Kỳ Dao kinh hãi đáp :
- Mễ mỗ mỗ là người nổi tiếng từ thiện trên chốn giang hồ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Mụ là nhân vật thế nào? Món bạc này từ Bắc Kinh vận tải đi Đồng Quan làm gì?
Kỳ Dao đáp :
- Mễ mỗ mỗ là một đại phú bà. Trang viện của bà ở Đồng Quan. Bà già này con cháu đầy đàn. Gia sản rất lớn. Tiếng từ thiện truyền khắp thiên hạ. Bà là Phật sống đối với người cùng khổ. Những nhân vật Hắc đạo thông thường chẳng những không dám cướp bóc của bà mà kẻ biết đạo lý còn ngấm ngầm bảo vệ cho bà nữa.
Văn Đế Đế hỏi :
- Từ Bắc Kinh đến Đồng Quan sao lại đi qua đường này?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Có lẽ họ có ý đi đường quanh. Nghe nói phái Hoa Sơn đứng ra chủ trương vận tải. Phái này còn mời các phái Thanh Thành, Thiếu Lâm, Võ Đương ngấm ngầm giúp đỡ vì sợ bọn Cổ Mộ môn hạ thủ.
Kỳ Dao nói :
- Không trách bọn người Thanh Thành có hành động khả nghi ở trong khách điếm phía trước, thì ra cũng vì mụ này. Sĩ ca! Đây cũng là một phương pháp của võ lâm Trung Nguyên đối với Cổ Mộ môn. Nhưng họ không ngờ lại có Thần Kỵ bang đứng ra phát động.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nói :
- Hiện giờ có hai đường chưa quyết định theo đường nào. Một là đến Quân Độ xuống thuyền đi đường thủy theo sông Hoàng Hà. Còn đường nữa đi Hàn lộ do Trung Dương qua Thạch Lâu sơn, Ôn Thành, Đại Linh, Cát Thành, thông đến núi Long Môn.
Kỳ Dao đáp :
- Đi đường bộ rất gian nan. Trong đó khu núi Thạch Lâu và núi Long Môn là hai nơi nguy hiểm, rất tiện cho kẻ cướp đường.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Nếu quả lần này đã có kế hoạch, bọn họ tất đi đường bộ. Chúng ta ở trong bóng tối xem sao?
Kỳ Dao thấy Thiết Kỳ Sĩ ra chiều hứng thú liền cười hỏi :
- Đại ca không ngại lầm lỡ cuộc hành trình về phía Tây ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cổ Mộ môn xuất hiện ở đâu là ta đến đó. Huống chi bây giờ lại thêm Tứ Kỵ bang, có lý nào làm ngơ được?
Văn Đế Đế nhìn Kỳ Dao nói :
- Kỳ thư! Nhất định người phái Thanh Thành ngờ vực chúng ta rồi.
Kỳ Dao cười hỏi :
- Cái đó thì không tránh được. Chẳng hiểu ba toán khác nữa trú ở địa phương nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Thiếu Lâm có ba vị lão hòa thượng dẫn mười mấy tên tục gia đệ tử vừa già vừa trẻ trú ở cửa Nam. Phái Võ Đương có bảy lão đạo Sĩ cũng dẫn một toán già trú ở cửa tây. Phái Hoa Sơn đứng chủ, nhân số nhiều hơn, có đến ngoài hai chục tên trú ở đầu Tây Nhai cách đây rất gần. Ta chưa thấy những nhân vật Cổ Mộ môn hành động gì. Nhưng đã phát hiện hai toán người khả nghi mà chưa hiểu lai lịch. Bọn này cũng nhằm vào việc cướp bạc.
Nói chuyện một lúc rồi ba người đi ngủ. Đêm hôm nay gối kề vai tựa, đắc ý vô cùng.
Sáng sớm hôm sau, Thiết Kỳ Sĩ giục nhà điếm dọn cơm nước. Nhưng ba người ăn xong chưa lên đường ngay. Thiết Kỳ Sĩ chỉ dặn chị em Kỳ Dao chuẩn bị hành trang.
Kỳ Dao biết chỗ dụng ý của chàng, tính tiền trả xong, hỏi tiểu nhị :
- Tiểu ca! Bọn già trẻ trú ở thựơng phòng đã đi chưa?
Tiểu nhị lắc đầu hỏi lại :
- Họ sắp ra đi. Thiếu nhưng có điều chi muốn hỏi?
Nguyên tiểu nhị thấy hai gái một trai ở chung phòng liền nhận ra là vợ chồng mới kêu Kỳ Dao bằng thiếu nhưng, khiến cho nàng thẹn đỏ cả mặt lên.
Tiểu nhị ra rồi, Thiết Kỳ Sĩ cười khúc khích khẽ hỏi Kỳ Dao :
- Thiếu nhưng! Chúng ta tới phía trước điếm chờ đợi hay sao?
