Quan Tiên

Chương 378: Nham hiểm

/453


Lời này của Trần Thái Trung vừa nói ra, không khí lập tức yên tĩnh không một tiếng động, không ai dám hoài nghi lời hắn nói, càng không có ai dám nói hắn quá tự cao.

Cảnh sát có mặt ở đây, cấp bậc không cao lắm, nhưng trên cơ bản mọi người đều biết. Lần chỉnh đốn nhà máy Hợp Lực này, sợ chưa hẳn phải là cục thành phố, cũng có tin tức cá biệt mà người nhanh nhạy tìm hiểu ra, dám đây là ý của tỉnh lị, chẳng qua là cục thành phố đứng đầu mà thôi.

Cái tình huống này, người đưa ra mệnh lệnh là Vương Hoành Vĩ cũng phải bó tay mà đứng nhìn. Điều này khiến một bộ phận người trong lòng có chút bất mãn không phục, chỉ có điều, sếp Vương đã nói như vậy rồi, không muốn mất đi bát cơm manh áo, mọi người cũng chỉ có thể nghe như vậy thôi.

Thế nhưng, chính ở tại tình huống này, mọi người của Hợp Lực có thể làm một màn trở mình, sau khi làm rõ điểm này, mọi người không những khâm phục sếp Vương có tầm nhìn xa trông rộng đến mức không thể hơn được nữa, hơn nữa đối với Trần Thái Trung người đứng sau nâng đỡ cho Hợp Lực nảy sinh ra một nỗi sợ hãi cực lớn.

Người ta lần này gây hấn là Thường Tam, mức độ khó khăn có cao cũng chỉ có nhóm cảnh sát là rõ nhất. Trước mắt chiếm giữ ưu thế. Ai dám nghi ngờ người ta không cách chức phó cục trưởng được chứ? Ai lại dám hoài nghi người ta ra tay không đủ trình độ cay cú chứ?

Hùng Mậu là vết xe đổ trước mắt, bị người ta lột bỏ trang phục cảnh sát lại còn bị đánh đến mức thê thảm, tâm cái người này, không phải là người tâm địa độc ác bình thường

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, lúc này không biết trả lời như thế nào. Ở cửa truyền đến tiếng cười sang sảng,

- Ha ha, ai cùng tôi chơi trò cũ này? Tôi đây không phải đến rồi sao?

Đang nói chuyện, một người thanh tra cấp ba từ trong đám đông tiến vào, trên mặt cười tủm tỉm, xem ra là người hòa nhã dễ gần.

- Ha ha, ông chính là Phó cục trưởng?

Trần Thái Trung cũng đáp trả lại y một nét mặt tươi cười, chính là cái loại ngoài cười nhưng trong không cười.

- Chủ quản điều tra hình sự hay là chủ quản trị an?

-Việc gì cũng có thể quản một chút, việc gì cũng đều là nói không được tính, haha

Phó cục trưởng thật là thông minh, loại tình cảnh này còn có thể cười hì hì mà trả lời,

- Nói chịu trách nhiệm là không có, tuy nhiên chính là một chân sai vặt nhỏ

Chết tiệt, gặp phải lưu manh, đối mặt với loại này, Trần Thái Trung cũng không có phương pháp tốt nào. Không biết nói thế nào liền ho nhẹ một tiếng,

- Tôi là bạn của tổng giám đốc Mã, nghe nói hắn ở chỗ các người đây nhận được sự đãi ngộ không công bằng, nếu tôi nhớ không lầm, anh hình như luôn có thành kiến đối với nhà máy ô tô Hợp Lực, đúng không?

Hắn cho rằng gặp lưu manh, không ngờ rằng, cảnh sát ở đây xem ra trong lòng vẫn là âm thầm nghi ngờ, phó cục trưởng nổi danh nóng tính, hôm nay cũng là bộ dạng như vậy. Xem ra vấn đề quả thật lớn rồi

- Chúng tôi cho rằng, đây là việc làm sai sót

Phó cục trưởng cười hì hì gật đầu. Trước mặt đông đảo cấp dưới, y cũng không muốn biểu hiện thế này, nhưng là trước mặt vị này thật sự là không thể trêu vào,

- Ừm, chúng tôi có thể suy xét, cấp cho nhà máy ô tô Hợp Lực một chút đền bù thích đáng

Lời nói này y nói ngoài miệng, nhưng lại là nỗi đau trong lòng của đông đảo cảnh sát. Phân cục Hồ Tây không có tiền, thật sự là không có tiền, mọi người làm việc kiệt sức một năm ròng, không chống chọi nổi phân cục Thanh Hồ trong ba tháng, bồi thường... Lấy cái gì bồi thường hả?

