“Thần Nhi, phụ vương và mẫu phi con cũng chỉ có một đứa nhỏ là con, nay con đã cưới thê, cũng là thời điểm nên sinh đứa nhỏ…”
Thái hậu đối với Quân Mặc Thần coi như dốc hết tâm can, lúc trước bà muốn Quân Mặc Thần đi thú một nữ nhân, nhưng hắn lại luôn thoái thác lấy lí do thân thể hắn không tốt, không nên liên lụy đến các cô nương.
Thật vất vả hắn mới cưới, thái hậu liền muốn Quân Mặc Thần lưu lại một đứa con.
Đối mặt với thái hậu tha thiết chờ đợi, Quân Mặc Thần không nhanh không chậm nói: “Khụ khụ, thái hậu nương nương, lòng thần có dư nhưng lực lại không đủ, sợ là phải xin lỗi cha mẹ thần.”
Bộ dáng Quân Mặc Thần ủy khuất giống như cô vợ nhỏ.
Vân Thanh Nhiễm nhìn, biết Quân Mặc Thần lại giả làm cừu con.
“Thần Nhi, vừa rồi Trương thái y nói, chú ý một chút là có thể sinh hoạt vợ chồng, con yên tâm, hoàng tổ mẫu nhất định sẽ an bài thỏa đáng cho con.” Thái hậu còn thật sự nghiêm túc nói đến chuyện này.
Vân Thanh Nhiễm rất muốn hỏi, chú ý một chút? Chuyện đó phải chú ý như thế nào?
“Tâm ý của thái hậu nương nương, thần tâm lĩnh, chỉ là có lòng không đủ lực.” Quân Mặc Thần lại một lần nữa cự tuyệt, nói một câu mà ngừng vài lần, đủ để thấy được vô cùng suy yếu.
“Thần Nhi, con phải tin tưởng thái y, thân thể con chỉ là hơi yếu một chút, không có lực, không thể mệt nhọc, nhưng mà chuyện này con nên nghe hoàng tổ mẫu, chốc lát ta sẽ cho Hoa ma ma dạy thế tử phi, chỉ cần nàng làm tốt, con sẽ không vất vả.”
Thái hậu nói như vậy, nghiễm nhiên Vân Thanh Nhiễm trở thành công cụ, còn phải phối hợp “làm việc”.
Vân Thanh Nhiễm nghĩ, nghe nói hoàng gia luôn có người hướng dẫn hoàng tử vương tôn về phương diện kia, xem ra không phải là giả, chốc lát có khả năng nàng sẽ được lĩnh giáo.
Vân Thanh Nhiễm da mặt không mỏng, nếu không khi nghe những lời nói đó đã sớm đỏ mặt.
“Hoàng tổ mẫu…” Lúc này Quân Mặc Thần không kêu là thái hậu, trực tiếp gọi hoàng tổ mẫu, hắn cúi mắt, đôi môi mím lại, có vẻ ủy khuất, trong đôi mắt sáng như sao kia còn lóe chút ánh sáng, “Nhi thần không thể sinh hoạt vợ chồng.”
“Thần Nhi,” Thái hậu cố ý nghiêm mặt lại, “Hôm nay nếu con không thuận theo hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu sẽ giận con!”
Quân Mặc Thần ho một trận, sau đó hít một hơi sâu nói, “Hoàng tổ mẫu, nhi thần bất lực.”
Bất lực! …
Hai chữ vang vọng bên tai mọi người.
Quân Mặc Thần bệnh ở phổi, nhưng phía dưới không bệnh mà.
Thái hậu chỉ nghĩ thân thể Quân Mặc Thần không tốt, nhưng chưa từng nghĩ tới hắn còn có một bệnh khác không tiện nói ra.
“Thần Nhi, lời này của con là có ý tứ gì?” Thái hậu như gặp phải sấm sét giữa trời quang.
“Hoàng tổ mẫu…” Quân Mặc Thần giống như bị người khác đề cập đến chuyện thương tâm của mình, một bộ muốn khóc mà không khóc được, đôi mắt biết nói kia có thể nói rõ cho mọi người một tin tức.
Trong điện này trừ bỏ thái hậu, Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm ra còn có các cung nữ thái giám hầu hạ, bọn họ đều ném cho Quân Mặc Thần ánh mắt đồng tình, một người từ nhỏ mắc bệnh đã đủ đáng thương, nay lại…
Trải qua vô số phong ba trong cung mà thái hậu vẫn bị những lời nói này của Quân Mặc Thần làm cho trở tay không kịp.
