Trưởng Tôn Ngưng giống như đứa trẻ tò mò thường bị người lớn ngăn cấm, lập tức tươi cười rạng rỡ, qua lại không ngớt giữa một loạt cửa hàng quần lót, xem một chút không hài lòng cái này, lại không thấy vừa mắt cái đó, thật ra thì theo Hoa Tử Ngang thấy cũng không tệ lắm. Hai người vòng một vòng lớn, tới mức gần như mọi người trong khu đồ nam đều nhớ mặt bọn họ, Trưởng Tôn Ngưng mới dừng lại trước một cửa hàng quần lót hàng đầu ở tận cùng bên trong.
"Anh cảm giác cái này như thế nào?" Trưởng Tôn Ngưng cầm một cái quần lót tứ giác bề mặt siêu thoáng hỏi Hoa Tử Ngang.
"Cô thấy tốt là được rồi."
"Ai! Sao anh lại không có trách nhiệm đối với bản thân như vậy, may mắn anh nhặt được người tháo vát như em đây, nửa đêm len lén cười đi nhé."
Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, thật ra thì chẳng qua là đàn ông không chú ý đến những chi tiết này mà thôi. Cùng kiểu dáng lấy bốn loại màu sắc đen, trắng, xám, xanh đậm mỗi kiểu dáng hai cái.
"Cô ơi, làm phiền gói lại giúp tôi." Trưởng Tôn Ngưng gọi nhân viên cửa hàng.
"Mua nhiều như vậy làm gì? Những thứ này với cái khác đâu có khác nhau đâu?" Chẳng lẽ cũng muốn anh làm người mẫu quần lót? Mặc dù anh rất tự tin đối với dáng người của bản thân, nhưng anh không hề có loại đam mê đó.
"Đương nhiên là có, anh nhìn đi! Cái này có độ co giãn tốt, vừa gợi cảm lại vừa người, mặc vào không chỉ thoải mái, tính thông khí tốt, hơn nữa khả năng hút nước và tốc độ thoát hơi nước nó so với những loại vải bông bình thường cao hơn 50%. Đến lúc đó mang tới bộ đội mấy cái, đổi lại mặc, còn dư lại để ở nhà. Còn nữa, cái kích cỡ này cũng rất thích hợp với anh, anh phải biết rằng, nếu là quần lót quá lớn thì hiệu quả sẽ thấp hơn, không hề có bất kỳ tác dụng bảo vệ đối với bắp thịt. Nếu là quá nhỏ sẽ có cảm giác rất căng thẳng, áp bức trong thời gian dài sẽ gây trở ngại cho tuần hoàn máu, không tốt cho thân thể khỏe mạnh, rất có thể. . . Ưm. . . ."
Dường như ý thức được hậu quả là cái gì, Hoa Tử Ngang vội vàng che miệng của cô lại, trợn mắt nhìn đám đàn ông rối rít tiến đi lên nghe giảng giải miễn phí, giấu cô vào trong ngực giống như búp bê quý giá.
"Anh à, anh bà xã quả là người trong nghề, lại quan tâm anh như vậy, anh đúng thật là có phúc." Vừa đúng lúc nhân viên cửa hàng tới đây theo lời Trưởng Tôn Ngưng gọi, khen ngợi nói.
"Cảm ơn." Hoa Tử Ngang vui vẻ nhận lời khen, cúi đầu hỏi Trưởng Tôn Ngưng, "Còn muốn mua nữa không?"
Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, đồ lót bọn họ mua cũng đủ mặc một năm, còn mua nữa chẳng lẽ muốn mở cửa hàng à? Hóa đơn do Hoa Tử Ngang tính, sau đó Trưởng Tôn Ngưng lại đi mua chút gì đó cho mẹ với em trai, còn yêu cầu muốn thuê xe. Cô cũng muốn mua ít lễ vật cho Hoa Tử Ngang, khổ nỗi không có tiền, anh lại từ chối nên đành phải thôi, còn nhiều thời gian mà.
"Cô biết lái xe à?" Đang lái xe, Hoa Tử Ngang bỗng quay sang hỏi cô, không phải là kinh ngạc, mà là nghi ngờ, lấy bản lĩnh của Trưởng Tôn Ngưng mà suy đoán, cô biết lái xe chẳng có gì lạ, nhưng quan trọng là bản lĩnh của cô là học được từ đâu, chẳng lẽ điều này cũng có thể nói là trời sinh có sẵn chắc? Đúng là rắc rối.