Kỳ Dao bĩu môi đáp :
- Chỉ tại Sĩ ca đòi ở chung một phòng mà ra.
Văn Đế Đế cười nói :
- Chắc thư thư đã cho tiền tiểu nhị, không thì chẳng khi nào nhà điếm hô trịnh trọng như vậy.
Kỳ Dao đấm vào lưng Đế Đế hắng dặng hỏi :
- Ngươi không phải là thiếu nhưng hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói :
- Nhị vị thiếu nhưng! Chúng ta đi thôi. Ngoài kia nhà điếm đã đưa chân khách, chắc là bọn người phái Thanh Thành ra đi.
Ba người bước tới trước cửa quả thấy bọn Thanh Thành đã dời khỏi điếm.
Thiết Kỳ Sĩ ra hiệu cho Kỳ Dao chờ lại một lát rồi sẽ theo dõi.
Ba người nhà điếm cũng lật đật tiễn khách nói :
- Công tử gia! Lần sau lại mời công tử gia chiếu cố cho tệ điếm.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười đáp :
- Điếm gia! Các vị rất vui vẻ. Sau này tại hạ có qua Ly Thạch thành nhất định sẽ vào đây ngủ trọ.
Kỳ Dao nguýt chủ điếm. Lão cụt hứng liền bước ra cửa điếm trước.
Văn Đế Đế nhịn cười hỏi :
- Thư thư! Có phải thư thư sợ nhà điếm lại xưng hô bằng thiếu nhưng không?
Kỳ Dao “hứ” một tiếng nói :
- Ngươi cũng mặt dầy!
Lúc này mọi người phái Thanh Thành đã đi qua đến mười nhà ở ngoài đường, Thiết Kỳ Sĩ vội giục :
- Đi thôi! Còn một toán sắp tới đó.
Kỳ Dao quay đầu lại nhìn thấy phía sau cách chừng mười trượng lại có một toán đông người đi tới. Nàng hỏi :
- Toán này là toán nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bọn Hoa Sơn.
Kỳ Dao hỏi :
- Không có xe cộ gì ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Một vạn lạng bạc vận tải bằng xe không tiện. Họ chia thành mấy túi để mang trong người. Kỳ muội không ngó thấy trên lưng bốn đại hán kia ư?
Kỳ Dao cười đáp :
- Mỗi người đeo hai ngàn năm trăm lạng mà đi đường xa cũng chịu nổi, đủ tỏ thần lực của mấy đại hán này không phải tầm thường.
Ra khỏi Ly Thạch thành, Văn Đế Đế “ồ” lên một tiếng nói :
- Bọn họ rẽ qua đường lớn mé hữu rồi.
Kỳ Dao nói :
- Thế là bọn họ đi đường bộ. Nghĩ ra cũng biết đêm nay họ ở thành Trung Dương. Sáng mai họ đến núi Thạch Lâu chắc là có chuyện.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Đêm nay chúng ta đến núi Thạch Lâu trước.
Kỳ Dao hỏi :
- Bọn họ có ý dẫn địch để hạ thủ. Tại sao mình lại lên núi Thạch Lâu?
Văn Đế Đế hỏi tiếp :
- Tại sao đối phương không hành động ở khách điếm?
Kỳ Dao đáp :
- Họ không muốn hạ thủ trước mặt người võ lâm. Dù chỉ là đối với con hổ giấy cũng chẳng tiện ra tay ngay ở kinh thành.
Thiết Kỳ Sĩ bỗng lên tiếng :
- Phái Thanh Thành ở phía trước có một người đứng tuổi lùi lại sau.
Kỳ Dao đáp :
- Vậy Sĩ ca chuẩn bị những câu trả lời khi hắn tra hỏi.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Bọn họ không ngu dại thế đâu. Có thể họ muốn coi chúng ta đi đường nào nên do thám cho biết rõ sự thực.
Chớp mắt ba người đã đến sau lưng hán tử trung niên. Bỗng thấy hắn giả vờ đi chậm, quay lại “ồ” lên một tiếng hỏi :
- Ủa! Ba vị bây giờ mới đến đây ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Ủa! Đại thúc! Phải rồi! Chúng ta đêm qua cùng ngụ trong một khách điếm.
Đại hán trung niên gật đầu hỏi :
- Quí tính công tử là gì?
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi lại :
- Tại hạ họ Thiết. Còn đại thúc?
Đại hán trung niên đáp :
- Tại hạ là Tây Môn Kiên. Có phải công tử ở Lữ Lương tới đây không?
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Phải rồi. Thắng cảnh ở Lữ lương không bằng Long môn.
Tây Môn Kiên cả cười đáp :
- Nghe giọng lưỡi công tử thì ra đi du ngoạn những nơi danh thắng. Chuyến này công tử định đi Long môn ư?
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Tại hạ đã qua Long môn hai lần. Phen này định đến Đồng Quan.