“Thần Nhi, phương diện này có thể hay không là có chỗ nào sai rồi? Bằng không lại để cho thái y nhìn một chút?”
“Hoàng tổ mẫu, mấy năm nay nhi thần uống thuốc không ngừng, có vài dược đối với cơ thể, khụ khụ… có tác dụng phụ, trước khi dùng đại phu cũng có nói với nhi thần, hoàng tổ mẫu không cần lo lắng.” Quân Mặc Thần còn nói thêm, khiến người khác không thể không tin.
Thái hậu bởi vì chuyện này mà chịu đả kích không nhẹ, Trương thái y khẩn cấp đi bắt mạch cho thái hậu, sợ thái hậu lửa giận công tâm.
Vân Thanh Nhiễm thừa dịp mọi người đều lo lắng cho thái hậu, tiến đến bên tai Quân Mặc Thần, nhỏ giọng nói với hắn, “Gạt người như vậy có được không?”
Vân Thanh Nhiễm khẳng định Quân Mặc Thần đang gạt người, thân thể hắn đúng là không tốt, không có thể lực cũng đúng, nhưng bất lực, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy là Quân Mặc Thần nói nhăng nói cuội mà thôi.
“Như thế ngươi và ta mới có thể tránh được một kiếp, bằng không khẳng định đêm nay thái hậu sẽ bắt chúng ta qua đêm trong cung, giám sát chúng ta sinh hoạt vợ chồng.” Quân Mặc Thần vân đạm phong khinh trả lời, giống như việc “bất lực” kia không là gì đối với hắn.
Những người khác thấy hắn thế nào, cho tới bây giờ Quân Mặc Thần đều không quan tâm, bọn họ vẫn hâm mộ thân phận này của hắn, đối với Quân Mặc Thần đều không có ý nghĩa.
Kỳ thật đối với Quân Mặc Thần mà nói, an bài của thái hậu sẽ không để hắn chịu thiệt, người chịu thiệt là Vân Thanh Nhiễm.
Hắn giội cho chính mình một chậu nước bẩn để bảo vệ sự trong sạch của Vân Thanh Nhiễm.
Thái hậu bình tĩnh lại, không còn hưng trí như vừa rồi, bởi vì chuyện này mà người có chút mệt mỏi.
Thái hậu nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm, thấy không vui, vốn đang nghĩ nàng có thể nối dõi tông đường cho Quân gia … Thái hậu lại nghĩ tới một chuyện khác khiến bà phiền lòng, nhìn Vân Thanh Nhiễm đổi lại chủ ý.
“Thế tử phi, chuyện muội muội ngươi mất tích, ngươi đã nghe nói chưa?” Thái hậu đối với Vân Thanh Nhiễm không giống như lúc nói chuyện với Quân Mặc Thần, bộ dạng uy nghi, hơn nữa còn có chút quyết đoán.
Vân Thanh Nhiễm gật đầu, “Hồi thái hậu nương nương, sáng nay thế tử gia đã nói cho thần thiếp biết.”
“Ừ… Ngươi nên biết, muội muội ngươi lấy thân phận là công chúa hoàng triều Thịnh Vinh mà xuất giá, nếu không thấy nàng, làm hỏng hôn sự cùng Đảng Ngụy, thì sẽ làm cho hoàng triều Thịnh Vinh vô cùng mất mặt.”
Trong giọng nói của thái hậu có vài phần trách cứ, chuyện này làm cho thái hậu bất mãn với Vân phủ, cảm thấy Vân phủ thủ hộ lỏng lẻo, biết rõ phải đi hòa thân, mà lại để xảy ra chuyện lớn như vậy!
Bất quá vì chút lý do, thái hậu cũng không tiện đi trách cứ Vân Viễn Hằng rất có uy vọng trong triều, lúc này liền đem tất cả hỏa khí đổ lên đầu Vân Thanh Nhiễm.
“Thần thiếp biết.” Vân Thanh Nhiễm nghe ra thái hậu đang bất mãn.
“Chuyện này ai gia vốn đề nghị hoàng thượng giao cho ca ca ngươi toàn quyền phụ trách, ai gia nghĩ nếu là người Vân gia phụ trách sẽ càng thêm tận lực hơn người khác, dù sao cũng là huyết mạch tình thân, với lại ca ca ngươi nhiều năm chấn thủ biên cương hoàng triều Thịnh Vinh tốt như vậy, gần đây mới trở về, hoàng thượng yêu quý, không có ý kiến chứ.”
