Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 37: Túy ngôn túy ngữ

/182


“Chưởng quầy, hai vị này là khách quý, cùng đi với ta!”

Đột nhiên, từ trên bậc thang lầu hai truyền đến giọng nói của một người nam nhân.

Tất cả mọi người hướng trên lầu nhìn lại, chỉ thấy Mộ Dung Tu đang ở trên bậc thang cười khanh khách nhìn Vân Thanh Nhiễm cùng Vân Tử Hy dưới lầu, tay hắn cầm một chiếc quạt Thủy Mặc, phong độ nhẹ nhàng.

Rất nhiều người đều nhận ra được Mộ Dung Tu, đơn giản tửu lâu này cũng là sản nghiệp của hắn.

Người tên Mộ Dung Tu này, là thương nhân mới nổi lên gần hai năm trong kinh thành, có tài sản, có thủ đoạn, rất tinh mắt, hiện giờ trong kinh thành rất nhiều quan lại quyền quý đều tranh nhau nịnh bợ hắn.

Những người biết tình huống đều cảm khái ở trong lòng, cũng không biết là Vân gia đại thiếu gia này có bản lĩnh gì, hay là vị Mộ Dung công tử kia có thủ đoạn, Vân gia đại thiếu gia hiện mới trở lại kinh thành, hai người còn có giao tình?

Mọi người nhìn thấy Mộ Dung Tu từ trên thang lầu đi xuống, tự mình nghênh đón Vân Tử Hy cùng Vân Thanh Nhiễm, mọi người cho là hắn là đi về phía Vân Tử Hy.

Chính Vân Tử Hy cũng kỳ quái, hắn rất khẳng định bản thân không biết Mộ Dung Tu, hôm nay hẳn là lần đầu tiên gặp mặt của hai người bọn hắn.

Thế nhưng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cước bộ Mộ Dung Tu không như trong dự liệu, hắn thế nhưng ngừng lại ở trước mặt Vân Thanh Nhiễm.

“Vân công tử, chúng ta lại gặp mặt.” Mộ Dung Tu là hướng về phía Vân Thanh Nhiễm, sau lần gặp mặt trước, Mộ Dung Tu có sai người tra lai lịch Vân Thanh Nhiễm, nhưng thực đáng tiếc, tra khắp kinh thành cũng không tìm được người này, có lẽ thật sự như chính lời y nói là vừa đến kinh thành.

Không nghĩ tới hôm nay y lại có thể tự mình xuất hiện, hơn nữa…

Mộ Dung Tu đánh giá Vân Thanh Nhiễm thay đổi một thân trang phục ở khoảng cách gần, có chút kinh diễm, ngày ấy tuy rằng Vân Thanh Nhiễm cũng mặc nam trang, nhưng là mặc một bộ quần áo chất thô ráp cực kỳ không vừa người, che giấu đi một thân tao nhã của y, hiện giờ nhìn lại, liền cảm thấy y càng thêm tuấn dật, trên vầng trán lộ ra tài năng, xem ra ngày đó hắn không nhìn lầm, nam nhân tên Vân Thanh này không đơn giản.

Lại nhìn bên cạnh y, không phải là Vân thiếu tướng quân mới từ biên cảnh trở về sao?

Bọn hắn đều họ Vân, hay là… bên trong có quan hệ gì?

“Đúng vậy, Mộ Dung công tử.” Vân Thanh Nhiễm đánh giá Hội Tân lâu một chút, “Hội Tân lâu này sẽ không phải cũng là của cải của Mộ Dung công tử chứ?”

Hội Tân lâu từ trang trí bên ngoài đến bên trong đều rất được chú trọng, có đẳng cấp, ở nơi tấc đất tấc vàng có một tửu lâu lớn như vậy, vậy tài lực của chủ nhân hiển nhiên không ít.

Mộ Dung Tu chớp hai mắt, “Ha ha, Vân công tử không chỉ có nhãn lực chọn đá rất tốt, nhìn cái khác cũng rất lành nghề…”

“Mộ Dung công tử quá khen, vừa rồi lúc Mộ Dung công tử nói chuyện thái độ chưởng quầy cung kính rõ ràng, ta đoán Mộ Dung công tử rất có thể là lão bản phía sau của tửu lâu, xem ra ta rất may mắn mà đoán trúng rồi.”

