Chương 12.2: Đã nói là tự do rồi
Quý Mặc Sâm liếc mắt một cái, một tên vệ sĩ mặc áo đen đi tới trước mặt Trương Tiêu Vũ đang bối rối: "Cô chủ, tôi đưa cô về.”
Trương Tiêu Vũ không để ý tới anh ta, há miệng muốn nói gì đó với Nam Hi, nhưng lại không thể nói ra lời.
Đợi Nam Hi bị người đàn ông đáng sợ kia nhét vào trong xe cực phẩm rồi đi mấy, cô ấy mới hoàn hồn, mím môi, hốc mắt đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Trương Tiêu Vũ, mày thật nhát gan!”
Người ở quảng trường bị cảnh tưởng vừa rồi làm ngây dại.
Mẹ nó, đây là quan hệ gì?
Đôi tình nhân nhỏ và tổng tài bá đạo?
Vì sao tổng tài bá đạo lại không cướp nữ chính thỏ trắng mà lại cướp nam chính chó săn nhỏ!?
"Chậc chậc chậc." Mấy hủ nữ trong đám người bắt đầu tưởng tượng.
Trong xe ô tô.
Nam Hi nhìn Quý Mặc Sâm, mới nửa ngày không thấy, người đàn ông này sao lại giống như đã trải qua một trận đại chiến sinh tử, toàn thân đều để lộ vẻ mệt mỏi nôn nóng.
"Anh Quý, tôi cho rằng buổi sáng chúng ta đã nói xong rồi.”
Quý Mặc Sâm quay đầu nhìn về phía cô.
Đối diện với ánh mắt của người đàn ông, nhịp tim Nam Hi hơi ngừng lại, cảm thấy anh lúc này có lẽ mới là vẻ mặt khủng bố thật sự của anh.
Buổi sáng anh Quý đối mặt với cô còn giống người, nhưng ánh mắt trước mắt này...
Nam Hi như có điều suy nghĩ, cô nhẹ nhàng nhíu mày: “Có phải có chiến..." Dừng lại, quan tâm anh làm gì, dù sao bọn họ cũng không có giao tình gì.
"Mười triệu không cần trả lại." Quý Mặc Sâm nói.
"Hả?" Nam Hi kinh ngạc một giây, lập tức phản ứng lại: “Không có điều kiện gì sao?”
Quý Mặc Sâm châm chọc nhìn cô, giống như đang nói thầm: Cô nghĩ hay nhỉ.
Nam Hi có chút muốn lấy dao nhỏ ra khoét đôi mắt luôn luôn nhìn xuống của người này.
Bốp.
Quý Mặc Sâm ném một cuốn sổ đỏ lên đùi của cô.
Nam Hi nhìn thấy trên cuốn sổ đỏ viết mấy chữ lớn giấy chứng nhận kết hôn, trong lòng có một dự cảm cực kỳ không tốt, không khỏi nhìn Quý Mặc Sâm.
Người đàn ông không để ý tới cô.
Nam Hi cắn răng mở cuốn sổ đỏ ra, sau đó nhìn thấy ảnh của một nam một nữ bên trong.
Nữ tên là Nam Hi.
Nam tên Quý Mặc Sâm.
Tốt lắm!
Vô cùng tốt!
Đến bây giờ cô mới biết tên đầy đủ của anh Quý, nguyên nhân cô biết là do hai người bọn họ đã kết hôn một cách khó hiểu!
Mẹ nó!
Dù Nam Hi có tính khí tốt đến đâu cũng không nhịn được nói tục một câu, sau đó thu được một cái liếc mắt của Quý Mặc Sâm.
Nam Hi thầm nhủ giả bộ nhã nhặn cái gì, đừng nói anh không biết nói tục.
"Anh Quý." Dù biết rõ tên thật của Quý Mặc Sâm, Nam Hi vẫn khách khí xa cách gọi anh là anh Quý, bình tĩnh hỏi: "Đây là cái gì?”
Quý Mặc Sâm nói: "Chứng nhận kết hôn, cô và tôi.”
"Cho nên mới nói, vì sao tôi lại kết hôn!" Giọng Nam Hi không lạnh như giọn của Quý Mặc Sâm, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nghiến răng.
Quý Mặc Sâm đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ, cuối cùng cũng làm cho đồ lừa đảo này tức giận, không chỉ có một mình anh không thoải mái.
"Tôi cũng vừa biết." Quý Mặc Sâm thản nhiên nói.
Nam Hi sửng sốt, sau đó nghi ngờ nhìn anh.
Quý Mặc Sâm bĩu môi: "Cô cảm thấy tôi sẽ kết hôn với cô sao?”
"Sẽ không." Nam Hi cũng cảm giác mình đần luôn rồi, cô cầm cuốn sổ màu hồng, quyết định thật nhanh nói: "Đi cục dân chính, ly hôn đi.”
Triệu Kiệt Du lái xe phía trước hoàn toàn không có phản ứng.
Nam Hi càng kỳ quái hơn là tại sao Quý Mặc Sâm cũng không có phản ứng.
"Mười triệu, đội lại cô giả làm bà Quý." Quý Mặc Sâm nói: "Từ nay về sau, chỉ cần cô nghe lời, tôi có thể cho cô nhiều hơn thế.”
Nam Hi chú ý tới chính là từ "giả", nếu như không có từ này, cô sẽ không chút do dự ném quyển sổ màu hồng lên mặt Quý Mặc Sâm.
"Tôi nói này, mười triệu không phải là trách nhiệm của tôi.”
Quý Mặc Sâm lạnh lùng nhìn cô, lời nói ra cũng lạnh lòng người: “Giống như cuốn sổ màu hồng trong tay cô, trên hợp đồng ký tên của cô, đây hết thảy chính là trách nhiệm của cô, đồ lừa đảo, đừng giả vờ ngây thơ.”
/1652
|