Hôm này trời có gió lớn.
Cô gái nhỏ đang dựa người vào chiếc xe mô tô, mái tóc đen dài xoã tung, toát lên một chút khí chất thần tiên, khuôn mặt xinh đẹp đến mức xuất thần.
Đặc biệt là chiếc vòng da có màu đỏ tươi trên cổ tay cô, khiến cổ tay cô trắng nõn như ngọc, vô cùng thu hút và quyến rũ.
Chỉ là cô mắc quần áo quá rộng, không thể nhìn rõ dáng người của cô.
Nhưng thật đáng tiếc khi phải làm mẹ ở độ tuổi còn trẻ như vậy.
Anh thu lại tầm mắt của mình và hỏi, "Nó xuất hiện bao lâu?"
Tài xế trả lời "Còn chưa đến một phút."
Người đàn ông đá vào ghế tài xế, "Chưa đến một phút mà anh cũng dám đưa tôi đến đây, người kia đã sớm rời đi rồi "
Người tài xế cúi đầu nói "Là thuộc hạ thách trách, không làm tốt."
Người đàn ông rít một hơi thuốc, dùng tay đem điếu thuốc đang TDT cầm trong tay nhấn xuống trong gạt tàn, "Đi, về kinh thành, để người phía dưới tiếp tục tìm kiếm."
.......
Nắm giờ rưỡi, tiếng chuông tan học vang lên.
Một cậu bé tầm khoảng bảy, tám tuổi là người đầu tiên lao ra khỏi cổng trường.
Nó đứng nhìn xung quanh trước cổng trường vài lần, khi nó nhìn thấy Cố Mang thì hai mắt sáng lên, chạy nhanh về phía cô.
Mái tóc xoăn trên đầu bị gió làm cho rối tung lên.
Nó tuỳ tiện cởi chiếc khăn quàng buộc trên cổ, thô lỗ nhét vào cặp sách, sau đó ném cả chiếc cặp vào thùng rác. Như muốn chạy trốn.
"Chị " Cố Tứ hét lê từ xa.
Cố Mang rời ánh mắt khỏi chiếc điện thoại nhìn lên, thấy Cố Tứ chạy tới, chậc lưỡi, "Em chạy là, gì?"
"Cuối cùng chúng ta cũng có thể thoát khỏi cái nơi chết tiệc này, ăn mừng thôi nào " Cố Tứ chán ghét trợn mắt nhìn ngôi trường tiểu học phía saụ
Cố Mang mỉm cười rồi đưa cho thằng nhóc một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ.
Cố Tứ hết sức quen thuộc đội nó lên, hỏi "Cố Âm đi rồi?"
"Ừ." Cố Mang thản nhiên đáp.
Cố Tứ trợn mắt xem thường, "Ngu ngốc."
Cố Mang bế thằng bé lên, ném lên phía sau, ném một cái túi nặng trịch cho cậu, "Em mắng cô ta làm gì?"
"Cô ta không có đầu ốc như vậy, em mới không thèm mắng cô ta," Cố Tứ ôm chặt cái túi lớn màu đen, thản nhiên nói "Cậu sao lại đối sử tốt với cô ta như vậy? Vì tài sản mà cô ta thừa kế sao?"
Cố mang nhấc chân chống xe máy lên, đạp chân ga, chiếc xe máy lao nhanh vun vút trên đường.
Khi đi ngang qua một chiếc xe màu đen, cửa sổ từ từ chiếc xe ấy đang từ từ được nâng lên, gương mắt người đàn ông bên trong xe lướt ngang qua.
Cố Mang nhướng mày, khoé miệng chếch lên một đường cong gian sảo, có như không có.
"Chị, bây giờ chúng ta đi đâu?" Cố Tứ ôm eo cô hỏi.
"Sân bay." Cố Mang nói, "Chúng ta đi Minh Thành, nhà chú Lục."
Minh Thành.
/1199
|