Xem ra Mộ Dung Tu này, tài lực rất kinh người.

“Tử Hy huynh, vị này chính là Mộ Dung công tử, lúc trước ta và hắn từng được gặp mặt một lần.” Vân Thanh Nhiễm chủ động giới thiệu Mộ Dung Tu cho Vân Tử Hy, còn sửa lại xưng hô của mình với Vân Tử Hy, nàng tự nhiên không thể ở ngay trước mặt Mộ Dung Tu gọi Vân Tử Hy ca ca, như vậy nàng sẽ bị lộ, bởi vì Vân Tử Hy cũng không có đệ đệ.

“Mộ Dung công tử, tuy rằng ta trở lại kinh thành không lâu, nhưng không chỉ một lần nghe nói đại danh công tử.” Vân Tử Hy hiểu rõ chào hỏi với Mộ Dung Tu, đương nhiên cũng sẽ không khiến Vân Thanh Nhiễm lộ ra.

Mộ Dung Tu lại bởi vì một câu “Gặp mặt một lần” kia của Vân Thanh Nhiễm mà bật cười, hắn thật ra đã nghiêm túc mời y, y ngược lại, chỉ dùng “Gặp mặt một lần” để hình dung.

“Tại hạ Mộ Dung Tu, hôm nay có may mắn có thể nhìn thấy Vân thiếu tướng quân, nếu Vân thiếu tướng quân cùng Vân công tử không chê, mời theo ta lên nhã gian trên lầu cùng ngồi.” Mộ Dung Tu làm một động tác “mời” với hai người Vân Tử Hy và Vân Thanh Nhiễm.

Mộ Dung Tu mang theo Vân Thanh Nhiễm cùng Vân Tử Hy lên lầu, đi đến một nhã gian đặc biệt.

Mỗi một chỗ bên trong được trang trí so với bên ngoài càng cao hơn một cấp bậc, bên trong xếp đặt bình hoa cũng tốt, ngọc khí rất đẹp, hay là tranh chữ treo trên tường, đều là vật phẩm giá trị xa xỉ.

Hiển nhiên nơi này không phải mỗi một gian đều là như thế, nơi này là gian phòng mà Mộ Dung Tu tự lưu lại cho mình, hắn rất có tiền, cũng rất biết tiêu tiền.

“Ngày đó thật sự là thất lễ, ta còn muốn mời Vân công tử đến Tụ Bảo trai ta làm việc, một chén này là ta bồi tội.” Mộ Dung Tu dùng bầu rượu châm rượu cho mình, sau đó tự phạt một ly.

“Mộ Dung công tử thật khách khí, có thể được Mộ Dung công tử mời là vinh hạnh của ta mới phải.” Vân Thanh Nhiễm cũng khách sáo một câu.

“Vân thiếu tướng quân cùng Vân công tử nhất định phải thử rượu này một lần, rượu này xuất thân từ thế gia trăm năm ủ rượu, thuần hương mê người, vào cổ thì chua cay, nhưng dư vị lại ngọt lành.” Nói xong Mộ Dung Tu rót rượu cho Vân Thanh Nhiễm.

Vân Tử Hy thấy vậy vội vàng đoạt lấy chén rượu trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Hiền đệ ta không có tửu lực, một chén này do ta uống thay.”

Vân Tử Hy nói xong đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, “Khụ khụ khụ…” Rượu là rượu mạnh, uống quá nhanh nên Vân Tử Hy bị sặc.

“Vân thiếu tướng quân không hổ là tướng quân thiếu niên, đủ hào khí, tại hạ bội phục.” Mộ Dung Tu có chút tức cười, rượu ngon như vậy hẳn nên tinh tế thưởng thức mới đúng, vị Vân thiếu tướng quân này ngược lại, như trâu uống nước vậy, lãng phí cả rượu ngon.

Mộ Dung Tu đúng là người rất biết hưởng thụ cuộc sống, ăn mặc chi phí đều cầu kỳ vô cùng.

