Quan Lộ Thương Đồ

Chương 950: Ra viện

/1170


Ăn cơm xong, Tạ Vãn Tình và Hứa Tư định cùng rời đi, Địch Đan Thanh vốn muốn giữ họ lại, gian chăm sóc người bệnh trong phòng Trương Khác còn trống, có điều ở lại trong bệnh viện không may lắm, vả lại hai cô gái này ngủ trong phòng Trương Khác, nói không chừng ảnh hưởng vết thương của y, nên không nhắc tới.

- Chúng tôi ở chung cư Thanh Sơn, sáng mai lại tới thăm mọi người.

Tạ Vãn Tình nói tới đó, liếc mắt qua Trương Khác, nói thêm:

- Ở chung cư Thanh Sơn, chúng tôi không cần sợ nhầm phòng.

Người khác nghe không hiểu gì, Trương Khác thì sợ hết hồn, lúc này không dám cả nhìn Địch Đan Thanh, cười khan nói:

- Để em tiễn chị.

- Làm gì có chuyện bệnh nhân tiễn người thăm bệnh.

Tạ Vãn Tình giữ tay Trương Khác muốn đưa ra mở cửa:

- Bọn chị tự đi là được.

- Vậy để chị Tiểu Lan đi tiễn.

Trương Khác thuận nước đẩy thuyền nói:

- Ngày mai em đợi các chị tới ăn sáng.

Mẹ Địch Đan Thanh cũng muốn đi tiễn, Trương Khác mừng húm.

- Có phải cậu muốn nữ nhân đều mù mắt cả để cậu tiện bề phong lưu không?

Địch Đan Thanh hờn trách nói, thấy Trương Khác đưa tay ôm lấy eo mình, người cứng lại nhưng không tránh, tĩnh lặng dựa vào lòng y, ngửi mùi nam nhân làm người ta mê say, trong lòng bất giác cảm thấy không cam tâm:

- Thật hối hận đỡ cho cậu một dao.

Thấy tay Trương Khác luồn vào cổ áo mình, hoảng sợ ngồi thẳng dậy, mắng y:

- Cậu muốn chết à, định làm cái gì, lúc này rồi còn muốn làm chuyện đó, không bằng cậu theo bọn họ về chung cư Thanh Sơn, đừng có hại chết tôi.

Trương Khác dở khóc dở cười:

- Chỉ muốn xem vết thương của chị thôi mà, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, chị nghĩ đi đâu vậy?

Địch Đan Thanh giương đôi mắt đẹp nhìn Trương Khác một lúc, nói:

- Vậy cũng không được, còn chưa tháo chỉ, có vết xẹo dài, xấu chết đi, có gì hay mà xem.

Túm chặt cổ áo không cho Trương Khác toại nguyện.

~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Vết thương của Địch Đan Thanh tới ngày thứ bảy tháo chỉ, còn quan sát thêm ba ngày nữa mới ra viện, về chung cư Thanh Niên, Trương Khác cũng đợi tới ngày hôm đó mới cùng ra viện, vết thương trên tay y sớm không sao nữa rồi, chuyện quỹ y tế Hứa Tư giao cho Chu Dật xử lý, Trương Khác cũng không hỏi tới.

Trong thời gian đó, quan tòa sơ thẩm vụ án Chương Châu bị cơ quan kiểm sát bắt vì nhiều tội, trong đó có một tội danh là nhận hối lộ của Đường gia, bất kể trong cuộc vận động chính trị của hệ thống trại giam có tìm được tội chứng mới không, anh em Đường Anh Bồi bị tăng thêm hình phạt là cái chắc.

Địch Đan Thanh khôi phục rất tốt, mẹ cô lo cho chồng ở nhà không chiếu cố được bản thân, thêm vào còn cả ruộng vườn, hoa màu, gia cầm phải chăm sóc, ngày Địch Đan Thanh và Trương Khác ra viện, ba cũng về Tân Vu, kiên trì không để bên này đưa xe tiễn, lần trước xe đắt tiền tới tận nhà đón, có xe cảnh sát mở đường, với người phụ nữ nông thôn chất phác, chẳng cảm thấy oai phong, chỉ thấy sợ.