- Bồi thường… tôi cho ông cũng được

Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng,

- Kiểm tra Hợp lực… thời điểm đập phá nhà máy cảnh sát chậm trễ không đến… tiếp đó là phong tỏa nhà máy, cuối cùng bắt giam Tổng giám đốc người ta…

- Hiện tại tôi đã mang Chủ tịch Hội đồng quản trị đến rồi, Tiểu Ninh cô qua đây

Hắn hướng về phía Tiểu Đinh vẫy tay, quay đầu lại cười,

- Ha ha, làm phiền đem cô ta nhốt lại… tôi cho ông 50 ngàn

- Ôi!

Nghe được lời nói nham hiểm như vậy, Phó cục trưởng thở dài một tiếng, đổi thành vẻ mặt nặng nề,

- Anh đã nói như vậy, tôi cũng thật sự hết cách rồi, dù sao, sai lầm cũng đã phạm phải, chúng tôi cũng đã tích cực sửa chữa, muốn thế nào? Anh nói đi

- Thái Trung…

Có người gọi hắn. Trần Thái Trung ngẩng đầu nhìn, được, lại là chính trị viên Lý, hết cách. Hắn đem Hồ Tây gây sức ép đến cùng, chính trị viên Lý dự tính là không muốn lộ diện, nhưng y còn phải ở trong hệ thống làm người không phải sao?

- Thái Trung, cao thủ, cao cao thủ…

- Đây đều là ý ở cục, thể diện của sếp Vương, dù sao anh cũng phải nể một chút mới phải chứ?

Y căn bản không biết tình bằng hữu giữa Trần Thái trung với Vương Hoành Vĩ, nhưng mà, Cổ Hân hôm nay thăng chức rồi, đông thời gọi điện báo tin với y, thuận miêng nói ra một chút, may có Trưởng phòng Trần chiếu cố

Lại nghĩ đến thái độ ám muội của Vương Hoành Vỹ đối với nhà máy sửa chữa ô tô Hợp Lực, chính trị viên Lý chính là không dấn thân vào, cũng đoán ra tám chín phần.

- Mọi thứ đều không dễ dàng, chẳng qua chỉ vì miếng cơm manh áo

- Vương Hoành Vĩ, chà…

Vừa nghe thấy vậy, lông mày của Trần Thái Trung liền cau lại,

- Việc này các ông dù sao cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ?

- Chính là vậy, trước mắt Trưởng phòng Trần ở đây, nếu như Trưởng phòng Trần không ở đây?

Ý đồ của Thập Thất, mắt thấy Trần Thái Trung dường như là có chút mất thể diện, lập tức nói xen vào

- Về sau các ông không có việc gì thì lại tìm nhà máy sửa chữa ô tô Hợp Lực, ai chịu nổi đây?

- Không thể nào đâu?

Phó cục trưởng mắt thấy thế, vội vàng đáp lời

- Nhà máy sửa chữa ô tô Hợp Lực kinh doanh hợp pháp, ai còn dám ngăn chặn?

- Bon họ quả thật bị tình nghi, trộm trang…

Vị này còn chưa nói xong, liền bị một cảnh sát khác bên cạnh bịt miệng lại, thấp giọng ngăn cản,

- Tỉnh ngộ lại đi bà cô, vẫn còn cố mạnh miệng hả?

Trần Thái Trung nghiêng đầu nhìn, ủa, quen nha, chính là cô vợ cảnh sát xinh đẹp. Thụy Viễn nhớ nhung cô thiếu phụ chân dài này lâu rồi, người phụ nữ này tên gì, hắn đã sớm quên rồi, chỉ có điều… dường như trong nhà cô ta có chút biện pháp thì phải

- Ai bị tình nghi? Đừng ăn nói lung tung

Sắc mặt của hắn căng ra, hướng về Cao Xuân Mai chỉ chỉ, đối với phụ nữ, tôi không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, hắn chỉ biết, người phụ nữ này cũng không có con mắt nhìn xa trông rộng rồi,

- Tìm không được người đập phá nhà máy, ngược lại tìm ra vấn đề của nhà máy? Rất lợi hại

- Được rồi tiểu Cao, không vó việc gì đừng nói lung tung

Phó cục trưởng nhìn nàng. Trong lòng muốn rất không hài lòng. Nếu không có chút kiêng nể Cao Xuân Mai, sợ là y đã phải mở lời mắng chửi rồi.

- Hợp Lực bên đó, chúng ta về sau có thể toàn lực hỗ trợ công việc của bọn họ

Phó cục trưởng nghiêm nghị ra nói ra,

- Có người quấy rối, cứ tìm phân cục, cái này hoàn toàn không thành vấn đề

Lời này coi như là đã làm rõ, mọi người gắng sức tân trang xe buôn lậu đi nhé, không có chuyện gì chúng tôi sẽ không đến, thậm chí, đến lúc đó có người của nhóm buôn lậu xe khác đến đập phá, mọi người nói thẳng là được rồi.

Đương nhiên, nhiều người ở trước mặt như vậy, lời nói không thể nói quá thấu, nhưng ý nghĩa cuả nó, mọi người đúng là đã hiểu.