Đại hán trung niên sửng sốt một chút rồi nói :
- Công tử ơi! Gần đây nghe nói đường sá nhộn nhạo lắm. Chuyến này đi Đồng Quan e dọc đường không được bình yên.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tại hạ trong mình chẳng có gì chắc không ai dòm dỏ.
Tây Môn Kiên lại ngó Kỳ Dao và Văn Đế Đế rồi lắc đầu thở dài hỏi :
- E rằng công tử còn có chỗ chưa nghĩ đến.
Thiết Kỳ Sĩ hiểu rồi nhưng giả vờ hỏi :
- Tây Môn đại thúc có điều chi chỉ giáo chăng?
Nghe chàng hỏi câu này, Tây Môn Kiên liền khuyên giải :
- Thiết công tử! Nếu công tử chịu nghe lời khuyên can của tại hạ thì nên rẽ qua mé hữu đến trấn Tam Giao. Đó là bờ sông Hoàng Hà, công tử mướn thuyền đến Đồng Quan vừa mau lẹ vừa an toàn hơn.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười đáp :
- Nếu đi thuyền thì tại hạ đã tới Quân Độ . Tại hạ từng nghe thành Trung Dương có núi Thạch Lâu tuy không nổi tiếng nhưng phong cảnh thanh nhã nên mới đi đường này.
Tây Môn Kiên lên mặt nghiêm nghị nói :
- Gần đây nghe trên núi Thạch Lâu có bọn cướp đường. Công tử tuy chẳng đem theo vật gì quí nhưng hai vị nữ bạn kia mà bọn đạo tặc ngó thấy tất chẳng buông tha.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Tây Môn đại thúc! Đại thúc thấy tại hạ không đeo binh khí thành ra nghi ngại, nhưng tại hạ chẳng phải là người không hiểu võ công. Những hàng cường đạo tầm thường tại hạ không coi vào đâu.
Tây Môn Kiên cười nói :
- Tại hạ cũng chẳng phải hạng người có mắt không tròng. Nữ bạn của công tử đều đeo bội kiếm, nhất định là người đã học võ, nhưng chuyến này chẳng phải bọn cường đạo thông thường đâu.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười nói :
- Nếu vậy càng hay. Tại hạ muốn gặp bọn họ cho biết. Đọc sách, du lịch, học kiếm là những món sở thích nhất của tại hạ. Tây môn đai thúc! Văn mà không võ thì khiếp nhược. Võ mà không văn thì bạo tàn. Người không du lịch là hạng hủ lậu. Lão thúc nghĩ có phải không?
Tây Môn Kiên thở dài nói :
- Lão đệ! Tuy khẩu đầu là như vậy nhưng sự thực chẳng đúng thế. Đao kiếm không có mắt. Đã động thủ thì chẳng đánh chết người cũng gây trọng thương, há phải chuyện thường? Chẳng dấu gì lão đệ: tại hạ là đệ tử phái Thanh Thành tuy bôn tẩu giang hồ chưa bao lâu nhưng cũng ngoài hai chục năm, trải qua sóng gió đã nhiều nên hiểu rõ những sự hiểm ác giang hồ là đáng sợ.
Thiết Kỳ Sĩ “ủa” một tiếng nói :
- Té ra đại thúc là Thanh Thành kiếm sĩ nổi tiếng giang hồ. Tại hạ cam bề thất kính.
Tây Môn Kiên cho là chạm trán một nhà nho ngớ ngẩn không thông tình lý liền chấp tay nói :
- Thiết công tử! Đồng bạn của tại hạ đi xa rồi. Tại hạ phải rượt theo cho kịp. Ba vị cứ thủng thẳng đi sau.
Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi :
- Xin hỏi toán người đi trước đều là quí đồng bạn ư?
Tây Môn Kiên gật đầu đáp :
- Phải rồi! Nếu công tử muốn nhập bọn thì đi lẹ lên một chút.
Lão ngấm ngầm để tụ khinh công, chớp mắt đi đã khá xa, Kỳ Dao cười nói :
- Sĩ ca! Sĩ ca quả là người lắm tâm tỉnh mới rườm lời với họ được lâu thế.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Lão này lòng dạ cũng tử tế. Ta từng nghe người phái Thanh Thành không có nhiều, vì lựa môn đồ rất kỹ. Bữa nay thí nghiệm quả nhiên đúng thật. Lão có thể là một tay cao thủ.
Kỳ Dao hỏi :
- Có đi theo họ không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bây giờ ta tính thế này. Không để phái Thanh Thành đi xa mà cũng không cho phái Hoa Sơn đến gần. Vào khoảng giữa trưa sẽ đến Trung Dương thành.
Văn Đế Đế nói :
- Phái Hoa Sơn hành động rất mau lẹ. Bọn họ sắp đuổi kịp mình rồi.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Chỉ cần không cho họ vượt qua là được. Chúng ta hãy chú ý. Dường như hai bên rừng có động tĩnh.