Trương Khác lái xe đưa Địch Đan Thanh tới bến xe tiễn mẹ, lại gọi điện cho bên Tân Vu, sai người đúng giờ tới đón.

Từ bến xe về, đi quyên qua còn đường rợp bóng lá phía tây Yến Quy Hồ, mặt trời buông xuống trên đỉnh Yến Quy Sơn, đem ánh vàng đẹp nhất trong ngày chiếu lên mặt hồ long lanh.

Trương Khác đỗ xe bên hồ, cùng Địch Đan Thanh xuống xe, bên hồ có rất nhiều đôi tình nhân tản bộ, Địch Đan Thanh chỉ yên tĩnh đứng bên Trương Khác, dõi mắt nhìn mặt hồ xa xa.

Dưới ánh tịch dương, da Địch Đan Thanh trắng tới mức làm người ta kinh động, mái tóc dài đen bóng như sa tanh, đôi mắt trong như hồ nước, phát ra ánh sáng thần bí, cánh môi hồng hé mở hít lấy không khí tươi mát bên hồ, lộ ra hàm răng trắng đều đặn.

Địch Đan Thanh không quen Trương Khác nhìn mình ngây dại chẳng kiêng dè gì như thế, quay mặt đi, Trương Khác mỉm cười nói:

- Về trước đi, hôm qua còn bảo chị Tiểu Lan tìm một quán ăn đưa chị đi đánh chén một bữa thỏa thuê.

- Giờ đã đi lại được, mấy hôm nay cũng không có vấn đề gì nữa, vậy mà vẫn phải ăn cơm dĩnh dưỡng khó nuốt đó, phải bắt cậu ăn liền mười ngày, cho cậu biết tư vị đó như thế nào.

Địch Đan Thanh xua bụng cười, trông đáng yêu vừa quyến rũ vô hạn.

Lái xe về chung cư Thanh Niên, cả tòa nhà im ắng không có một bóng người, Trương Khác nói:

- Chị Tiểu Lan nói đã giúp chị chỉnh lại phòng rồi, tôi và chị lên xem, nếu có chỗ nào chưa ưng, tôi giúp chị ...

Không đợi cho Địch Đan Thanh từ chối, nắm tay cô cùng bước ra thang máy.

Mở cửa, Địch Đan Thanh đi vào, Trương Khác giữ tay cô lại, đứng sau cửa, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp hút hồn người khác đó, vòng tay qua ôm lấy eo cô, hay tay nâng cặp mông đầy đặn kèo vào trong lòng , Địch Đan Thanh ngẩng khuôn mắt phơn phớt ráng hồng lên nhìn Trương Khác, sóng mắt dập dờn câu hồn nhiếp phách, cánh môi đỏ tươi căng như quả vải chín mọng làm người ta chỉ muốn cắn một cái , từng làn hương thơm thoang thoảng của nữ nhân luồn vào cánh mũi của Trương Khác, khêu gợi nội tâm khẩn trương mà khát khô của y.

- Chẳng phải cậu bảo giúp tôi dọn phòng sao?

Địch Đan Thanh giọng ôn nhu, còn muốn có chút chống cự cuối cùng, tay Trương Khác đã nắm bóp cặp mông đầy đàn hồi của cô, làm Địch Đan Thanh buông xuôi.

- Xem vết thương của chị trước đã...

Trong phòng bật điều hòa, ấm áp như xuân, Trương Khác cho tay vào cổ áo Địch Đan Thanh, cô hơi rụt người lên, kêu khẽ:

- Lạnh ...

Nắm lấy tay Trương Khác, nhưng không rút ra, mà đặt nó áp vào xương quai xanh ấm áp của mình, một lúc sau buông tay ra, hai tay vòng qua cổ Trương Khác, ghé vào tai y nói:

- Không lạnh nữa rồi ...

Trương Khác đưa tay vuốt nhẹ xương quai xanh mảnh mai của Địch Đan Thanh, trơn như lụa vậy, làn da trắng dưới sự mơn chớn nhẹ nhàng, dần dần ửng hồng, hơi thở thơm tho phả vào mặt y càng thêm nóng bỏng.