Tối thiểu, Mã Phong Tử nghe đã hiểu rồi, rốt cục ở trên mặt đất thở phào nhẹ nhõm, lại rên rỉ một tiếng thật dài, dường như là dấu hiệu của việc cải tử hoàn sinh,

- Ôi chao… đau chết tôi rồi

Y nói mặc y, người khác chỉ coi như không nghe thấy, chỉ có tên cảnh sát gầy kia, vốn dĩ đứng bên xem náo nhiệt, nghe thấy lời nói này lại ngồi xổm xuống,

- Anh Mã, đã đỡ hơn chưa? Chúng ta đi bệnh viện xem thế nào?

- Không cần nữa, anh để tôi… lấy lại hơi đã

Vẫn là cái thần sắc uể oải vô lực, nhưng mà tinh thần của Mã Phong Tử bây giờ, cảm thấy khá hơn rất nhiều rồi.

Trần Thái Trung không ngờ được là, Mã Phong Tử làm việc còn khôn khéo hơn hắn tưởng tượng, ban nãy Thập Thất vừa đến, qua cánh cửa sổ của căn phòng giam 20 m2, nói thầm với y “hướng gió thay đổi rồi”. Y bèn lập tức phản ứng lại.

Tình thế thật sự biến đổi rồi, vừa rồi Thập Thất có lẽ nhét cho người ta một phong bì, mới có thể gặp được Mã Phong Tử. Đồng thời còn phải chịu đựng những cái nhìn khinh thường,

- Nhanh lên nhanh lên… nói ít vài câu với tên tình nghi thôi

Thập Thất trong lòng ấm ức. Mã Phong Tử này tự dưng trở thành người bị tình nghi? Tuy nhiên, nhóm cảnh sát phái dưới quen dùng từ cũng không chú ý, với lại người ta trên cơ bản còn có lý - không bị tình nghi nhốt anh vào phòng giam làm gì?

Không đợi y mượn cơ hội phát hỏa, bên kia đi qua một vị, cũng là cảnh sát gầy kia.

- Anh nói gì? Nói gì? Đây là vì bảo vệ an toàn cho tổng giám đốc Mã... anh Mã, ha ha, tôi đến thả anh ra đây…

Thả ra? Mã Phong Tử mới không chịu, nếu tình thế đã thay đổi, bọn họ đem mình nhốt vào dễ dàng, nhưng ra ngoài thì rất khó đấy. Ánh mắt của gã ta đột nhiên trừng lên

- Con sên anh đi đi, bố mày hôm nay không ra ngoài.

- Anh làm bố ai đấy?

Người nói là cái vị người bị tình nghi, đầu óc hình như có chút mê muội, vừa nghe câu này thì mặc kệ, thuận tiện vừa mở cửa phòng giam liền đi vào, trên tay ra sức túm lấy người

- Mày muốn tìm cái chết à?

Cái người cảnh sát gầy gọi là “con sên” không ngừng giơ tay ngăn chặn tên kia, nhưng đã muộn rồi, Mã Phong Tử thân thể run lên, từ từ ngã trên mặt đất.

Sau đó, Mã Phong Tử âm thanh đau đớn hô vang rung trời. Thập Thất cũng ở đó chân nhảy lên nhao nhao…

Đấy là pha quay chậm lại, nhưng vào lúc này, Mã Phong Tử vừa nghe, phó cục trưởng cố ý mặc kệ nhà máy sửa chữa ô tô Hợp Lực, cơn tức này nhất thời thông thuận không ít. Y vẫn luôn buồn bực, chết tiệt, mọi người đều biết Hợp Lực có tình nghi tân trang buôn lậu xe, về sau bố mày làm sao lăn lộn đây? Cho dù đổi một cái nhà máy đánh trống khai trương. Họ Mã tôi cũng bị chú ý thôi

Người ta nếu đã đồng ý không truy cứu nữa, thậm chí muốn bảo vệ, đối với y mà nói, việc này coi như là giải quyết chu đáo rồi, đương nhiên, hứa hẹn của cảnh sát là không đáng tin cậy, nhưng mà, chỉ cần anh Trần có thể luôn luôn duy trì được cái quyền lực này, ai còn giám nhúng tay vào, lại đi tìm y chuốc phiền toái.

Với lại, Mã Phong Tử dù gì lăn lộn trong giới, trước kia cũng chịu không ít thiệt thòi, cũng không có tâm tính độc đoán nhất định phải đưa người vào chỗ chết như Trần Thái Trung. Y rất hiểu đạo lý kiệu hoa người kiêng người, Phó cục trưởng người ta cũng biết nói ra những lời nói đó, chính mình nếu không biết cách cư xử, làm cho người ta ghi hận trong lòng, thì rất là không hay.

Cho nên, y đương nhiên phải làm ra vẻ như đã lấy lại hơi, cho người ta lối thoát, cũng là cho mình lối thoát.

Thanks


/453

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status