Nói xong Mộ Dung Tu lại kính Vân Tử Hy thêm mấy chén, Vân Tử Hy đều uống một hơi cạn sạch.

Nhìn thấy Vân Tử Hy uống như vậy, Vân Thanh Nhiễm muốn ngăn cản, uống rượu kiểu này rất dễ say, hơn nữa rượu này chỉ ngửi cũng biết là rượu mạnh. Nhưng Vân Tử Hy lại sợ Vân Thanh Nhiễm uống rượu, nên đều không chút do dự uống xuống bụng.

Đối với Vân Tử Hy mà nói, Vân Thanh Nhiễm là bảo bối hắn thương yêu nhất, tất nhiên không thể để cho nàng đến uống rượu này.

Mộ Dung Tu cảm thấy rất thích thú, Vân Tử Hy chịu uống, hắn liền chịu rót, tuy rằng cách uống như vậy có chút lãng phí, nhưng hắn cũng không thiếu chút rượu ấy, không thiếu ít bạc này.

Người mời rượu, cảm thấy thích thú, người uống rượu, một lòng nghĩ đến người khác.

Kết quả, nguyên một bầu rượu cơ hồ đều vào trong bụng Vân Tử Hy.

Nghĩ đến Vân Tử Hy cũng là một người thông minh vượt trội, là tướng quân thiếu niên trong miệng dân chúng kinh thành, là công tử khinh hồng trong lòng các cô gái thiếu phụ, vừa gặp phải chuyện có liên quan đến Vân Thanh Nhiễm, liền trở nên có chút lỗ mãng rồi.

Vân Tử Hy thầm nghĩ không thể để cho Vân Thanh Nhiễm uống rượu, lại đã quên mình cũng biết say.

Lúc này, hắn trở nên có chút mơ màng, hiển nhiên là đã say.

Mộ Dung Tu thấy vậy có phần cười khổ không thôi, hắn không rõ vì sao người mà người ta gọi là công tử khinh hồng hôm nay lại có hành động ngây thơ như vậy, “Vân công tử, sợ là Vân thiếu tướng quân say rồi.”

Vân Thanh Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, vừa rồi hành động chắn rượu cho nàng của ca ca thật sự có chút trẻ con, càng về sau huynh ấy cũng chưa nhìn ra Mộ Dung Tu cố ý làm vậy, nhưng cũng bởi vì huynh ấy quan tâm mình mà trong lòng ấm áp.

“Không biết có thể mượn Mộ Dung công tử một nơi để nghỉ ngơi một chút hay không, ta nghĩ Tử Hy huynh cần chút thời gian mới có thể tỉnh lại.”

“Có, cách vách gian phòng này có một phòng khác.” Mộ Dung Tu đứng dậy đẩy một cánh cửa nhã gian ra, thế nhưng bên trong còn có một căn phòng, còn là một phòng ngủ.

Chỉ có thể nói, Mộ Dung Tu người này rất tinh tế.

“Vân thiếu tướng quân có thể nghỉ ngơi ở trong này, Vân công tử yên tâm, chỗ này là nơi riêng tư của ta, không có người khác vào.”

“Đa tạ Mộ Dung công tử.” Vân Thanh Nhiễm nói lời tạ ơn với Mộ Dung Tu, sau đó cố hết sức dìu Vân Tử Hy đã say chuếnh choáng bất tỉnh hướng vào trong phòng.

Mộ Dung Tu cũng không còn quấy rầy hai người, đóng cửa rời khỏi, tuy rằng hắn đối với Vân Thanh Nhiễm rất tò mò, nhưng còn không đến mức chẳng phân biệt được thời điểm đi quấy rầy người khác nghỉ ngơi.

Vân Thanh Nhiễm mới vừa dìu Vân Tử Hy lên trên giường, đang định đi xuống lầu mua trà giải rượu cho Vân Tử Hy, tay Vân Tử Hy đã bắt lấy tay mềm của nàng.

“Đừng đi, Thanh Nhiễm đừng đi… Không cần xuất giá… Tâm ca ca đau quá…”


/182

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status