Quan Thương

Chương 337: Thư Nhã còn có em gái (2)

/486


Chuông điện thoại trên bàn vang lên, Lâm Tuyền nhìn thấy số của Lý Lệ, trực tiếp ấn nút nghe.

- Tổng giám đốc, tôi không biết anh sẽ tham gia nên không chuẩn bị tài liệu, hay là để tôi qua giảng giải cho anh nhé.

- Không sao, cô cứ gửi tài liệu tiếng Anh tới đây, tôi không hiểu thì có người hiểu, bao lâu nữa tới giờ đàm phán?

- Còn một tiếng nữa, chúng ta sẽ tới nhà máy cũ của Điện khí Tĩnh Hải ...

Lâm Tuyền vừa đặt điện thoại xuống, Thư Sướng vừa định hỏi gì thì điện thoại lại vang lên, Lâm Tuyền đưa tay lên ý bảo chờ y, rồi nhấc điện thoại lên nghe, nội dung thì Thư Sướng nghe không hiểu lắm, nhưng toàn từ chuyên nghành, làm cô toát mồ hôi, không biết lát nữa mình có phải dịch mấy thứ này không, đứng đó thầm nhẩm lại kiến thức.

Một lát sau Lý Lệ đưa một chồng tài liệu tới, Lâm Tuyền cầm ước chừng, phải hơn một cân, đẩy tới góc bàn, chỉ Thư Sương:

- Em làm quen tài liệu đi, anh nghĩ với em mà nói chắc không khó khăn gì đâu, phải không?

Thư Sướng thầm nuốt nước bọt, vật phải gật mạnh đầu, ôm chồng tài liệu ngồi xuống ghế sô pha đọc.

Thư Nhã lén nhìn sắc mặt em gái, thè lưới ra với Lâm Tuyền, nói nhỏ:

- Anh không sợ nó làm hỏng chuyện à, nhìn bộ dạng của nó thì quá nửa sẽ hỏng thôi.

Văn phòng của y rất lớn, không sợ Thư Sướng nghe thấy, Lâm Tuyền nói:

- Cuộc đàm phán này vốn không cần anh tham gia, anh kéo Thư Sướng theo chỉ để tiểu nha đầu này cảm thụ một chút.

Thư Nhã không đi theo Lâm Tuyền, Thư Sướng, không biết cảnh em gái mình làm phiên dịch thế nào, cô được Lâm Tuyền đưa tới nội thành, rồi về nhà trước, nhận được điện thoại của Vưu Giai hẹn đi dạo phố, Thư Nhã lấy lý do trời nóng không đi, pha một chén hồng trà, cầm lấy cuốn sách ngồi dựa lưng vào ghế, chẳng đọc được mấy trang đầu óc đã nghĩ sang chuyện khác, đủ chuyện từ lúc gặp Lâm Tuyền tới nay hiện ra trong đầu, hơi nước lượn lờ trước mặt, cảnh vật mơ hồ giống cảm giác của cô lúc này, một Lâm Tuyền thủa thiếu niên và một Lâm Tuyền hiện tại, hai hình ảnh đó không sao gộp được lại với nhau.

Anh ấy vẫn là người đã làm trái tim mình rung động sao? Thư Nhã tự hỏi lòng, với đủ chuyện vượt khuôn khổ mà Lâm Tuyền đã làm hồi đi học, tất cả đều không ngần ngại xếp y vào hạng học sinh cá biệt, nhưng chỉ cô hiểu Lâm Tuyền có trái tim mẫn cảm và lương thiện. Về sau bị gia đình chia tách, cô thương tâm một thời gian dài, vì bố mẹ nên không dám chủ động tìm y, cũng chẳng phải cô nhận định Lâm Tuyền là tình yêu duy nhất trong đời mình, chỉ là những chàng trai tới gần cô, bất giác đem Lâm Tuyền ra so bì, lúc ở gần nhau có lẽ không thể đánh giá kỹ thiếu niên toàn làm chuyện khó chấp nhận đó, nhưng chia tay rồi, ấn tượng sao lại rõ ràng như thế, như vầng trăng sáng vằng vặc trên cao, tất cả đều ảm đạt nhạt nhẽo ... Nghĩ cũng lạ, bao năm qua chưa có ai làm trái tim mình rung động như Lâm Tuyền thủa thiếu niên.

Nhưng người thực sự rung động trái tim mình vẫn là một Lâm Tuyền ngang tàng với nụ cười xấu xa đó, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá thế giới của Lâm Tuyền này, Thư Nhã phát hiện, Lâm Tuyền bây giờ cách mình quá xa, tình cảm không thể áp chế lúc mới gặp lại giờ dần dần lắng xuống, cô bình tĩnh nhìn nhận khoảng cách hai bên lúc này.

Lâm Tuyền hiện không có khí chất đặc biệt thời thiếu niên, dù y ưu tú, thành công một cách cực đoan, song Thư Nhã không cần một người yêu như thế, chỉ cần người đó làm trái tím cô đập loạn nhịp là được rồi, Lam Tuyền bây giờ có làm được điều ấy không?

Trong lòng Thư Nhã nghĩ, đúng là khi ở bên Lâm Tuyền, trái tim cô vô cùng mẫn cảm, dễ xao động, nhưng lúc này tình cảm đó bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng quá lớn, lớn tới mức để một cô gái hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ chân thực trong nội tâm.

