nàng cảm thấy sợ hãi sự
độc ác mưu mô của Hạo Thiên Quân lúc này nàng càng khẳng định nếu nàng nói bí mật bảo vật
nằm ở đâu,thì khí hắn có bảo vật sẽ không thể tha cho nàng sống sót mà giết người bịt đầu mối,từ đây bảo vật nghiễm nhiên nằm trong tay hắn thần không biết quỷ không hay.Tuy nhiên
lúc này nàng cũng không biết bảo vật trên người Hùng Thiên Bá biến mất,mà nếu nàng biết nó
nằm ở đâu cũng không thể nói cho tên ác ma này,nếu tên ác ma này có thể tu luyện thần công
thì e rằng không chỉ Cự Môn nguy hiểm mà còn gây nên một trận can qua máu tanh chốn giang
hồ.
-Mỹ nhân lão phu đã giải thích những thắc mắc trong lòng nàng giờ thì nàng nên nói cho lão
phu biết bảo vật nằm ơ đâu chứ?
Thấy Hồng Vân trầm tư Hạo Thiên Quân bèn hỏi.
Hồng Vân nghe lão ma đầu biệt danh huyết ma hỏi thì cười lớn.Thấy nàng cười lớn Hạo Thiên
Quân cảm thấy bất an trong lòng không kìm được hét lên.
-Chẳng lẽ nàng không tin lời lão phu đã hứa với nàng sao?
-Tất nhiên là ta không tin nhưng ta sẽ nói cho ngươi bảo vật nằm ở đâu nếu ngươi làm được
một điều.
-Điều gì?
Hạo Thiên Quân vội vàng hỏi.
-Xuống địa phủ với ta.
Hồng Vân nói nhẹ nhàng,ánh mắt lóe lên một tia hàn quang quả quyết,cắn lưỡi tự tử.Hành
động của nàng quá nhanh quá quyết đoán làm Hạo Thiên Quân không kịp ngăn cản,đành trơ
mắt nhìn Hồng Vân miệng chảy máu ánh mắt vô thần chết ngay trước mặt,lão không chút đau
xót cho nàng chỉ thấy đau lòng khi bảo vật tưởng như nắm chắc trong tay nay biến mất không
một chút tung tích.
Bao nhiêu công sức tính toán của lão đã tan biến,làm Hạo Thiên Quân cuồng nộ nhặt ngay
thanh kiếm chém cái xác Hồng Vân làm hai mảnh máu đỏ chảy lênh láng trên mặt sàn nhà.Đoạn
lão đứng dậy nét mặt ủê oải đi tới cạnh các thi thể đám thanh niên Cự Môn tìm kiếm lần
nữa,lần này lão bước tới lò sưởi nơi cái xác của Hùng Thiên Bá lục lọi một hồi cũng không tìm
thấy bạch ngọc lão đành đứng dậy rơi đi.
Tuy nhiên vừa đi hai bước ánh mắt lão liền quét qua một lượt nữa xung quanh tiểu quán,ánh
mắt chợt dừng lại một góc lò sưởi nơi có một đống giẻ rách hình thù kì quái một lúc rồi lắc lắc
cái đầu lẩm nhẩm nói.
-Ta hồ nghi quá rồi!Lẩm nhẩm mấy từ này lão quay lưng phi thân phóng vọt ra phía ngoài biến mất sau màn mưa
tuyết.
Hạo Thiên Quân vừa phi thân biến mất một lúc từ một góc phía sau lò sưởi một đống giẻ rách
bắt đầu khẻ nhúc nhích.Đống giẻ rách không ai khác chính là Lâm Nhất,phải một lúc sau khi Hạo
Thiên Quân phi thân bỏ đi hắn mới cố sức gượng ngồi dậy được,nhưng cơ thể hắn vẫn còn rung
lên một chặp.Xung quanh tiểu quán rải rác bốn thi thể huyết nhục bầy nhầy máu tươi lênh
láng,mùi tanh nồng xốc vào mũi làm Lâm Nhất vừa ngồi lên thì suýt hôn mê,hắn nôn thốc nôn
tháo đến mật xanh mật vang ra ngoài.Sau khi nôn hết những gì còn có trong bụng ra ngoài,hắn
mới có chút khí lực sợ hãi bỏ chạy ra khỏi tiểu quán chết chóc của lão Vương.
Tất nhiên những cảnh tượng hôm nay sẽ còn ám ảnh đối với hắn một thời gian dài nữa,phải nói
ngay từ khi đám áo trắng người Cự Môn bước vào tiểu quán hắn cũng không thèm để ý vẫn
lười nhác vùi đầu vào ngủ nướng,cho đến khi lão Vương hối thúc hắn nấp đi tránh làm ảnh
hưởng tới việc làm ăn của lão hắn mới lười nhác cuộn mình vào phía góc khuất sau vách tường
lò sưởi.Tuy vậy một loạt diễn biến của trận chiến ban nãy hắn đã nghe rõ nhìn thấy rõ,làm hắn
kinh sợ đến độ vãi cả ra quần,miệng chỉ phát ra được mấy tiếng ú ớ mà thôi, nếu lúc đó hắn
cũng ở phía cửa bếp hắn cũng muốn chạy thật nhanh giống như lão Vương chạy thoát khỏi
vòng chiến đẫm máu này.
Đáng sợ đến cực điểm là cảm giác của hắn lúc này, trong một thời gian ngắn đã có năm người
chết,điều đáng nói là những cái chết này cực kì không bình thường người thì bị chặt tay trước
ngực vỡ nát,người thì bị xẻ làm đôi máu huyết nội tạng vương vãi....huyết tinh lênh láng như
vậy một thiếu niên mươi lăm như hắn dù cứng cỏi đến đâu cũng không thể không sợ hãi,cũng
may cho hắn lão già Hạo Thiên Quân( mà có lẽ trong lòng hắn lúc này là lão ác ma) cũng không
có phát hiện đống giẻ rách một góc lò sưởi là hắn nếu không thì hắn có lẽ chính là thi thể thứ
sáu nằm chết dưới vũng máu của chính mình,điều này làm hắn nghĩ lại cảm thấy sống lưng
bỗng lạnh toát
/8
|