Nghe lời này của thái hậu, Vân Thanh Nhiễm đoán được rằng thái hậu có thể đang hoài nghi Vân Viễn Hằng, hoàng thượng cùng hoàng hậu luyến tiếc nữ nhi của mình, Vân Viễn Hằng cũng sẽ không thể không có những ý nghĩ kỳ quái.
Gừng càng già càng cay!
Thái hậu từ tuổi cập kê đã gả cho tiên hoàng làm hậu, vẫn có thể trụ được ở hậu cung này hơn mười năm, trước đó còn phụ giúp hoàng thượng xử lý việc chính sự, tâm tư người bình thường sao có thể so sánh?
“Ai gia nghĩ, phụ thân cùng ca ca ngươi đều không được, không bằng giao cho ngươi đi, hôm nay ai gia sẽ tuyên chỉ, cho ngươi tư cách điều động Trú Binh kinh thành, giao cho ngươi toàn quyền phụ trách tìm kiếm muội muội mình.”
Hoàng triều Thịnh Vinh đã sớm có những thí dụ về việc nữ nhân vào cung làm học sĩ, nữ tử có tài hoa có thể vào triều làm quan, tuy rằng hơi ít.
Cho nên thái hậu làm việc này cũng không có gì không ổn.
Thái hậu nói xong liền lệnh cho một ma ma bê một cái khay đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm.
Trên đó là một khối ngọc bài, là tín vật của thái hậu nương nương, có cái này, cũng giống như thái hậu đích thân tới.
Nếu nói đây là thái hậu ban cho Vân Thanh Nhiễm quyền lực, chẳng bằng nói là cho Vân Thanh Nhiễm một đạo bùa đòi mạng.
Từ khối ngọc bài này không khó nhìn ra, thái hậu đã sớm chuẩn bị.
Như chính thái hậu nói, lúc đầu nàng còn tưởng người đi tìm là ca ca Vân Tử Hy của Vân Thanh Nhiễm nàng.
Thái hậu đối với chuyện Vân Yên Nhiên mất tích có chút hoài nghi, cho nên mới muốn người Vân gia điều tra việc này, về phần Vân Tử Hy điều tra hay Vân Thanh Nhiễm điều tra, đối với thái hậu mà nói cũng không có gì khác nhau.
Thái hậu đối với Quân Mặc Thần coi như dốc hết tâm can, lúc trước bà muốn Quân Mặc Thần đi thú một nữ nhân, nhưng hắn lại luôn thoái thác lấy lí do thân thể hắn không tốt, không nên liên lụy đến các cô nương.
Thật vất vả hắn mới cưới, thái hậu liền muốn Quân Mặc Thần lưu lại một đứa con.
Đối mặt với thái hậu tha thiết chờ đợi, Quân Mặc Thần không nhanh không chậm nói: “Khụ khụ, thái hậu nương nương, lòng thần có dư nhưng lực lại không đủ, sợ là phải xin lỗi cha mẹ thần.”
Bộ dáng Quân Mặc Thần ủy khuất giống như cô vợ nhỏ.
Vân Thanh Nhiễm nhìn, biết Quân Mặc Thần lại giả làm cừu con.
“Thần Nhi, vừa rồi Trương thái y nói, chú ý một chút là có thể sinh hoạt vợ chồng, con yên tâm, hoàng tổ mẫu nhất định sẽ an bài thỏa đáng cho con.” Thái hậu còn thật sự nghiêm túc nói đến chuyện này.
Vân Thanh Nhiễm rất muốn hỏi, chú ý một chút? Chuyện đó phải chú ý như thế nào?
“Tâm ý của thái hậu nương nương, thần tâm lĩnh, chỉ là có lòng không đủ lực.” Quân Mặc Thần lại một lần nữa cự tuyệt, nói một câu mà ngừng vài lần, đủ để thấy được vô cùng suy yếu.
“Thần Nhi, con phải tin tưởng thái y, thân thể con chỉ là hơi yếu một chút, không có lực, không thể mệt nhọc, nhưng mà chuyện này con nên nghe hoàng tổ mẫu, chốc lát ta sẽ cho Hoa ma ma dạy thế tử phi, chỉ cần nàng làm tốt, con sẽ không vất vả.”
Thái hậu nói như vậy, nghiễm nhiên Vân Thanh Nhiễm trở thành công cụ, còn phải phối hợp “làm việc”.