Đúng thế, đối phương là một tỷ phú trẻ đẹp trai, rất nhiều cô gái không suy nghĩ có thích y không đã nhào vào lòng rồi.

Vương Lệ còn thi thoảng đùa dâm đãng :" Ở cái xã hội này chỉ có tiền mới làm nữ nhân ướt át thật sự."

Nếu Lâm Tuyền bây giờ chỉ là một giảng viên đại học nghèo thì sao, chắc mình không hoang mang như thế nữa, có thể toàn tâm toàn ý yêu anh ấy.

Thư Nhã suy nghĩ miên man tới tận khi có tiếng mở cửa kéo về thực tại, Thư Sướng đẩy cửa bước vào, nhìn đồng hồ trên di động mới chỉ bốn giờ, thấy em gái sắc mặt khó coi, hỏi:

- Sao về sớm thế, làm phiên dịch cảm giác ra sao?

Thư Sướng chẳng nói chẳng rằng, ném phịch túi sách lên ghế sô pha, lúc bước lên cầu thang còn đưa tay gạt qua mắt, hình như khóc thì phải.

Chuyện gì thế này? Thư Nhã gọi điện khẩn cấp cho Lâm Tuyền:

- Anh làm gì em gái em vậy hả?

- Làm gì đâu, nó về nhà rồi c hứ?

Giọng Lâm Tuyền bên kia điện thoại đầy sức hút, trầm ấm, rất dễ nghe:

- Về thì về rồi, nhưng hình như bị ủy khuất lớn lắm, còn khóc nữa, anh lớn thế rồi, sao còn đi bắt nạt một đứa bé hả?

Lâm Tuyền cười lớn.

- Anh còn mặt mũi mà cười à? Chẳng qua đi phiên dịch thôi mà, có gì nghiêm trọng được chứ?

- Cuộc đàm phán này tổng giám đốc Trương Thừa Lộc của Điện khí Tĩnh Hải cũng tham gia, anh nhất thời sơ xuất quên giới thiệu Thư Sướng, ông ta coi em gái em là phiên dịch thật của công ty, khi Thư Sương ăn mặc không đúng tiêu chuẩn ông ấy xuất thân quân nhân vốn thẳng tính có giáo huấn một trận, đến lúc dịch sai, ông ấy thiếu chút nữa mời ra khỏi phòng …

Làm gì có chuyện nhất thời sơ xuất? Trong đầu Thư Nhã hiện ra nụ cười xấu xa đắc ý của Lâm Tuyền, đó vẫn là anh ấy, sự thay đổi đó chỉ là vỏ ngoài thôi, đó vẫn là Lâm Tuyền của mình, Thư Nhã như có mật ngọt chảy khắp tim, cười mắng:

- Anh là đồ ma quỷ, con bé mà có ám ảnh tâm lý gì, cẩn thận em không tha cho anh, được rồi, không nói chuyện với anh nữa, em đi xem nó ra sao ...

Lâm Tuyền cũng lo phản ứng của Thư Sướng, buổi tối không có việc gì liền hẹn Thư Nhã đi ăn cơm.

- Có phải mất hết nhuệ khí rồi không?

- Anh cũng ác quá, nó sẽ hận anh một thời gian dài.

- Hì hì, nó hận anh cũng được, chỉ sợ nó không xác định đúng bản thân thì ảnh hưởng xấu tới cuộc đời sau này.

- Hừm, coi như anh có lý, dù sao tính nó qua một thời gian sẽ không sao nữa.

Lâm Tuyền cũng có chút áy náy, Trương Thừa Lộc là người nghiêm túc khắt khe, là liều thuốc hơi mạnh, dù sao chỉ là cô bé chưa chính thức bước ra xã hội, mấy hôm sau hỏi Thư Nhã:

- Em gái em đã khôi phục lại chưa?

- Bị anh dạy cho một bài, nó tức thì tỉnh ra rất nhiều, ba mẹ em chuẩn bị mời anh ăn cơm cám ơn đấy.

Lâm Tuyền cười ha hả:

- Không tới mức đấy chứ?

- Trước kia nó kiêu lắm, học tập tốt, lại xinh đẹp hấp dẫn,, bao nhiêu thứ tốt đẹp bày ra trước mặt, đám con trai xúm xít vây quanh thỏa mái lựa chọn, nó yêu ai rất ít khi tới được vài ba tháng, giờ phát hiện ra mình không là cái gì cả, anh nghĩ trong lòng nó có dễ chịu không?

- Nói như thế là anh chỉ có công không có tội rồi.

- Miễn cưỡng coi như có công, có cần em khao thưởng không?

- Thôi bỏ đi, em lại chẳng lấy nữ sắc ra khao thưởng anh, nhưng thứ khác anh chẳng thèm.

Lâm Tuyền ba hoa, ở cùng Thư Nhã, cảm giác dễ chịu tự nhiên, không có chút áp lực gì. Nếu nói Phương Nam giống như dòng nước ấm áp xua đi mọi khổ não mệt mỏi của y thì Thư Nhã như dòng nước trong mát uống vào dịu ngọt tâm tim.

- Bao năm rồi mà đầu óc anh vẫn chứa toàn thứ xấu xa là sao? Được cùng anh đi Thanh Khâu Sơn ngồi đu quay.

/486

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status