Cố Mang nhướng may, bất ngờ khi Lục Thừa Châu lại tin tưởng mình như vậy.
Người này có mắt nhìn không tồi.
Quân y biết, bây giờ ở Lục gia lời nói của anh có trọng lượng nhất, lập tức không giám phải bác lại lời anh.
Sắc mặt Lục Hy Vi lạnh lùng, có nghiến răng nghiến lợi nói "Tôi muốn nhìn xem cô châm cứu chữa khỏi bệnh cho bà nội tôi như thế nào "
Nói xong, cô lạnh lùng nhìn Cố Mang.
Cô ta không tin rằng chỉ với cài cái kim gãy, liền có thể chữa khỏi bệnh xuất huyết não và đột quỵ.
Vô lý
...
Cầm sợi dây màu đỏ trong tay, Cố Mang tuỳ ý buộc mái tóc đen dài mình lên cao.
Từ trong ba lô, cô lấy ra một gói vải đen to bằng lòng bàn tay.
Ném ba lô sang một bên.
Cô cởi sợi dây, cuốn cuốn vãi đen sau đó trải phẳng ra, để lộ ra một hàng kim ngắn kim dài châm cứu ra.
Khử Trùng.
Đỉnh đầu, nhân trung , cổ tay.
Kỹ thuật đường kim nhanh chính xác, đầy thuần thục.
Lục Hy Vi nhìn Cố Mang đang giả vờ, ánh mắt đầy kinh thường.
Bệnh của bà nội là xuất huyết não cùng với đột quỵ mà chấm cứu những huyệt đạo này, có lợi ích gì chứ.
Thuật châm cứu cho đến bây giờ là điều vô căn cứ, phản với khoa học, căn bản không cần thiết phải tồn tại,
Cố Mang loay hoay châm cứu trong vài phút.
Tiếp theo đó, từ vị trí của mười hai cây kim châm chảy ra máụ
Lục Hy Vi nhìn thấy Cố Mang lấy máu, sau đó mặt cô tối xầm lại, bước đến gần chỗ Cố Mang "Cô muốn làm gì?"
Lục Thừa Châu nghiêng mặt, ánh mắt sắc lạnh quay lại nhìn Lục Hy Vi, tràn đầy sự uy hiếp.
Trong một khắc, Lục Hy Vi như bị đống băng tại chỗ.
Mấp máy môi, cô không can lòng nói "Tam ca, bà nội Là bị xuất huyết não, cô ta lấy máu ở tay, chân thì có tác dụng gì?"
"Từ khi nào, trong mắt cô tôi lại có kiên nhẫn như vậy?" Lục Thừa Châu chậm rãi nói, khoé miệng lạnh đạm cong lên, lộ ra một chút tàn nhẫn.
Không khí trong phòng trở nên cứng ngắt, lạnh đi mấy độ.
Lục Hy Vi bắt gặp đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Thừa Châu, lưng cô ta toát mồ hôi lạnh, gần như không thể thở nổi.
Sắc mặt cô tái xanh, nhăn nhó, nghiêm mắt cố chấp nói "Tam ca anh đang đem tính mạng của bà nội ra đùa giỡn, em tuyệt đối không cho phép có người ngang nhiên lừa gạt ở chỗ này."
Cô tiến về phía trước, đưa tay muốn giữ tay TDT cố mang lại.
Còn chưa kịp chạm vào người Cố Mang, cổ tay cô đã bị một bàn tay mãnh khảnh trắng nõn nắm lại trên không trung.
Cô gái chậm rãi ngước khuôn mắt lên, đôi mắt đen lạnh lùng có vài tia máu đỏ li ti, đôi lông mày nhướng lên đầy vẻ hoang dại, siết chặt lấy cổ tay vừa nắm được,
Lục Hy Vi cau mày vì đau nói "Cô buông tôi ra,"
/1199
|