Vân Thanh Nhiễm nghĩ, nghe nói hoàng gia luôn có người hướng dẫn hoàng tử vương tôn về phương diện kia, xem ra không phải là giả, chốc lát có khả năng nàng sẽ được lĩnh giáo.
Vân Thanh Nhiễm da mặt không mỏng, nếu không khi nghe những lời nói đó đã sớm đỏ mặt.
“Hoàng tổ mẫu…” Lúc này Quân Mặc Thần không kêu là thái hậu, trực tiếp gọi hoàng tổ mẫu, hắn cúi mắt, đôi môi mím lại, có vẻ ủy khuất, trong đôi mắt sáng như sao kia còn lóe chút ánh sáng, “Nhi thần không thể sinh hoạt vợ chồng.”
“Thần Nhi,” Thái hậu cố ý nghiêm mặt lại, “Hôm nay nếu con không thuận theo hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu sẽ giận con!”
Quân Mặc Thần ho một trận, sau đó hít một hơi sâu nói, “Hoàng tổ mẫu, nhi thần bất lực.”
Bất lực! …
Hai chữ vang vọng bên tai mọi người.
Quân Mặc Thần bệnh ở phổi, nhưng phía dưới không bệnh mà.
Thái hậu chỉ nghĩ thân thể Quân Mặc Thần không tốt, nhưng chưa từng nghĩ tới hắn còn có một bệnh khác không tiện nói ra.
“Thần Nhi, lời này của con là có ý tứ gì?” Thái hậu như gặp phải sấm sét giữa trời quang.
“Hoàng tổ mẫu…” Quân Mặc Thần giống như bị người khác đề cập đến chuyện thương tâm của mình, một bộ muốn khóc mà không khóc được, đôi mắt biết nói kia có thể nói rõ cho mọi người một tin tức.
Trong điện này trừ bỏ thái hậu, Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm ra còn có các cung nữ thái giám hầu hạ, bọn họ đều ném cho Quân Mặc Thần ánh mắt đồng tình, một người từ nhỏ mắc bệnh đã đủ đáng thương, nay lại…
Trải qua vô số phong ba trong cung mà thái hậu vẫn bị những lời nói này của Quân Mặc Thần làm cho trở tay không kịp.
“Thần Nhi, phương diện này có thể hay không là có chỗ nào sai rồi? Bằng không lại để cho thái y nhìn một chút?”
“Hoàng tổ mẫu, mấy năm nay nhi thần uống thuốc không ngừng, có vài dược đối với cơ thể, khụ khụ… có tác dụng phụ, trước khi dùng đại phu cũng có nói với nhi thần, hoàng tổ mẫu không cần lo lắng.” Quân Mặc Thần còn nói thêm, khiến người khác không thể không tin.
Thái hậu bởi vì chuyện này mà chịu đả kích không nhẹ, Trương thái y khẩn cấp đi bắt mạch cho thái hậu, sợ thái hậu lửa giận công tâm.
Vân Thanh Nhiễm thừa dịp mọi người đều lo lắng cho thái hậu, tiến đến bên tai Quân Mặc Thần, nhỏ giọng nói với hắn, “Gạt người như vậy có được không?”
Vân Thanh Nhiễm khẳng định Quân Mặc Thần đang gạt người, thân thể hắn đúng là không tốt, không có thể lực cũng đúng, nhưng bất lực, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy là Quân Mặc Thần nói nhăng nói cuội mà thôi.
“Như thế ngươi và ta mới có thể tránh được một kiếp, bằng không khẳng định đêm nay thái hậu sẽ bắt chúng ta qua đêm trong cung, giám sát chúng ta sinh hoạt vợ chồng.” Quân Mặc Thần vân đạm phong khinh trả lời, giống như việc “bất lực” kia không là gì đối với hắn.
Những người khác thấy hắn thế nào, cho tới bây giờ Quân Mặc Thần đều không quan tâm, bọn họ vẫn hâm mộ thân phận này của hắn, đối với Quân Mặc Thần đều không có ý nghĩa.
Kỳ thật đối với Quân Mặc Thần mà nói, an bài của thái hậu sẽ không để hắn chịu thiệt, người chịu thiệt là Vân Thanh Nhiễm.
Hắn giội cho chính mình một chậu nước bẩn để bảo vệ sự trong sạch của Vân Thanh Nhiễm.
Thái hậu bình tĩnh lại, không còn hưng trí như vừa rồi, bởi vì chuyện này mà người có chút mệt mỏi.