"Trẻ em nhà nghèo sớm đã biết lo liệu việc nhà, anh chưa từng nghe qua sao?" Trưởng Tôn Ngưng hỏi ngược lại, biết trong lòng Hoa Tử Ngang có nghi ngờ, thực lòng cô cũng không muốn giấu giếm nhưng hiện tại cô vẫn chưa thể giải thích rõ ràng cho anh, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi!
Hoa Tử Ngang thật sự rất muốn theo tính khí bình thường ở bộ đội của mình mà trả lời một câu, gia cảnh nhà cô như vậy mà đòi lái xe đúng là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm đả kích cô."Cô có bằng lái chưa?"
"Không có, anh giúp em." Trưởng Tôn Ngưng không hề ngại ngùng chút nào không coi Hoa Tử Ngang là người ngoài. Bản thân cô muốn thi bằng lái phải cần một ít thời gian, tin tưởng Hoa Tử Ngang có thể giải quyết dễ dàng.
"Cô cũng không ngần ngại chút nào nhỉ."
"Người một nhà mà ngại cái gì." Vừa nói, đôi mắt to trong suốt mê người của Trưởng Tôn Ngưng còn chớp chớp cười khẽ với anh.
"Trong nhà còn có chiếc xe, cô dùng trước đi." Không phải là loại xe cực tốt, nhưng tuyệt đối không phải hạng tầm thường, nói lời này, dường như anh cũng chưa hề coi Trưởng Tôn Ngưng là người ngoài.
"Thật tốt quá." Anh rộng rãi như vậy, có phải thể hiện rằng anh đã bắt đầu tiếp nhận mình hay không? Trái tim Trưởng Tôn Ngưng không khỏi kích động một trận nho nhỏ, thật sự là thật tốt quá."Ông xã à, ngày mai em sẽ phải về nhà, không thể qua lễ mừng năm mới với anh, không bằng tối hôm nay em làm vài món thức ăn coi như ăn lễ mừng năm mới sớm với anh có được hay không?"
"Chỉ làm một bữa thôi hả?"
"Anh thấy còn muốn ăn, sau này ngày nào em cũng đều làm cho anh ăn."
Hoa Tử Ngang cong mắt lên cười, đột nhiên cảm thấy, trong nhà có một cô nhóc như vậy cũng rất tốt. Chuyển tay lái một cái, chạy thẳng tới chợ. Thật ra thì, từ khi làm lính tới nay, quan niệm ngày lễ anh cũng đã sớm quên đi, hàng năm lúc này anh đều đang thi hành nhiệm vụ. Chỉ có năm nay vừa nghỉ phép, lập tức đụng phải Trưởng Tôn Ngưng, chẳng lẽ đây là chỉ định trong số mệnh rồi?
"Anh cảm giác cái này như thế nào?" Trưởng Tôn Ngưng cầm một cái quần lót tứ giác bề mặt siêu thoáng hỏi Hoa Tử Ngang.
"Cô thấy tốt là được rồi."
"Ai! Sao anh lại không có trách nhiệm đối với bản thân như vậy, may mắn anh nhặt được người tháo vát như em đây, nửa đêm len lén cười đi nhé."
Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, thật ra thì chẳng qua là đàn ông không chú ý đến những chi tiết này mà thôi. Cùng kiểu dáng lấy bốn loại màu sắc đen, trắng, xám, xanh đậm mỗi kiểu dáng hai cái.
"Cô ơi, làm phiền gói lại giúp tôi." Trưởng Tôn Ngưng gọi nhân viên cửa hàng.
"Mua nhiều như vậy làm gì? Những thứ này với cái khác đâu có khác nhau đâu?" Chẳng lẽ cũng muốn anh làm người mẫu quần lót? Mặc dù anh rất tự tin đối với dáng người của bản thân, nhưng anh không hề có loại đam mê đó.
"Đương nhiên là có, anh nhìn đi! Cái này có độ co giãn tốt, vừa gợi cảm lại vừa người, mặc vào không chỉ thoải mái, tính thông khí tốt, hơn nữa khả năng hút nước và tốc độ thoát hơi nước nó so với những loại vải bông bình thường cao hơn 50%. Đến lúc đó mang tới bộ đội mấy cái, đổi lại mặc, còn dư lại để ở nhà. Còn nữa, cái kích cỡ này cũng rất thích hợp với anh, anh phải biết rằng, nếu là quần lót quá lớn thì hiệu quả sẽ thấp hơn, không hề có bất kỳ tác dụng bảo vệ đối với bắp thịt. Nếu là quá nhỏ sẽ có cảm giác rất căng thẳng, áp bức trong thời gian dài sẽ gây trở ngại cho tuần hoàn máu, không tốt cho thân thể khỏe mạnh, rất có thể. . . Ưm. . . ."