Kỳ Dao đáp :
- Có thì có nhưng hai bên đều cách xa hơn nửa dặm. hiện giờ tuy cách núi Ly Thạch không đầy ba chục dặm, chắc họ chưa hạ thủ.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Theo ta phỏng đoán thì hai tên đó không phải là kẻ cướp bạc.
Kỳ Dao hỏi :
- Sĩ ca nhận ra họ ở phái Võ Đương và phái Thiếu Lâm phải không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bọn họ đã có kế họach, phải làm thế mới có thể phối hợp để phản ứng. Hiện giờ chúng ta là nhân vật ở trung gian.
Văn Đế Đế hỏi :
- Dọc đường còn có nhiều khách thương qua lại, chẳng lẽ họ không sợ tặc nhân trà trộn vào.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Trà trộn vào một số ít cũng chẳng làm gì?
Kỳ Dao nói :
- Phái Hoa Sơn có gã thanh niên đuổi tới. Chắc đại ca lại nói hươu nói vươn một hồi nữa.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Trên đường thiếu gì người qua lại mà bọn họ không điều tra, chỉ chuyên điều tra chúng ta thôi. Vậy mục quang của họ cũng vào hạng khá.
Phía sau quả có một thanh niên độ hai mươi bốn, hai mười lăm tuổi chạy tới lớn tiếng hỏi :
- Ba vị phía trước là ai đó?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Phải chăng các hạ làm công tác ở nha môn?
Thanh niên lạnh lùng đáp :
- Tại hạ là môn hạ phái Hoa Sơn, vâng lệnh tra hỏi những người đi đường.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Trên đường cái quan, ngoài người quan nha, chẳng ai có quyền thẩm vấn. Các vị lấy thế lực gì để tra hỏi bọn tại hạ?
Thanh niên gầm lên :
- Ngươi mà không nói rõ lai lịch thì ngồi xuống bên đường.
Thiết Kỳ Sĩ thấy toán đông ở phía sau đi tới, cố ý la làng :
- Có lý nào thế được? Ngươi muốn sao? Phải chăng là cường đạo?
Thanh niên rút trường kiếm ra quát :
- Nếu không nghe lời thì ta không lịch sự đâu.
Đột nhiên một lão già chạy lên hô :
- Thường Phong! Không được vô lễ!
Lão già lại nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Chàng thanh niên kia! Đây là hảo ý của bọn ta, chẳng phải chuyện cản đường, mà là sợ đi vào lối chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Thiết Kỳ Sĩ lạnh lùng hỏi :
- Điều chi nguy hiểm?
Lão già đáp :
- Đây không tiện giải thích. Tóm lại công tử đi trước chúng ta là bất lợi.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Bất lợi là việc của tại hạ. Còn cản đường tại hạ là không hợp lý.
Lão nhân đáp :
- Được rồi! Vậy xin các vị tùy tiện.
Thiết Kỳ Sĩ vẫy tay hô Kỳ Dao và Văn Đế Đế lại nói :
- Chúng ta đi đi. Thử xem ai gặp nguy hiểm?
Lão già nghe câu này trong long không khỏi ngấm ngầm suy nghĩ.
Bọn Thiết Kỳ Sĩ ba người đi rồi. Lão già liền quát hỏi thanh niên :
- Thường Phong! Ai bảo ngươi cản trở người ta?
Thanh niên đáp :
- Sư thúc! Ba người đó có vẻ rất khả nghi.
Lão già hắng dặng nói :
- Bọn họ đầy vẻ chính khí, há phải hạng tồi bại. Xuýt nữa ngươi gây nên chuyện phiền phức.
Thanh niên không phục hỏi :
- Sư thúc! Ba tên đó đã là cái thá gì mà làm phiền cho mình?
Lão già lớn tiếng :
- Đồ ngu dốt chẳng biết gì. Ngươi không ngó thấy hai thiếu nữ đều đeo trường kiếm? Những người đeo bảo kiếm đều là nhân vật tiêu dao tự tại trên chốn giang hồ. Nếu chẳng phải cao thủ võ lâm thì mấy bữa cũng không sống nổi. Ngươi thật ngu quá!
Bọn Thiết Kỳ Sĩ đã đi xa chừng nửa dặm. Lão nhân còn ngó thấy, liền quát hỏi thanh niên :
- Ngươi coi đó. Hiển nhiên chân họ không thi triển khinh công mà chớp mắt đã đi xa nửa dặm. Ngươi liệu có làm nổi không?
Thanh niên phản đối :
- Sư thúc! Bọn chúng phô trương thân thế lại càng đáng ngờ.
Lão nhân nói :
- Lát nữa ngươi sẽ biết. Phía trước có phái Thanh Thành. Mé hữu là phái Thiếu Lâm. Mé tả là phái Võ Đương. Địch nhân không sấn vào đâu. Ba người này nhất định là chính phái. Bọn họ dường như cố ý ám trợ chúng ta.