Thái hậu nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm, thấy không vui, vốn đang nghĩ nàng có thể nối dõi tông đường cho Quân gia … Thái hậu lại nghĩ tới một chuyện khác khiến bà phiền lòng, nhìn Vân Thanh Nhiễm đổi lại chủ ý.
“Thế tử phi, chuyện muội muội ngươi mất tích, ngươi đã nghe nói chưa?” Thái hậu đối với Vân Thanh Nhiễm không giống như lúc nói chuyện với Quân Mặc Thần, bộ dạng uy nghi, hơn nữa còn có chút quyết đoán.
Vân Thanh Nhiễm gật đầu, “Hồi thái hậu nương nương, sáng nay thế tử gia đã nói cho thần thiếp biết.”
“Ừ… Ngươi nên biết, muội muội ngươi lấy thân phận là công chúa hoàng triều Thịnh Vinh mà xuất giá, nếu không thấy nàng, làm hỏng hôn sự cùng Đảng Ngụy, thì sẽ làm cho hoàng triều Thịnh Vinh vô cùng mất mặt.”
Trong giọng nói của thái hậu có vài phần trách cứ, chuyện này làm cho thái hậu bất mãn với Vân phủ, cảm thấy Vân phủ thủ hộ lỏng lẻo, biết rõ phải đi hòa thân, mà lại để xảy ra chuyện lớn như vậy!
Bất quá vì chút lý do, thái hậu cũng không tiện đi trách cứ Vân Viễn Hằng rất có uy vọng trong triều, lúc này liền đem tất cả hỏa khí đổ lên đầu Vân Thanh Nhiễm.
“Thần thiếp biết.” Vân Thanh Nhiễm nghe ra thái hậu đang bất mãn.
“Chuyện này ai gia vốn đề nghị hoàng thượng giao cho ca ca ngươi toàn quyền phụ trách, ai gia nghĩ nếu là người Vân gia phụ trách sẽ càng thêm tận lực hơn người khác, dù sao cũng là huyết mạch tình thân, với lại ca ca ngươi nhiều năm chấn thủ biên cương hoàng triều Thịnh Vinh tốt như vậy, gần đây mới trở về, hoàng thượng yêu quý, không có ý kiến chứ.”
Nghe lời này của thái hậu, Vân Thanh Nhiễm đoán được rằng thái hậu có thể đang hoài nghi Vân Viễn Hằng, hoàng thượng cùng hoàng hậu luyến tiếc nữ nhi của mình, Vân Viễn Hằng cũng sẽ không thể không có những ý nghĩ kỳ quái.
Gừng càng già càng cay!
Thái hậu từ tuổi cập kê đã gả cho tiên hoàng làm hậu, vẫn có thể trụ được ở hậu cung này hơn mười năm, trước đó còn phụ giúp hoàng thượng xử lý việc chính sự, tâm tư người bình thường sao có thể so sánh?
“Ai gia nghĩ, phụ thân cùng ca ca ngươi đều không được, không bằng giao cho ngươi đi, hôm nay ai gia sẽ tuyên chỉ, cho ngươi tư cách điều động Trú Binh kinh thành, giao cho ngươi toàn quyền phụ trách tìm kiếm muội muội mình.”
Hoàng triều Thịnh Vinh đã sớm có những thí dụ về việc nữ nhân vào cung làm học sĩ, nữ tử có tài hoa có thể vào triều làm quan, tuy rằng hơi ít.
Cho nên thái hậu làm việc này cũng không có gì không ổn.
Thái hậu nói xong liền lệnh cho một ma ma bê một cái khay đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm.
Trên đó là một khối ngọc bài, là tín vật của thái hậu nương nương, có cái này, cũng giống như thái hậu đích thân tới.
Nếu nói đây là thái hậu ban cho Vân Thanh Nhiễm quyền lực, chẳng bằng nói là cho Vân Thanh Nhiễm một đạo bùa đòi mạng.
Từ khối ngọc bài này không khó nhìn ra, thái hậu đã sớm chuẩn bị.
Như chính thái hậu nói, lúc đầu nàng còn tưởng người đi tìm là ca ca Vân Tử Hy của Vân Thanh Nhiễm nàng.
Thái hậu đối với chuyện Vân Yên Nhiên mất tích có chút hoài nghi, cho nên mới muốn người Vân gia điều tra việc này, về phần Vân Tử Hy điều tra hay Vân Thanh Nhiễm điều tra, đối với thái hậu mà nói cũng không có gì khác nhau.
/182
|