Lộ Nhi phiền não, Hiên Vương cũng không rõ ràng lắm, hài tử đã sinh, Hoàng thái hậu cũng rất thích con của bọn họ, nhưng vì cái gì lại lạnh nhạt với Lộ Nhi như vậy chứ?
“Vậy, nếu Hoàng thái hậu khăng khăng bảo vệ công chúa, chàng. . . . . .”
Lộ Nhi rung rẩy hỏi, ánh mắt Hiên Vương tối sầm lại, đúng vậy, nếu như Hoàng thái hậu kiên quyết bảo vệ công chúa, vậy hắn nên làm gì mới phải?
Theo lời Hoàng thái hậu, hay là là trực tiếp đưa công chúa rời đi?
Có chút khó xử, chỉ hy vọng Hoàng thái hậu không quá cố chấp.
“Lộ Nhi, yên tâm đi, mẫu hậu sẽ không vô lý như vậy!”
Nói thì như thế, kỳ thật trong lòng Hiên Vương vẫn lo lắng, bởi vì theo như cách làm của Hoàng thái hậu trước kia, rất có thể bà sẽ làm như vậy!
——————
Hoàng cung trang nghiêm, khiến cho người ta đứng ở cửa đã cảm thấy sợ hãi!
Dọc theo đường đi, vẻ mặt Từ thái y rất trầm trọng, ông nghĩ rằng có thể độc đã phát tác trước thời hạn, sợ rằng thật sự như vậy.
Cho tới nay, ông cũng biết, Hiên Vương ở Đại Nguyệt quốc bọn họ chiếm địa vị hết sức quan trọng ——
Có hắn, Đại Hàn không dám ra tay lộ liễu.
Nhưng nếu hắn không có ở đây, vậy rất có thể. . . . . .
Là rất có khả năng, Đại Nguyệt sẽ bị bọn chúng cắn nuốt!
Khi đã thông báo, ông nhanh nhẹn tiến vào, Hoàng thái hậu đứng ở cửa, thấy ông, trong mắt mang theo chút nôn nóng.
Lưu công công tinh ý lui ra ngoài, cũng đuổi tất cả những người không có nhiệm vụ ra.
“Từ thái y, ông nói nhanh lên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Thanh âm Hoàng thái hậu rất gấp gáp, ánh mắt Hiên Vương cùng căn bệnh của Hoàng thượng là không tiện nói ra, vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng bà.
“Nương nương chớ vội. . . . . . Thật ra thì, thật ra thì. . . . . .”
Từ thái y khó xử, chuyện này ngay cả Hoàng thượng ông cũng không dám nói, chỉ có thể nói với Hoàng thái hậu.
“Vậy, nếu Hoàng thái hậu khăng khăng bảo vệ công chúa, chàng. . . . . .”
Lộ Nhi rung rẩy hỏi, ánh mắt Hiên Vương tối sầm lại, đúng vậy, nếu như Hoàng thái hậu kiên quyết bảo vệ công chúa, vậy hắn nên làm gì mới phải?
Theo lời Hoàng thái hậu, hay là là trực tiếp đưa công chúa rời đi?
Có chút khó xử, chỉ hy vọng Hoàng thái hậu không quá cố chấp.
“Lộ Nhi, yên tâm đi, mẫu hậu sẽ không vô lý như vậy!”
Nói thì như thế, kỳ thật trong lòng Hiên Vương vẫn lo lắng, bởi vì theo như cách làm của Hoàng thái hậu trước kia, rất có thể bà sẽ làm như vậy!
——————
Hoàng cung trang nghiêm, khiến cho người ta đứng ở cửa đã cảm thấy sợ hãi!
Dọc theo đường đi, vẻ mặt Từ thái y rất trầm trọng, ông nghĩ rằng có thể độc đã phát tác trước thời hạn, sợ rằng thật sự như vậy.
Cho tới nay, ông cũng biết, Hiên Vương ở Đại Nguyệt quốc bọn họ chiếm địa vị hết sức quan trọng ——
Có hắn, Đại Hàn không dám ra tay lộ liễu.
Nhưng nếu hắn không có ở đây, vậy rất có thể. . . . . .
Là rất có khả năng, Đại Nguyệt sẽ bị bọn chúng cắn nuốt!
Khi đã thông báo, ông nhanh nhẹn tiến vào, Hoàng thái hậu đứng ở cửa, thấy ông, trong mắt mang theo chút nôn nóng.
Lưu công công tinh ý lui ra ngoài, cũng đuổi tất cả những người không có nhiệm vụ ra.
“Từ thái y, ông nói nhanh lên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Thanh âm Hoàng thái hậu rất gấp gáp, ánh mắt Hiên Vương cùng căn bệnh của Hoàng thượng là không tiện nói ra, vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng bà.
“Nương nương chớ vội. . . . . . Thật ra thì, thật ra thì. . . . . .”
Từ thái y khó xử, chuyện này ngay cả Hoàng thượng ông cũng không dám nói, chỉ có thể nói với Hoàng thái hậu.
/1138
|