Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 14: Ngày kia sẽ thành thân

/182


Vân Thanh Nhiễm vốn muốn đi Trấn Nam vương phủ tìm Quân Mặc Thần, kết quả Quân Mặc Thần không có ở phủ, nàng liền không đi nữa.

Vân Thanh Nhiễm đi lấy quần áo lần trước đặt may, bây giờ ra ngoài phủ nàng vẫn mặc quần áo mà ngày hôm đó Hồng Mai và Lục Trúc tìm cho.

Lão bản nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm liền chậc chậc khen : “Công tử nên sớm đến chỗ chúng ta may quần áo mới phải, ban đầu công tử mặc áo vải thô đuôi ngắn, mắt lão lại thật kém, không nhìn ra công tử có thể tao nhã bậc này, nếu đi ra ngoài, chỉ sợ tâm của các cô nương đều đánh rơi mất.”

“Lão bản ông nói đùa, đây là bạc còn lại.” Hiện giờ Vân Thanh Nhiễm không thiếu ngân lượng, tuy rằng đồ cưới của nàng bị phụ thân thu đi rồi, nhưng nàng vẫn còn ngân lượng lần trước lấy được trong tay Mộ Dung Tu ở Tụ Bảo trai.

Vân Thanh Nhiễm thay đổi một bộ đồ, sau đó đem mấy bộ còn lại cho vào bao mang đi.

Trở lại Vân phủ, Vân Thanh Nhiễm chui vào từ lỗ chó, vừa ngẩng đầu lên nghênh đón nàng chính là khuôn mặt mị hoặc chúng sinh.

Oái!

Vân Thanh Nhiễm thật không ngờ được người nghênh đón mình lại là Quân Mặc Thần.

“Hóa ra Vân phủ còn có một nơi đi tốt như vậy, khụ khụ…” Hôm nay Quân Mặc Thần đột nhiên đến thăm Vân phủ, Vân Viễn Hằng không có nhà, hắn liền tự mình chạy đến Tiểu Trúc tìm Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm không rõ sự tình, hai nha hoàn Lục Trúc và Hồng Mai không thể giấu diếm Quân Mặc Thần, sau đó bất đắc dĩ nói cho Quân Mặc Thần việc Vân Thanh Nhiễm từ lỗ chó chuồn êm ra khỏi Vân phủ.

Vì thế liền có một màn Quân Mặc Thần bắt được Vân Thanh Nhiễm một thân nam trang từ bên ngoài trở về.

Nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm một thân nam trang, Quân Mặc Thần thật có hứng thú, thân là nữ nhi, mặc một thân nam trang, thật ra rất có phong vị, vừa nhìn thấy thật không nhận ra là nữ nhân.

Khuôn mặt kia bừng bừng anh khí, thật không thua nam nhi.

“Sao ngươi lại ở nơi này?” Vốn hôm nay Vân Thanh Nhiễm xuất môn đi tìm Quân Mặc Thần, không nghĩ tới hắn không ở Trấn Nam vương phủ lại chạy đến Vân phủ.

“Tiểu thư, chúng ta không ngăn được thế tử gia, theo lý mà nói hai người không nên gặp mặt, phải đợi đến đêm đại hôn mới được…” Lục Trúc cảm thấy Quân Mặc Thần làm như vậy là không hợp lí, nhưng lại không có cách nào đưa hắn ra khỏi Tiểu Trúc.

“Lục Trúc, không sao, nghi lễ này chỉ đối với dân thường, chúng ta một ma ốm, một người điên, quy củ này chúng ta không cần tuân theo.” Vân Thanh Nhiễm vốn không ngại mấy thứ này, vốn là một đôi không theo lẽ thường, như vậy vì sao bọn họ phải làm theo quy định của người khác chứ?

Quân Mặc Thần nghe Vân Thanh Nhiễm nói, khóe miệng khẽ nhếch lên, đúng như lời nàng nói, bọn họ một là con ma ốm, một là người điên, làm gì có chuyện làm theo lẽ thường đây? “Ta đến là để cùng ngươi thương lượng hôn sự, ngày kia sẽ cử hành hôn lễ, có được không?”

“Ngày kia?” Lục Trúc nghe được lời nói của Quân Mặc Thần, trực tiếp kêu lên tiếng, nào có chuyện nhanh như vậy? Thế này làm sao có thể chuẩn bị kịp mọi thứ được.

“Không có vấn đề.” Vân Thanh Nhiễm gật đầu, đồng ý đề nghị của Quân Mặc Thần, cứ như vậy, phụ thân của nàng sẽ không còn thời gian để gây khó dễ nữa.

“Chỉ là hôn lễ có chút thiếu sót, ngươi sẽ không để ý chứ? Khụ khụ khụ…” Tuy rằng Trấn Nam vương phủ làm việc hiệu suất kinh người, nhưng muốn trong vòng hai ngày chuẩn bị tốt một hôn lễ, e rằng sẽ có chút thiếu sót.