Địch Đan Thanh ngượng ngùng nhìn Trương Khác một cái, rồi hạ mí mắt xuống, hàng mi dài cong cong, con người long lanh như giọt nước, không một nam nhân nào có thể kháng cự nổi ánh mắt khiêu khích này, mặc dù trước đó tim Trương Khác đã loạn rồi.

Trương Khác cuối cùng cũng tìm được cái cớ, trước tiên cở áo Địch Đan Thanh ra, bên trong có áo quai giây, cô bị thương không thích hợp mặc áo lót, Trương Khác cao hơn Địch Đan Thanh mấy cm, từ trên nhìn xuống có thể thấy nửa bầu ngực căng tròn mơn mởn, hai chấm nhỏ mờ mờ nhô lên, từ bên mép chiếc áo lộ xuân quang thoáng ẩn thoáng hiện, thuần khiết mà thành thục mê người.

Nhìn ánh mắt thèm thuồng của Trương Khác làm Địch Đan Thanh xấu hổ, kéo quai áo lên:

- Vết thương xấu lắm.

Trương Khác nằm lấy bàn tay non mịn của cô, kéo giây áo xuống tới tận khuỷu tay, để hai bầu ngực tiếu ngạo nhân gian lộ ra ngoài, hai cái núm vú màu hồng ngọc mỹ lên đáng yêu vểnh lên, tán phát mỹ sắc, cũng với một vòng nhũ vựng màu phấn hồng nhàn nhạt cực kỳ mê người ở xung quanh đó, phối hợp với nhau, giống như một nụ hoa tươi còn cuộn chặt non e ấp muốn nở ra, khe khẽ lay động.

Vết thương nằm ở ngoài vú phải, một vết xẹo hồng hồng trông như chiếc miệng trẻ con mím chặt.

- Thật là mê người.

Trương Khác nâng hai bầu vú trĩu nặng đủ làm cho tất cả nam nhân phải si mê điên cuồng, trái tim y như muốn bay ra ngoài, máu sôi lên sùng sục, nhưng vẫn hết sức dịu dàng, hơi quỳ xuống, ghé môi vào vết thương hôn nhè nhẹ, Địch Đan Thanh run lên, da có chút gai ốc nổi khắp người, Trương Khác nhè nhẹ lướt qua quầng vú, đầu lưỡi chơi đùa quầng vú màu hống nhạt, hàm răng khe khẽ gặm nhấm núm vú nhỏ nhắn xinh xinh.

Núm vú non mềm bị tập kích, làm người Địch Đan Thanh run rẩy co giật, sắc mặt rực sáng ráng hồng, hơi thở trở nên trầm thấp mà khó nhọc, cô vốn có sức đề kháng cực kỳ mạnh đối với chuyện nam nữ, nhưng với Trương Khác cô không muốn kháng cự, ít nhất lúc này là thế, chỉ muốn tận tình hưởng thụ hoan ái hiếm hoi, bất giác phát ra tiếng rên khe khẽ, Trương Khác ngậm lấy quả nho chín mút say sưa, một tay xoa bóp bầu vú không bị thương của cô.

- Cậu làm thế không trị được vết thương ...

Địch Đan Thanh ngây ngất trong khoái cảm mê muội, đột nhiên nhận ra có một thứ vừa thô vừa cứng áp vào giữa đùi, cách lớp vài quần tây mỏng, cảm thấy được cả sức nóng của nó, chỉ nói được một câu yếu ớt không rõ nghĩa:

Tay Trương Khác luồn tay vào trong quần cô, Địch Đan Thanh không hề tránh né, ngón tay từ từ mân mê quanh mép đùi tiến vào trong, làm dục vọng trong người cô dâng lên từng chút từng chút một, chỉ cố giữ ý một chút đừng để bản thân không kiềm chế được giang chân ra cho y ve vuốt là được, cô cảm thấy rõ nơi đó ướt nhẹp rồi.


/1170

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status