- Mễ mỗ mỗ là người nổi tiếng từ thiện trên chốn giang hồ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Mụ là nhân vật thế nào? Món bạc này từ Bắc Kinh vận tải đi Đồng Quan làm gì?
Kỳ Dao đáp :
- Mễ mỗ mỗ là một đại phú bà. Trang viện của bà ở Đồng Quan. Bà già này con cháu đầy đàn. Gia sản rất lớn. Tiếng từ thiện truyền khắp thiên hạ. Bà là Phật sống đối với người cùng khổ. Những nhân vật Hắc đạo thông thường chẳng những không dám cướp bóc của bà mà kẻ biết đạo lý còn ngấm ngầm bảo vệ cho bà nữa.
Văn Đế Đế hỏi :
- Từ Bắc Kinh đến Đồng Quan sao lại đi qua đường này?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Có lẽ họ có ý đi đường quanh. Nghe nói phái Hoa Sơn đứng ra chủ trương vận tải. Phái này còn mời các phái Thanh Thành, Thiếu Lâm, Võ Đương ngấm ngầm giúp đỡ vì sợ bọn Cổ Mộ môn hạ thủ.
Kỳ Dao nói :
- Không trách bọn người Thanh Thành có hành động khả nghi ở trong khách điếm phía trước, thì ra cũng vì mụ này. Sĩ ca! Đây cũng là một phương pháp của võ lâm Trung Nguyên đối với Cổ Mộ môn. Nhưng họ không ngờ lại có Thần Kỵ bang đứng ra phát động.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nói :
- Hiện giờ có hai đường chưa quyết định theo đường nào. Một là đến Quân Độ xuống thuyền đi đường thủy theo sông Hoàng Hà. Còn đường nữa đi Hàn lộ do Trung Dương qua Thạch Lâu sơn, Ôn Thành, Đại Linh, Cát Thành, thông đến núi Long Môn.
Kỳ Dao đáp :
- Đi đường bộ rất gian nan. Trong đó khu núi Thạch Lâu và núi Long Môn là hai nơi nguy hiểm, rất tiện cho kẻ cướp đường.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Nếu quả lần này đã có kế hoạch, bọn họ tất đi đường bộ. Chúng ta ở trong bóng tối xem sao?
Kỳ Dao thấy Thiết Kỳ Sĩ ra chiều hứng thú liền cười hỏi :
- Đại ca không ngại lầm lỡ cuộc hành trình về phía Tây ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cổ Mộ môn xuất hiện ở đâu là ta đến đó. Huống chi bây giờ lại thêm Tứ Kỵ bang, có lý nào làm ngơ được?
Văn Đế Đế nhìn Kỳ Dao nói :
- Kỳ thư! Nhất định người phái Thanh Thành ngờ vực chúng ta rồi.
Kỳ Dao cười hỏi :
- Cái đó thì không tránh được. Chẳng hiểu ba toán khác nữa trú ở địa phương nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Thiếu Lâm có ba vị lão hòa thượng dẫn mười mấy tên tục gia đệ tử vừa già vừa trẻ trú ở cửa Nam. Phái Võ Đương có bảy lão đạo Sĩ cũng dẫn một toán già trú ở cửa tây. Phái Hoa Sơn đứng chủ, nhân số nhiều hơn, có đến ngoài hai chục tên trú ở đầu Tây Nhai cách đây rất gần. Ta chưa thấy những nhân vật Cổ Mộ môn hành động gì. Nhưng đã phát hiện hai toán người khả nghi mà chưa hiểu lai lịch. Bọn này cũng nhằm vào việc cướp bạc.
Nói chuyện một lúc rồi ba người đi ngủ. Đêm hôm nay gối kề vai tựa, đắc ý vô cùng.
Sáng sớm hôm sau, Thiết Kỳ Sĩ giục nhà điếm dọn cơm nước. Nhưng ba người ăn xong chưa lên đường ngay. Thiết Kỳ Sĩ chỉ dặn chị em Kỳ Dao chuẩn bị hành trang.
Kỳ Dao biết chỗ dụng ý của chàng, tính tiền trả xong, hỏi tiểu nhị :
- Tiểu ca! Bọn già trẻ trú ở thựơng phòng đã đi chưa?
Tiểu nhị lắc đầu hỏi lại :
- Họ sắp ra đi. Thiếu nhưng có điều chi muốn hỏi?
Nguyên tiểu nhị thấy hai gái một trai ở chung phòng liền nhận ra là vợ chồng mới kêu Kỳ Dao bằng thiếu nhưng, khiến cho nàng thẹn đỏ cả mặt lên.
Tiểu nhị ra rồi, Thiết Kỳ Sĩ cười khúc khích khẽ hỏi Kỳ Dao :
- Thiếu nhưng! Chúng ta tới phía trước điếm chờ đợi hay sao?
