Kể từ đó, Hồ Li Trắng đã trở thành vị vua vô danh được công nhận của thế giới hacker.
Cho dù sau này lại xuất hiện vô số hacker giỏi, nhưng Hồ Li Trắng vẫn là vua trong giới hacker không ai có thể lay chuyển địa vị của người ấy.
Chẳng qua người này luôn luôn thành bí, vài năm chỉ xuất hiện một lần làm nhận nhiệm vụ.
Trong nội bộ của Ảnh Minh, chỉ có Lâm Sương là người đã gặp qua Hồ Li Trắng.
Những người khác thậm chí ngay cả Hồ Li Trắng là nam hay là nữ cũng không biết.
Lâm Sương dù có chết cũng không tiếc lộ nữa lời.
Vân Lăng thắc mắc tại sao Cố Mang lại hỏi nhiệm vụ phát hành trên bao nhiêu trang web, nhưng anh ấy không nghĩ quá nhiều về điều đó, “ngoại trừ Ảnh Minh chúng ta , còn có hai cái tổ chức khác, tôi cảm thấy Lục Thừa Châu rất thừa tiền, người mà chúng ta không tìm thấy, hai tổ chức kia có thể hay sao?"
Anh nói một lúc lâu, nhưng Cố Mang không nói gì.
Dọa hắn sợ tới mức phải đem điện thoại xuống nhìn xem, thấy lão đại không có cúp điện thoại, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy có nhận nhiệm vụ này không?"
"Không nhận."
Để lại hai chữ, Cố Mang trực tiếp cúp điện thoại, ném trở lại túi.
Khi cô đưa tay chạm vào điếu thuốc, cô nghĩ đến người mà cô chuẩn bị gặp một lúc nữa, nên cô cố chịu đựng.
21
Vùng ngoại ô phía bắc của Kinh thành.Một viện dưỡng bệnh không tên.
Trong nửa đầu năm, nó vừa được Tổ chức Y tế Thế giới đánh giá là viện dưỡng bệnh hàng đầu thế giới.
Chi phí một tháng ở đây cao lên tới 10 triệu tệ.
Chi phí y tế cao ngất trời.
Trước cổng bệnh viện có một cửa hàng bán hoa, một chậu xương rồng nhỏ giá 18 nghìn.
Cố Mang cầm một cây xương rồng to bằng lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn một chút.
Những thứ nhỏ khá đắt tiền.
Cô nhướng mày, đút một tay vào túi áo khoác, thong thả bước vào bên trong viện dưỡng bệnh.
Thiết kế của viện dưỡng bệnh rất bình dị,mọi người sống trong viện dưỡng bệnh là một ngôi nhà tre đơn lẻ.
Mọi thứ đều được sắp xếp có trật tự.
Hoa viên, vườn rau, hàng rào hoa hồng, lối đi lát đá cuội.
Môi trường thoải mái dễ chịu phù hợp để thư giản.
Dẫn vào là một thiết bị công nghệ khoa học kỹ thuật hiện đại, nơi này có khung cảnh giống như thiên đường.
Thỉnh thoảng có người cầm rau và thịt tươi đi ngang qua, đó là nhân viên của viện an dưỡng, đang chuẩn bị cho bữa sáng.
“Cố tiểu thư, đến gặp Kim Dương sao?” Dì đầu bếp cười hỏi.
Cố Mang ừ, bỏ mũ lưỡi trai ra vuốt lại tóc.
Dưới ánh nắng sớm mai, làn da của cô trắng như sứ, ngũ quan càng thêm xinh đẹp, lộ ra ngoài khiến TDV người ta mê mẫn.
Dì đầu bếp sửng sốt vài giây, sau đó nghe thấy giọng nói trong trẻo của Cố Mang.
/1199
|