Đúng lúc này.
Cửa phòng lão phu nhân đột nhiên từ bên TDV trong mở ra, Lục Thừa Châu từ bên trong đi ra.
Lục Hi Vi thấy Lục Thừa Châu đi ra, ngẩn cả người.
Ánh mắt trong lúc vô tình hướng vào trong phòng, thấy mấy bác sĩ quân y đang đứng ở bên giường nói cái gì đó.
Lão phu nhân đôi mắt đang nhắn, từ từ mở ra.
Con người rõ ràng đã lấy lại được sự tỉnh táo của mình.
Cô sững sờ khi nhìn thấy
Làm sao có thể?
Lục Hy Vi cau mày thật chặt, đáy mắt không thể tin được.
Bước nhanh vào bên trong phòng để kiểm tra.
Cô không tin
Khi Lục Thừa Châu nhìn thấy viên cảnh sát đang muốn còng tay bắt Cố Mang đến đồn cảnh sát, đôi mắt đen láy của anh đột nhiên trở nên hung dữ.
Toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi một khí lạnh, làm cho người khác cảm thấy không rét mà run.
Bàn tay của viên cảnh sát chỉ bị đóng băng trong không khí.
Tất cả mọi người trong lòng đều cảm thất sợ hãi.
Từ đầu đến cuối, Cố Mang không quan tâm một chút nào.
Lười biếng đứng trên bậc thềm, tay vẫn đút trong túi áo khoác.
“Bà nội tỉnh rồi.” Giọng Lục Thừa Châu lạnh như băng.
Mọi người sắc mặt biến đổi, “cái gì? Tỉnh rồi? ”
Cố Mang thực sự đã cứu được người?
Đến ngay cả Lục Hy Vi cũng không thể chắc chắn bản thân có thể trị khỏi cho bà.
Điều này làm sao có thể?
Chẳng lẽ mèo mù gặp chuột chết?
Cố Mang mặt không biểu tình, đổi chân, tùy ý khom người đứng ở nơi đó.
Gió đêm thổi tung mái tóc đen mượt của cô.
Tuy lạnh lùng nhưng lại chẳng kém phẩn xinh đẹp.
Lại có chút bí ẩn từ trong xương cốt.
Cô lấy trong túi ra một cây bút nhỏ và một mảnh giấy cỡ bằng lòng bàn tay.
Viết viết gì đó bên trong tờ giấy.
Dưới ánh đèn, lông mày và đôi mắt củaCố Mang thực sự đã cứu được người?
Tất cả mọi người cứ như vậy nhìn cô.
/1199
|