Kỳ Dao bĩu môi đáp :
- Chỉ tại Sĩ ca đòi ở chung một phòng mà ra.
Văn Đế Đế cười nói :
- Chắc thư thư đã cho tiền tiểu nhị, không thì chẳng khi nào nhà điếm hô trịnh trọng như vậy.
Kỳ Dao đấm vào lưng Đế Đế hắng dặng hỏi :
- Ngươi không phải là thiếu nhưng hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói :
- Nhị vị thiếu nhưng! Chúng ta đi thôi. Ngoài kia nhà điếm đã đưa chân khách, chắc là bọn người phái Thanh Thành ra đi.
Ba người bước tới trước cửa quả thấy bọn Thanh Thành đã dời khỏi điếm.
Thiết Kỳ Sĩ ra hiệu cho Kỳ Dao chờ lại một lát rồi sẽ theo dõi.
Ba người nhà điếm cũng lật đật tiễn khách nói :
- Công tử gia! Lần sau lại mời công tử gia chiếu cố cho tệ điếm.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười đáp :
- Điếm gia! Các vị rất vui vẻ. Sau này tại hạ có qua Ly Thạch thành nhất định sẽ vào đây ngủ trọ.
Kỳ Dao nguýt chủ điếm. Lão cụt hứng liền bước ra cửa điếm trước.
Văn Đế Đế nhịn cười hỏi :
- Thư thư! Có phải thư thư sợ nhà điếm lại xưng hô bằng thiếu nhưng không?
Kỳ Dao “hứ” một tiếng nói :
- Ngươi cũng mặt dầy!
Lúc này mọi người phái Thanh Thành đã đi qua đến mười nhà ở ngoài đường, Thiết Kỳ Sĩ vội giục :
- Đi thôi! Còn một toán sắp tới đó.
Kỳ Dao quay đầu lại nhìn thấy phía sau cách chừng mười trượng lại có một toán đông người đi tới. Nàng hỏi :
- Toán này là toán nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bọn Hoa Sơn.
Kỳ Dao hỏi :
- Không có xe cộ gì ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Một vạn lạng bạc vận tải bằng xe không tiện. Họ chia thành mấy túi để mang trong người. Kỳ muội không ngó thấy trên lưng bốn đại hán kia ư?
Kỳ Dao cười đáp :
- Mỗi người đeo hai ngàn năm trăm lạng mà đi đường xa cũng chịu nổi, đủ tỏ thần lực của mấy đại hán này không phải tầm thường.
Ra khỏi Ly Thạch thành, Văn Đế Đế “ồ” lên một tiếng nói :
- Bọn họ rẽ qua đường lớn mé hữu rồi.
Kỳ Dao nói :
- Thế là bọn họ đi đường bộ. Nghĩ ra cũng biết đêm nay họ ở thành Trung Dương. Sáng mai họ đến núi Thạch Lâu chắc là có chuyện.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Đêm nay chúng ta đến núi Thạch Lâu trước.
Kỳ Dao hỏi :
- Bọn họ có ý dẫn địch để hạ thủ. Tại sao mình lại lên núi Thạch Lâu?
Văn Đế Đế hỏi tiếp :
- Tại sao đối phương không hành động ở khách điếm?
Kỳ Dao đáp :
- Họ không muốn hạ thủ trước mặt người võ lâm. Dù chỉ là đối với con hổ giấy cũng chẳng tiện ra tay ngay ở kinh thành.
Thiết Kỳ Sĩ bỗng lên tiếng :
- Phái Thanh Thành ở phía trước có một người đứng tuổi lùi lại sau.
Kỳ Dao đáp :
- Vậy Sĩ ca chuẩn bị những câu trả lời khi hắn tra hỏi.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Bọn họ không ngu dại thế đâu. Có thể họ muốn coi chúng ta đi đường nào nên do thám cho biết rõ sự thực.
Chớp mắt ba người đã đến sau lưng hán tử trung niên. Bỗng thấy hắn giả vờ đi chậm, quay lại “ồ” lên một tiếng hỏi :
- Ủa! Ba vị bây giờ mới đến đây ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Ủa! Đại thúc! Phải rồi! Chúng ta đêm qua cùng ngụ trong một khách điếm.
Đại hán trung niên gật đầu hỏi :
- Quí tính công tử là gì?
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi lại :
- Tại hạ họ Thiết. Còn đại thúc?
Đại hán trung niên đáp :
- Tại hạ là Tây Môn Kiên. Có phải công tử ở Lữ Lương tới đây không?
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Phải rồi. Thắng cảnh ở Lữ lương không bằng Long môn.
Tây Môn Kiên cả cười đáp :
- Nghe giọng lưỡi công tử thì ra đi du ngoạn những nơi danh thắng. Chuyến này công tử định đi Long môn ư?
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Tại hạ đã qua Long môn hai lần. Phen này định đến Đồng Quan.