“Ta sẽ không để ý, cảm ơn ngươi.” Vân Thanh Nhiễm hướng Quân Mặc Thần nói lời cảm tạ, mặc kệ Quân Mặc Thần có phải đã biết tình cảnh hiện tại của nàng hay không, từ đáy lòng nàng vẫn nên cảm tạ hắn.

“Khụ khụ,” Sắc mặt Quân Mặc Thần vẫn tái nhợt như trước, cười như không cười nói, “Ngươi đã nói rồi, thân thể này của ta không tốt, muốn thú nương tử đúng là không dễ dàng, đã khó có được cơ hội, cho nên phải nắm chắc, chờ sau này vào quan tài, ngày rằm hàng tháng cũng có được nén hương nha.”

“Thế tử gia, ngài đừng nói điềm xấu như vậy!” Lục Trúc nghe Quân Mặc Thần nói thế, cũng cảm thấy có chút ưu tư, kỳ thật thế tử gia cũng rất đáng thương, tuy rằng thân phận của hắn tôn quý hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần, nhưng mà thân thể như vậy, khẳng định cũng rất vất vả rồi?

Thế tử gia là người tốt, cứ như mà chết đi, quả thật có chút đáng tiếc.

Vân Thanh Nhiễm nghe Quân Mặc Thần nói, còn nửa đùa nửa thật đồng ý với hắn: “Về sau cho dù ta tái giá cũng sẽ mang theo bài vị của ngươi!”

Một câu nói thê lương cỡ nào! Mang theo bài vị hắn đi tái giá!

Có phải còn muốn đưa bài vị của hắn đặt vào đầu giường của bọn họ, mỗi ngày nhìn Vân Thanh Nhiễm và người nàng tái giá ân ân ái ái không đây?

“Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần ho dồn dập một trận, cũng không biết là bị lời nói của Vân Thanh Nhiễm làm cho tức hay là đúng lúc có cơn ho, một lúc sau mới ngừng lại: “Hai ngày này ta sẽ cho người trong phủ đến đây, Quân Kiệt sẽ canh ở bên ngoài Tiểu Trúc, còn có một vị ma ma thay ngươi chuẩn bị hết thảy, giá y đã làm tốt, có gì không thích hợp, thì sửa lại!”

Quân Mặc Thần lo lắng hết sức chu đáo, tựa hồ đã sớm dự đoán được người Vân phủ sẽ không chuẩn bị đồ cho Vân Thanh Nhiễm , tất cả đã an bài thỏa đáng.

Nhất thời Lục Trúc đối với Quân Mặc Thần càng thêm sùng bái, nếu thế tử gia không phải bị bệnh tình nguy kịch thì gả cho hắn sẽ có bao nhiêu cái tốt, về sau tiểu thư đi theo hắn, sẽ không phải chịu khổ, nàng và Hồng Mai cũng vui vẻ sống qua ngày.

Nhưng sự thật lại tàn khốc, thế tử gia là người tốt, thân phận địa vị cao, chỉ là mắc bệnh nan y.

Quân Mặc Thần nói xong, liền để lại Quân Kiệt và đưa một vị ma ma đến đây chuẩn bị đồ cho Vân Thanh Nhiễm.

Quân Kiệt đã gặp qua Vân Thanh Nhiễm một lần, khi đó hắn không biết nữ tử này lại thành thế tử phi Trấn Nam vương phủ của bọn họ, cho nên không để ý.

Hiện tại gặp lại Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm vẫn một thân nam trang, cảm thấy nàng đúng là một người xuất sắc, hắn cảm thấy nữ nhân này rất xứng với gia nhà hắn.

Một nữ tử như vậy, trước kia quả thực là người điên mà người khác sợ hãi sao?

Quân Kiệt thực rất khó tưởng tượng được bộ dáng điên điên khùng khùng của Vân Thanh Nhiễm, cảm thấy không tin được.

“Ngươi cứ nhìn chằm chằm chủ tử tương lai như vậy hả?” Vân Thanh Nhiễm cười nói với Quân Kiệt, nàng cũng biết vì sao Quân Kiệt lại nhìn chằm chằm nàng lâu như vậy, chỉ là khi nhìn thấy biểu tình không thể tin được của hắn, liền cố ý dọa nói.

“Ách…” Quân Kiệt lấy lại tinh thần, lúc này mới ý thức được mình thất thố: “Thế tử phi thứ tội, nô tài vừa rồi thất thần, hi vọng thế tử phi không trách tội.”

“Đừng khẩn trương như vậy, ta không cắn người, cũng sẽ không ăn ngươi.” Vân Thanh Nhiễm gặp bộ dạng khẩn trương của Quân Kiệt, liền cảm thấy buồn cười, nàng thoạt nhìn rất khủng bố sao?

“Ách…” Bị Vân Thanh Nhiễm nói trúng suy nghĩ trong lòng, Quân Kiệt có chút quẫn bách.


/182

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status