Dường như ý thức được hậu quả là cái gì, Hoa Tử Ngang vội vàng che miệng của cô lại, trợn mắt nhìn đám đàn ông rối rít tiến đi lên nghe giảng giải miễn phí, giấu cô vào trong ngực giống như búp bê quý giá.
"Anh à, anh bà xã quả là người trong nghề, lại quan tâm anh như vậy, anh đúng thật là có phúc." Vừa đúng lúc nhân viên cửa hàng tới đây theo lời Trưởng Tôn Ngưng gọi, khen ngợi nói.
"Cảm ơn." Hoa Tử Ngang vui vẻ nhận lời khen, cúi đầu hỏi Trưởng Tôn Ngưng, "Còn muốn mua nữa không?"
Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, đồ lót bọn họ mua cũng đủ mặc một năm, còn mua nữa chẳng lẽ muốn mở cửa hàng à? Hóa đơn do Hoa Tử Ngang tính, sau đó Trưởng Tôn Ngưng lại đi mua chút gì đó cho mẹ với em trai, còn yêu cầu muốn thuê xe. Cô cũng muốn mua ít lễ vật cho Hoa Tử Ngang, khổ nỗi không có tiền, anh lại từ chối nên đành phải thôi, còn nhiều thời gian mà.
"Cô biết lái xe à?" Đang lái xe, Hoa Tử Ngang bỗng quay sang hỏi cô, không phải là kinh ngạc, mà là nghi ngờ, lấy bản lĩnh của Trưởng Tôn Ngưng mà suy đoán, cô biết lái xe chẳng có gì lạ, nhưng quan trọng là bản lĩnh của cô là học được từ đâu, chẳng lẽ điều này cũng có thể nói là trời sinh có sẵn chắc? Đúng là rắc rối.
"Trẻ em nhà nghèo sớm đã biết lo liệu việc nhà, anh chưa từng nghe qua sao?" Trưởng Tôn Ngưng hỏi ngược lại, biết trong lòng Hoa Tử Ngang có nghi ngờ, thực lòng cô cũng không muốn giấu giếm nhưng hiện tại cô vẫn chưa thể giải thích rõ ràng cho anh, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi!
Hoa Tử Ngang thật sự rất muốn theo tính khí bình thường ở bộ đội của mình mà trả lời một câu, gia cảnh nhà cô như vậy mà đòi lái xe đúng là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm đả kích cô."Cô có bằng lái chưa?"
"Không có, anh giúp em." Trưởng Tôn Ngưng không hề ngại ngùng chút nào không coi Hoa Tử Ngang là người ngoài. Bản thân cô muốn thi bằng lái phải cần một ít thời gian, tin tưởng Hoa Tử Ngang có thể giải quyết dễ dàng.
"Cô cũng không ngần ngại chút nào nhỉ."
"Người một nhà mà ngại cái gì." Vừa nói, đôi mắt to trong suốt mê người của Trưởng Tôn Ngưng còn chớp chớp cười khẽ với anh.
"Trong nhà còn có chiếc xe, cô dùng trước đi." Không phải là loại xe cực tốt, nhưng tuyệt đối không phải hạng tầm thường, nói lời này, dường như anh cũng chưa hề coi Trưởng Tôn Ngưng là người ngoài.
"Thật tốt quá." Anh rộng rãi như vậy, có phải thể hiện rằng anh đã bắt đầu tiếp nhận mình hay không? Trái tim Trưởng Tôn Ngưng không khỏi kích động một trận nho nhỏ, thật sự là thật tốt quá."Ông xã à, ngày mai em sẽ phải về nhà, không thể qua lễ mừng năm mới với anh, không bằng tối hôm nay em làm vài món thức ăn coi như ăn lễ mừng năm mới sớm với anh có được hay không?"
"Chỉ làm một bữa thôi hả?"
"Anh thấy còn muốn ăn, sau này ngày nào em cũng đều làm cho anh ăn."
Hoa Tử Ngang cong mắt lên cười, đột nhiên cảm thấy, trong nhà có một cô nhóc như vậy cũng rất tốt. Chuyển tay lái một cái, chạy thẳng tới chợ. Thật ra thì, từ khi làm lính tới nay, quan niệm ngày lễ anh cũng đã sớm quên đi, hàng năm lúc này anh đều đang thi hành nhiệm vụ. Chỉ có năm nay vừa nghỉ phép, lập tức đụng phải Trưởng Tôn Ngưng, chẳng lẽ đây là chỉ định trong số mệnh rồi?
/49
|