Đại hán trung niên sửng sốt một chút rồi nói :
- Công tử ơi! Gần đây nghe nói đường sá nhộn nhạo lắm. Chuyến này đi Đồng Quan e dọc đường không được bình yên.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tại hạ trong mình chẳng có gì chắc không ai dòm dỏ.
Tây Môn Kiên lại ngó Kỳ Dao và Văn Đế Đế rồi lắc đầu thở dài hỏi :
- E rằng công tử còn có chỗ chưa nghĩ đến.
Thiết Kỳ Sĩ hiểu rồi nhưng giả vờ hỏi :
- Tây Môn đại thúc có điều chi chỉ giáo chăng?
Nghe chàng hỏi câu này, Tây Môn Kiên liền khuyên giải :
- Thiết công tử! Nếu công tử chịu nghe lời khuyên can của tại hạ thì nên rẽ qua mé hữu đến trấn Tam Giao. Đó là bờ sông Hoàng Hà, công tử mướn thuyền đến Đồng Quan vừa mau lẹ vừa an toàn hơn.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười đáp :
- Nếu đi thuyền thì tại hạ đã tới Quân Độ . Tại hạ từng nghe thành Trung Dương có núi Thạch Lâu tuy không nổi tiếng nhưng phong cảnh thanh nhã nên mới đi đường này.
Tây Môn Kiên lên mặt nghiêm nghị nói :
- Gần đây nghe trên núi Thạch Lâu có bọn cướp đường. Công tử tuy chẳng đem theo vật gì quí nhưng hai vị nữ bạn kia mà bọn đạo tặc ngó thấy tất chẳng buông tha.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Tây Môn đại thúc! Đại thúc thấy tại hạ không đeo binh khí thành ra nghi ngại, nhưng tại hạ chẳng phải là người không hiểu võ công. Những hàng cường đạo tầm thường tại hạ không coi vào đâu.
Tây Môn Kiên cười nói :
- Tại hạ cũng chẳng phải hạng người có mắt không tròng. Nữ bạn của công tử đều đeo bội kiếm, nhất định là người đã học võ, nhưng chuyến này chẳng phải bọn cường đạo thông thường đâu.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười nói :
- Nếu vậy càng hay. Tại hạ muốn gặp bọn họ cho biết. Đọc sách, du lịch, học kiếm là những món sở thích nhất của tại hạ. Tây môn đai thúc! Văn mà không võ thì khiếp nhược. Võ mà không văn thì bạo tàn. Người không du lịch là hạng hủ lậu. Lão thúc nghĩ có phải không?
Tây Môn Kiên thở dài nói :
- Lão đệ! Tuy khẩu đầu là như vậy nhưng sự thực chẳng đúng thế. Đao kiếm không có mắt. Đã động thủ thì chẳng đánh chết người cũng gây trọng thương, há phải chuyện thường? Chẳng dấu gì lão đệ: tại hạ là đệ tử phái Thanh Thành tuy bôn tẩu giang hồ chưa bao lâu nhưng cũng ngoài hai chục năm, trải qua sóng gió đã nhiều nên hiểu rõ những sự hiểm ác giang hồ là đáng sợ.
Thiết Kỳ Sĩ “ủa” một tiếng nói :
- Té ra đại thúc là Thanh Thành kiếm sĩ nổi tiếng giang hồ. Tại hạ cam bề thất kính.
Tây Môn Kiên cho là chạm trán một nhà nho ngớ ngẩn không thông tình lý liền chấp tay nói :
- Thiết công tử! Đồng bạn của tại hạ đi xa rồi. Tại hạ phải rượt theo cho kịp. Ba vị cứ thủng thẳng đi sau.
Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi :
- Xin hỏi toán người đi trước đều là quí đồng bạn ư?
Tây Môn Kiên gật đầu đáp :
- Phải rồi! Nếu công tử muốn nhập bọn thì đi lẹ lên một chút.
Lão ngấm ngầm để tụ khinh công, chớp mắt đi đã khá xa, Kỳ Dao cười nói :
- Sĩ ca! Sĩ ca quả là người lắm tâm tỉnh mới rườm lời với họ được lâu thế.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Lão này lòng dạ cũng tử tế. Ta từng nghe người phái Thanh Thành không có nhiều, vì lựa môn đồ rất kỹ. Bữa nay thí nghiệm quả nhiên đúng thật. Lão có thể là một tay cao thủ.
Kỳ Dao hỏi :
- Có đi theo họ không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bây giờ ta tính thế này. Không để phái Thanh Thành đi xa mà cũng không cho phái Hoa Sơn đến gần. Vào khoảng giữa trưa sẽ đến Trung Dương thành.
Văn Đế Đế nói :
- Phái Hoa Sơn hành động rất mau lẹ. Bọn họ sắp đuổi kịp mình rồi.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Chỉ cần không cho họ vượt qua là được. Chúng ta hãy chú ý. Dường như hai bên rừng có động tĩnh.
