Chương 6.2: Đổi quần áo bỏ chạy
Sở dĩ cô lựa chọn người phụ nữ này là có nguyên nhân, cô vừa nhìn cách ăn mặc của đối phương đã biết cô ta nhất định sẽ mang theo đồ trang điểm bên người, là thành phần trí thức tư sản có chút da lông, lá gan không lớn nhưng cũng không nhỏ, nhìn hành lý cùng động tác không chút sốt ruột nào của cô gái này, còn có ánh mắt mang theo một chút mệt mỏi, không khó để suy đoán cô ta vừa mới từ nơi khác trở về, cũng không vội vàng, hơn nữa còn là đi một mình.
"Đưa cho tôi cái gương." Nam Hi nói.
Vẻ mặt của người phụ nữ rối rắm, cô ta ngồi ở trên bồn cầu, giơ gương lên.
Nam Hi nhanh nhẹn cầm dao gọt trái cây trong túi, đầu tiên là cô cắt đứt mái tóc dài đến lưng của mình, biến kiểu tóc thành tóc ngắn kiểu gặm tai chó. Tiếp theo chính là dùng nước tẩy trang để tẩy trang lớp trang điểm ban nãy, sau đó bắt đầu trang điểm, toàn bộ quá trình bị người phụ nữ cầm gương nhìn thấy, khiến vẻ mặt của cô ta từ kinh ngạc đến ngây người.
Nam Hi hài lòng nhìn bản thân trong gương, lại chọn trong va li hành lý của người phụ nữ ra một cái váy liền dài trên đầu gối, cùng với đôi giày da nhỏ đính đinh màu đen để thay.
Ngắn ngủi không đến mười phút.
Một cô gái mọt sách có khuôn mặt mèo hoa vì lớp trang điểm bị lem biến thành một cô gái tóc ngắn tinh xảo dễ thương.
Đôi mắt đẹp của Nam Hi hướng về người phụ nữ đang trợn mắt há hốc mồm nháy mắt một cái, "Chị gái nhỏ, chị chờ thêm khoảng mấy phút nữa rồi mới đi ra ngoài có được không?”
Người phụ nữ hoàn hồn, khiếp sợ nhìn Nam Hi một vòng, vẫn không thể tin nói: "... Cô có phải là minh tinh, đang ghi lại tiết mục bí mật gì đó không?”
"..." Cô gái, trí tưởng tượng của cô cũng phong phú đấy.
"Chuyện này mà cô cũng đoán ra được?" Nam Hi kinh ngạc trừng mắt, sau đó hạ giọng thần bí nói: "Cô ra ngoài tuyệt đối phải bảo mật nội dung, đừng có ra vẻ lúng túng, đừng để tôi bị lộ.”
"Được! Cô xem tôi có cần phải trang điểm hay hóa trang thêm gì không? Tiền đó, có phải cũng nên trả lại cho cô không?" Người phụ nữ lộ vẻ kinh hỉ, hoàn toàn thả lỏng nói: "Cô sớm nói với tôi như vậy không phải là được rồi sao, dọa chết tôi rồi.”
"Lúc đầu tôi nói chắc chắn cô sẽ không tin, tiền thì không cần trả, coi như là tiền mua quần áo và đồ trang điểm trên người tôi." Nam Hi không lãng phí thời gian nữa, chờ tên biến thái họ Quý kia đuổi tới thì không dễ chạy nữa, "Tôi đang rất gấp, đi trước đây.”
Bỏ đồ trang điểm vào trong túi đeo trên lưng, Nam Hi đẩy cửa phòng nhỏ trong nhà vệ sinh bước ra.
Những người khác trong nhà vệ sinh nhìn thấy cô, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh diễm, ánh mắt không khỏi nhìn cô nhiều thêm vài lần.
Nam Hi lạnh nhạt đi rửa tay trên bồn rửa tay, lúc này mới đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
Vừa ra khỏi cửa cô đã nhìn thấy nam tài xế đang canh giữ ở cửa, đối phương cũng nhìn thấy Nam Hi, ánh mắt dừng lại một chút.
Nam Hi cười tủm tỉm đối mặt với anh ta, còn đáng yêu nháy nháy mắt, thấy nam tài xế ngây người, bỗng bật cười thành tiếng vì trò đùa dai của mình thành công, cô nhẹ nhàng đạp giày da bước đi.
Người lái xe nhìn bóng lưng cô, "Cô gái này thật đẹp, chỉ là vừa nhìn đã biết là không phải gái ngoan." Sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhà vệ sinh.
/1652
|