Chương 5.2: Đồ lừa đảo!
Nghe lời nói ác độc này của Nam Hạo Lỗi khiến ánh mắt Nam Hi sầm lại, trong mắt chỉ còn lại tia đen tối như màn đêm dày đặc, cô cười nhẹ ra tiếng.
"Mày cười cái gì?!" Nam Hạo Lỗi quay đầu nhìn Nam Hi.
Nam Hi cầm vali hành lý lên, xác nhận tất cả giấy tờ của mình đều ở trong này, lúc này mới cười nhẹ, nói với Nam Hạo Lỗi: "Không có gì, đồ của tôi vẫn nên để tôi tự mình thu dọn thì tốt hơn, miễn cho mẹ Trương không thu dọn sạch sẽ, lưu lại cái gì để cho các người nhìn chướng mắt, đụng vào lại bị HIV gì đó.”
"Thì ra chị còn có tự giác này!" Nam Linh bụm mặt, từ khe hở để lộ ra con mắt tràn ngập oán hận trừng Nam Hi, "Chị là đồ kỹ nữ không biết xấu hổ!”
Nam Hi híp mắt, tạm thời không để ý tới Nam Linh, đi lên phòng ở lầu hai.
Kiều Lệ gọi mẹ Trương, "Bà theo sau, đừng để nó thừa cơ trộm đồ gì đó!”
Mẹ Trương vừa đuổi theo đã bị Nam Hi nhốt ngoài cửa, chỉ ba phút sau, Nam Hi đã mở cửa đi ra.
Mẹ Trương còn chưa thấy được tình huống bên trong, cửa phòng đã bị Nam Hi lần nữa đóng lại.
Phía dưới Nam Hạo Lỗi đã từ kinh hãi đến hoàn hồn, há miệng lại muốn rống vài câu với Nam Hi nhưng Nam Hi không cho ông ta cơ hội nói nhảm, kéo va li hành lý của mình xoay người rời đi.
Tài xế lão Vương ở bên ngoài đang chờ, mang va li hành lý của Nam Hi lên xe, lại mở cửa xe cho Nam Hi, ông ấy là người duy nhất trong nhà cho Nam Hi thể diện.
Lão Vương khởi động xe, từ kính chiếu hậu nhìn thấy nụ cười vui vẻ của thiếu nữ, thiếu chút nữa tưởng rằng cô là đi nghỉ phép, "Cô, có chuyện gì mà vui như vậy?”
Nam Hi cười nói: "Dục hỏa trùng sinh, đương nhiên là vui rồi.”
Lão Vương ngơ ngác.
Xe ô tô dần dần chạy đi, biệt thự nhà họ Nam phía sau khói lửa bay ngút trời, người trong nhà lập tức hỗn loạn vô cùng.
"Cháy! Cháy! Chạy mau!”
"Sao lại như vậy!?”
"Ông chủ, lửa là từ trong phòng của cô chủ cháy ra!”
"Mau gọi điện cho đội cứu hỏa tới dập lửa!”
"Nam Hi --!”
Nam Hạo Lỗi phẫn nộ quát to một tiếng, sắc mặt phẫn nộ đến vặn vẹo, sâu trong mắt còn có một tia sợ hãi.
Đây là đứa con gái mà ông ta quen thuộc sao? Sao cô dám làm như vậy!
Trong lòng Nam Hạo Lỗi mơ hồ hiện lên một chút bất an.
Trong căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn Đế Hào tỉnh G.
Trong phòng tắm rộng rãi, hơi nước mông lung, làm nổi bật lên dáng người tam giác ngược hoàn mỹ của bóng người bên trong, đôi chân thon dài hữu lực, mỗi tấc da thịt trên người đều có thể chọc cho phụ nữ thét chói tai, toàn thân tản ra hormone trí mạng.
Gắt nước đi, Quý Mặc Sâm tắm xong liền quấn một cái khăn tắm từ dưới thắt lưng đi ra ngoài, bên ngoài đã có người đang chờ.
"Đã sớm nói với cậu rồi, cho dù thân thể có tốt đến đâu cũng không chịu được giày vò lung tung." Tô Cầm Thanh lắc đầu nói, ra hiệu Quý Mặc Sâm ngồi trên ghế sô pha.
Quý Mặc Sâm lạnh lùng nói: "Nói tới chuyện giày vò, ai cũng không sánh bằng thầy của cậu.”
Tô Chỉ Thanh đã nghe nói đến chuyện của Quý Mặc Sâm, lại thuần thục khâu lại vết thương của anh, ngoài miệng thì nói lời ôn hòa: "Ông cụ cũng là vì quan tâm tới cậu nên mới thuận miệng nói như vậy, ai ngờ ông nội cậu lại tin là thật, cũng do cậu lần này quá mạo hiểm, suýt đi vào cửa môn quan, khó trách ông cụ Quý sẽ như vậy, quan tâm tắc loạn.”
/1570
|