Kỳ Dao đáp :
- Có thì có nhưng hai bên đều cách xa hơn nửa dặm. hiện giờ tuy cách núi Ly Thạch không đầy ba chục dặm, chắc họ chưa hạ thủ.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Theo ta phỏng đoán thì hai tên đó không phải là kẻ cướp bạc.
Kỳ Dao hỏi :
- Sĩ ca nhận ra họ ở phái Võ Đương và phái Thiếu Lâm phải không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bọn họ đã có kế họach, phải làm thế mới có thể phối hợp để phản ứng. Hiện giờ chúng ta là nhân vật ở trung gian.
Văn Đế Đế hỏi :
- Dọc đường còn có nhiều khách thương qua lại, chẳng lẽ họ không sợ tặc nhân trà trộn vào.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Trà trộn vào một số ít cũng chẳng làm gì?
Kỳ Dao nói :
- Phái Hoa Sơn có gã thanh niên đuổi tới. Chắc đại ca lại nói hươu nói vươn một hồi nữa.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Trên đường thiếu gì người qua lại mà bọn họ không điều tra, chỉ chuyên điều tra chúng ta thôi. Vậy mục quang của họ cũng vào hạng khá.
Phía sau quả có một thanh niên độ hai mươi bốn, hai mười lăm tuổi chạy tới lớn tiếng hỏi :
- Ba vị phía trước là ai đó?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Phải chăng các hạ làm công tác ở nha môn?
Thanh niên lạnh lùng đáp :
- Tại hạ là môn hạ phái Hoa Sơn, vâng lệnh tra hỏi những người đi đường.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Trên đường cái quan, ngoài người quan nha, chẳng ai có quyền thẩm vấn. Các vị lấy thế lực gì để tra hỏi bọn tại hạ?
Thanh niên gầm lên :
- Ngươi mà không nói rõ lai lịch thì ngồi xuống bên đường.
Thiết Kỳ Sĩ thấy toán đông ở phía sau đi tới, cố ý la làng :
- Có lý nào thế được? Ngươi muốn sao? Phải chăng là cường đạo?
Thanh niên rút trường kiếm ra quát :
- Nếu không nghe lời thì ta không lịch sự đâu.
Đột nhiên một lão già chạy lên hô :
- Thường Phong! Không được vô lễ!
Lão già lại nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Chàng thanh niên kia! Đây là hảo ý của bọn ta, chẳng phải chuyện cản đường, mà là sợ đi vào lối chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Thiết Kỳ Sĩ lạnh lùng hỏi :
- Điều chi nguy hiểm?
Lão già đáp :
- Đây không tiện giải thích. Tóm lại công tử đi trước chúng ta là bất lợi.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Bất lợi là việc của tại hạ. Còn cản đường tại hạ là không hợp lý.
Lão nhân đáp :
- Được rồi! Vậy xin các vị tùy tiện.
Thiết Kỳ Sĩ vẫy tay hô Kỳ Dao và Văn Đế Đế lại nói :
- Chúng ta đi đi. Thử xem ai gặp nguy hiểm?
Lão già nghe câu này trong long không khỏi ngấm ngầm suy nghĩ.
Bọn Thiết Kỳ Sĩ ba người đi rồi. Lão già liền quát hỏi thanh niên :
- Thường Phong! Ai bảo ngươi cản trở người ta?
Thanh niên đáp :
- Sư thúc! Ba người đó có vẻ rất khả nghi.
Lão già hắng dặng nói :
- Bọn họ đầy vẻ chính khí, há phải hạng tồi bại. Xuýt nữa ngươi gây nên chuyện phiền phức.
Thanh niên không phục hỏi :
- Sư thúc! Ba tên đó đã là cái thá gì mà làm phiền cho mình?
Lão già lớn tiếng :
- Đồ ngu dốt chẳng biết gì. Ngươi không ngó thấy hai thiếu nữ đều đeo trường kiếm? Những người đeo bảo kiếm đều là nhân vật tiêu dao tự tại trên chốn giang hồ. Nếu chẳng phải cao thủ võ lâm thì mấy bữa cũng không sống nổi. Ngươi thật ngu quá!
Bọn Thiết Kỳ Sĩ đã đi xa chừng nửa dặm. Lão nhân còn ngó thấy, liền quát hỏi thanh niên :
- Ngươi coi đó. Hiển nhiên chân họ không thi triển khinh công mà chớp mắt đã đi xa nửa dặm. Ngươi liệu có làm nổi không?
Thanh niên phản đối :
- Sư thúc! Bọn chúng phô trương thân thế lại càng đáng ngờ.
Lão nhân nói :
- Lát nữa ngươi sẽ biết. Phía trước có phái Thanh Thành. Mé hữu là phái Thiếu Lâm. Mé tả là phái Võ Đương. Địch nhân không sấn vào đâu. Ba người này nhất định là chính phái. Bọn họ dường như cố ý ám trợ chúng ta.
/118
|